- cứu tôi với, tôi bị nhốt trong này. Cứu tôi với!!!!
Không một ai đáp lời hồi âm của cô, đôi mắt của co đỏ hoe, nước mắt chực trào ra, trong lòng chỉ có tuyệt vọng cùng sợ hãi đang lấn ác lý trí,Lâm Hiên cô chưa từng sợ ai, chưa từng khóc trước mặt ai. Khi ba mẹ cô qua đời năm cô 15 tuổi, đó cũng là lần cuối cùng người ta thấy một cô bé đáng thương ngồi cạnh đôi quan tài của cha mẹ mình khóc thê lương. Lâm Hiên lại nhớ đến ngày tai nạn xe khủng khiếp, cô cố gắng nép mình trong chiếc xe, đôi tay ôm choàng lấy thân hình nhỏ nhắn
23/5/1993, một cô bé nhỏ nhắn, khuôn mặt toát ra những đường nét thanh tú, xinh đẹp như búp bê, nhất là đôi mắt to tròn,long lanh và trong suốt, năm nay cô tròn 15 tuổi. Lâm Hiên đang rất háo hức cùng cha mẹ đi ăn tại một nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố này, đó là phần thưởng mà cha mẹ dành cho cô vì cô giành được học sinh giỏi xuất sắt toàn trường. Vì nhà cô ở ngoại thành nên vào thành phố rất xa, đi xe ô tô phải mất 4h mới tới nơi, gia đình cô rời nhà đã là 16h, trời cũng chuyển sang màu xẩm tối, đèn đường hai bên đã bật, chúng chạy dài và thẳng tít, dòng xe cộ khi vào thành phố có vẻ tấp nập hơn hẳn. Xe đi được hơn 1h, đột ngột có một chiếc xe ô tô chạy ngược chiều với vận tốc lớn tông mạnh vào xe của gia đình cô, chiếc xe mất lái, xoay vài vòng, cửa xe mở ra, Lâm Hiên bị văng ra khỏi xe trược dài trên đường. Chiếc xe vẫn chưa dứng lại, xoay thêm 2 vòng rồi trược bánh rơi xuống vực.