Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo tục lệ, tân nương được gả vào hôm trước, hôm sau sẽ phải đến thỉnh an cha mẹ chồng. Có trải qua nghi thức này thì mới được chính thức thừa nhận là dâu con trong gia đình.

Vài tì nữ đang hầu hạ Thanh Đại khoác lên người bộ y phục thường ngày sang trọng của các mệnh phụ phu nhân. Kỳ thực, nó cũng giống với váy áo thông thường, chỉ khác biệt ở chi tiết hoa văn trang trí trên viền áo - theo quy định của vương triều thì bá tánh thường dân không được dùng chỉ thêu màu vàng. Trên đầu nàng còn đeo một búi tóc giả tinh xảo được kết từ tơ vàng cùng chỉ bạc, thêm vào đó là những món trang sức quý giá được cài lên mái tóc, khiến dáng vẻ vốn thuần khiết tao nhã của nàng lại tăng thêm phần quý phái.

“…Sắp đến giờ rồi, thế tử phi đâu?”

Nghe tiếng nói trầm thấp, mạnh mẽ từ bên ngoài truyền vào, Thanh Đại chợt nhận ra từ tối qua đến giờ, đây là lần đầu hắn chủ động mở miệng hỏi chuyện. Nàng hít một hơi thật sâu, trong lòng có chút khẩn trương. Đương nhiên không phải vì hắn mà chính vì việc chuẩn bị bái kiến cha mẹ chồng.

Thôi được, nàng thừa nhận, có lẽ là do cả hai. Đối mặt với trượng phu của mình, dù cố tỏ ra bình tĩnh nhưng kỳ thật lòng nàng vẫn có chút bất an, e ngại lâu ngày sẽ phát sinh tình cảm, sợ rằng cả hai khó lòng chung sống hòa thuận…. Thì ra mình cũng có lúc nhát gan và yếu đuối như thế. Thanh Đại không khỏi tự chế giễu bản thân.

Nàng thong thả rời khỏi bàn trang điểm, vừa bước đến cửa phòng liền trông thấy một nam tử cao lớn đang đứng đợi, trên người mặc một bộ thường phục sang trọng, vừa tôn quý lại không kém phần uy nghiêm. Chỉ là, trong ánh sáng ban ngày, vẻ ưu tư trên khuôn mặt hắn càng rõ nét hơn.

“Thế tử … Hay ta nên gọi một tiếng ‘Tướng công’ chăng?” Thanh Đại không rõ quy củ trong vương phủ nên cảm thấy hỏi rõ trước vẫn tốt hơn.

Chu Kí Vân hướng về phía cửa, thấy trước mắt là một nữ tử trẻ tuổi, thân hình mảnh mai, chỉ đứng ngang ngực của mình, gương mặt phơn phớt ửng hồng so với lối trang điểm đậm như tối qua lại càng tăng thêm vài phần xinh đẹp. Không một nam nhân nào trông thấy mà có thể cưỡng lại mong muốn liếc nhìn lần nữa, thậm chí vì nàng mà động lòng. Cho nên hắn càng phải khắc chế bản thân, không thể để việc như thế phát sinh.

Bởi vì cưới vợ sinh con đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ là một kiểu trách nhiệm, là vì chữ “hiếu” nên đành miễn cưỡng bản thân. Nếu có thể, Chu Kí Vân thà rằng cả đời này sống cô độc cũng không hy vọng cơn ác mộng đó lại xảy ra lần nữa.

“Từ giờ cứ gọi là tướng công.” Hắn nói.

Nàng ôn nhu lên tiếng “Vâng. Vậy thì tướng công, Thịnh nhi tối qua không việc gì chứ?”

“… Nó vẫn ổn.” Chu Kí Vân trả lời qua loa.

“Vậy là tốt rồi.” Tựa hồ chỉ cần nhắc tới hài tử của hắn, nam nhân này liền tỏ vẻ phòng thủ. Mặc dù không lý giải được rõ ràng, nhưng Thanh Đại vẫn cảm nhận được. Tuy nhiên không việc gì phải vội, sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết thôi.

“Đi thôi.” Nói rồi hắn xoay người đi ra ngoài trước.

Bước theo phía sau thân hình cao lớn của trượng phu, Thanh Đại vẫn giữ nguyên tốc độ di chuyển, không có ý định cố đuổi theo đối phương, tránh cho bản thân bị vấp ngã.

Phát hiện thê tử còn ở phía sau, Chu Kí Vân lập tức dừng bước chờ nàng. Điều này khiến cho Thanh Đại đối với hắn có thêm một chút hảo cảm, ít ra hắn vẫn nghĩ đến người khác, không tự mình bỏ đi trước.

“Lúc gặp cha mẹ không cần quá khẩn trương. Bọn họ hỏi gì đáp nấy là được rồi.” Hắn kín đáo trấn an nàng.

Nàng cười, khẽ liếc mắt dò xét trượng phu. “Ta sẽ ghi nhớ. Thật ra vừa rồi trong lòng vốn có chút lo lắng nhưng nghe xong lời này của tướng công đã cảm thấy yên tâm nhiều, cám ơn chàng.”

“Ân.” Chu Kí Vân ngắm nhìn đôi má lúm đồng tiền xinh xắn trước mắt, dù biểu cảm vẫn không chút thay đổi, nhưng những đường nét trên khuôn mặt đã không còn hà khắc nữa. Có lẽ là bản thân mình đã lo nghĩ quá nhiều, thế tử phi hẳn là có thể tự ứng phó, nếu thật sự không được, hắn sẽ tìm cớ mang nàng thoát thân. “Đi thôi.”

Thanh Đại tiếp tục bước theo hắn, trong lòng đã sớm hình dung ra tình cảnh lúc gặp mặt. Tuy được trượng phu chủ động đến nhà cầu hôn, nhưng song thân của hắn liệu có thật sự nguyện ý nhận một dân nữ bình thường làm con dâu? Phàm đã là hoàng thân quốc thích, vương hầu quý tộc thì khó tránh khỏi tư tưởng môn đăng hộ đối, đến lúc đó họ sẽ đối đãi nàng thế nào đây? Bản thân nàng nên ứng phó ra sao? Vạn nhất thật sự không được cha mẹ chồng yêu thích, trượng phu của nàng sẽ đứng về phía ai......

Đó âu cũng là tâm sự chung của những cặp vợ chồng mới cưới trong tình huống thế này. Đi vào một gian phòng hoa lệ, không khí trang nghiêm, vương gia và vương phi đã ngồi đợi sẵn.

Y theo quy củ, Thanh Đại hướng về phía cha mẹ chồng quỳ xuống bái lạy, tiếp theo cung kính dâng lên chén trà do người hầu đã chuẩn bị từ trước, sau cùng chờ bọn họ lên tiếng hỏi chuyện.

“Vương gia, đây chính là tân nương của Tử Bỉnh.” Đằng vương phi cười cười mở lời.

Đằng vương gia độ tuổi chừng năm mươi, đáng ngạc nhiên là hai bên tóc mai chỉ lấm tấm điểm bạc, hai vành ria mép phủ trên môi, thân hình xấp xỉ với con trai, chỉ gầy hơn một chút. Cả hai người họ đều dùng tên tự để gọi hắn. “Tử Bỉnh cuối cùng đã thành thân, vương phi cũng có thể an tâm rồi.”

“Đương nhiên là yên tâm, vương gia. Tuy nhiên ta vẫn trông đợi sớm được ẵm bồng tôn tử….” Đằng vương phi dùng khuôn mặt tươi cười hòa nhã nhìn nàng dâu mới nhập môn. “Ngươi tên gọi là Thanh Đại có phải không?”

“Vâng, thưa vương phi.” Thanh Đại cúi đầu đáp.

“Ngẩng đầu lên cho chúng ta xem mặt nào.” Đằng vương phi tiếp tục nói.

“Vâng.” Thanh Đại liền làm theo.

Đằng vương phi lúc này mới vừa ý tươi cười gật đầu. “Quả nhiên dáng vẻ xinh đẹp, khí chất cũng không tệ, trên người không có nửa điểm tầm thường thô tục của nữ tử bình dân. Lúc đầu ta còn âm thầm lo lắng, nhưng cả ta và vương gia đều đã đồng ý cho Tử Bỉnh tự mình chọn vợ, thân làm cha mẹ, chúng ta cũng không muốn can thiệp nhiều.”

“Đó là bởi vì Tử Bỉnh có mắt nhìn người.” Đằng vương gia phụ họa theo lời nói của thê tử.

Nghe phu phụ Đằng vương gia kẻ xướng người họa, Thanh Đại vẫn như cũ, trên môi luôn nở nụ cười, vẻ mặt khiêm tốn, ánh mắt hạ thấp, khẽ nói: “Vương gia cùng vương phi đã quá khen.” Vương phi quả nhiên tài trí hơn người, công phu mắng người cũng rất lợi hại, không có chút đanh đá, thô lỗ. Nàng trong lòng thầm kêu khổ.

Tựa hồ hài lòng với thái độ biết điều của Thanh Đại, Đằng vương phi nói ra tâm nguyện lớn nhất của phu phụ bọn họ. “Người làm mẹ chồng như ta cũng rất thoải mái, có cần gì thì cứ đến chỗ ta hỏi một tiếng, ngươi chỉ cần giúp chúng ta sớm sinh ra một tôn tử khỏe mạnh, có thể bi bô cười nói là đủ rồi.”

Nghe lời mẫu thân nói, Chu Kí Vân tất nhiên hiểu được bà muốn ám chỉ điều gì, nhất thời vẻ mặt rắn đanh lại, cả người đều căng thẳng.

“Vương phi…” Đằng vương gia phát hiện vẻ mặt bất thường của con trai, vội vàng nhắc nhở thê tử.

Đằng vương phi nhận ra điều mình vừa nói, lập tức sửa lại: “Ý ta là chỉ cần sớm hạ sinh tôn tử thì tốt rồi. Vương gia, người nói có phải hay không?”

“Đúng vậy.” Hắn ra sức gật đầu.

“Con dâu cũng hy vọng có thể hoàn thành tâm nguyện của vương gia cùng vương phi.” Thanh Đại tựa hồ cảm giác được bầu không khí căng thẳng giữa ba người bọn họ, tuy có chút hoang mang khó hiểu nhưng ngoài miệng vẫn ôn nhu thuận ý.

“Ngươi có thể nghĩ được như vậy thì tốt rồi.” Đằng vương phi thực sự vừa lòng với câu trả lời của nàng. Nhưng tiếp sau đó liền chuyển sang một chủ đề khác khiến cho người ta khó lòng thích ứng kịp. “Bất quá...... Ta lại nghe nói thế tử tối hôm qua không ở lại tân phòng, việc này là sao?”

Vấn đề này Thanh Đại cũng không lập tức trả lời, nàng chờ nam nhân bên cạnh mình mở miệng.

Chu Kí Vân lạnh nhạt trả lời: “Bởi vì Thịnh nhi tối hôm qua rất ham chơi, làm cho mọi người tìm khắp nơi đều không thấy. Đến khi con trở lại tân phòng thì đêm đã rất khuya, nên mới quyết định cho nàng nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Theo lời bà mối cùng các tỳ nữ báo lại thì sự việc không phải như vậy...” Đằng vương phi tiên lễ hậu binh, thái độ hòa hoãn lập tức được thay thế bằng vẻ uy nghiêm của mẹ chồng. “Bọn họ nói là nàng ta không cho ngươi ở lại tân phòng, đuổi ngươi đi ra ngoài. Còn không chờ tân lang đến giở hỷ khăn mà tự mình tháo nó xuống trước...”

“Nương tin lời nói của bọn hạ nhân làm gì.” Khẩu khí của hắn càng lạnh hơn.

Đằng vương phi tất nhiên sẽ không trách cứ con mình nửa câu, vì thế chĩa mũi dùi về phía con dâu. “Thế tử phi có gì để nói? Việc này nên giải thích thế nào đây?”

Thanh Đại vẫn không nói lời nào, trước sau đều im lặng cúi đầu. Nàng sẽ không khúm núm cầu xin tha thứ, cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức tự mình gánh lấy mọi trách nhiệm, do đó dứt khoát không mở miệng.

“Sao lại không nói lời nào?” Đằng vương phi quyết định ra uy với con dâu. “Đừng tưởng rằng đã gả vào vương phủ, thì nhất định có thể ngồi vào vị trí thế tử phi...”

Chu Kí Vân vẻ mặt lạnh lùng. “Nương, đủ rồi!” Năm đó mẫu thân cũng là dùng thái độ này nói chuyện với mẹ ruột của Thịnh nhi, hắn vẫn không quên sắc mặt bị dọa đến trắng bệch của nàng, thân thể không ngừng run rẩy. Hắn không bao giờ cho phép sự việc tương tự lại phát sinh.

“Nhưng mà...” Đằng vương phi còn muốn nói điều gì đó, đã bị Đằng vương gia cản trở.

“Được rồi, chuyện đã qua, không cần truy cứu làm gì.” Đằng vương gia liếc mắt ra hiệu với thê tử, không muốn khiến cho sự việc phức tạp thêm

Trượng phu đã lên tiếng, Đằng vương phi đành miễn cưỡng giữ lại lời muốn nói trong lòng.

Đằng vương gia quay sang con trai cùng con dâu nói: “Các ngươi có thể lui xuống.”

“Vậy con dâu xin cáo lui trước.” Thanh Đại cho đến lúc này mới lên tiếng, nhấc váy đi theo tướng công ra khỏi phòng.

Đến cuối hành lang, nàng lẳng lặng quan sát bóng dáng của nam nhân phía trước, trong lòng hắn dường như chất đầy tâm sự. Bất quá đó không phải việc mà nàng hay bất kỳ ai có thể can dự vào.

Xem ra tại Vương phủ này có rất nhiều nơi, nhiều việc mà nàng cần phải xem xét, nghiên cứu đường đi nước bước. Thanh đại từ đầu đã lường trước điều đó bởi vì hơn cả chục năm sau, cuộc sống của nàng chính là ở đây. Nếu cứ ngây thơ cho rằng mọi việc sẽ thuận lợi trôi qua thì đúng là tự đào lỗ chôn mình rồi. Tuy nhiên nàng vẫn chưa biết phải bắt đầu từ đâu.

Thanh Đại chủ động mở miệng nói trước: “Cám ơn tướng công mới vừa rồi đã thay ta lên tiếng.”

“Đây là trách nhiệm của ta, không cần phải cảm ơn.” Chu Kí Vân sẽ không tái phạm cùng sai lầm nữa, hắn từng thất bại trong việc bảo vệ một nữ tử, cho nên lần này nhất định phải làm được.

Nam nhân này thoạt nhìn có vẻ là người lạnh lùng thờ ơ, lầm lì ít nói, dường như luôn tự cô lập bản thân trong tầng tầng lớp lớp phòng thủ, không cho phép người khác tới gần, nhưng thật ra cũng là người có ý thức trách nhiệm rất cao, một phần nào đó trong con người hắn cũng ôn hòa, biết chăm sóc người khác. Trong khoảnh khắc này, từ đáy lòng mình,Thanh Đại rốt cuộc cũng thừa nhận.. hắn là trượng phu của nàng.

“Sau này tướng công cũng không cần vì ta mà bận tâm, bất kể vương gia cùng vương phi có nói gì, ta cũng sẽ không để trong lòng, có thể bình tĩnh ứng phó.” Đây là sự báo đáp của nàng dành cho hắn.

Chu Kí Vân nghiêng đầu nhìn nàng, trong đáy mắt chợt lóe lên vẻ kinh ngạc.

“Không phải việc mà tướng công lo lắng nhất chính là ta không thể chịu nổi áp lực từ phía vương gia và vương phi sao?” Thanh Đại duyên dáng mỉm cười, tự mình đã thỉnh giáo qua sự lợi hại của cha mẹ chồng liền hiểu được. “Nếu mới vừa rồi tướng công không lên tiếng giải thích, chủ động gánh lấy trách nhiệm, để mặc vương phi chỉ trích ta, như vậy sự việc sẽ khác đi.”

Hắn nghe thấy bản thân hỏi: “Khác thế nào?”

“Thì ta tất nhiên sẽ cư xử giống như một nàng dâu gánh chịu mọi ủy khuất, quỳ xuống nhận sai, khóc lóc xin vương gia củng vương phi tha thứ. Rồi từ đó về sau sẽ đối đãi với tướng công … khách khí xa cách, không giống như bây giờ có thể thoải mái trò chuyện.” Nàng ôn nhu cười nói.

“Đó là cách mà ngươi biểu đạt sự tức giận sao?” Chu Kí Vân cho rằng nàng từ bé được hưởng sự giáo dưỡng tử tế nên dù phải đối mặt với bất kỳ kẻ nào cũng có thể duy trì vẻ mặt tươi cười cùng khí chất tao nhã. Bất quá, lời thú nhận này lại khiến hắn có thêm một nhận thức khác về nàng.

“Tướng công đâu muốn ta để lộ ra bộ dạng tức giận thật sự.” Nụ cười của Thanh Đại càng thêm duyên dáng.

“Còn hiện tại thì sao?” Hắn bắt đầu nhận ra không thể đánh giá thấp nàng được.

“Ít nhất tướng công không cần phải lo lắng việc ta bị vương gia cùng vương khi dễ, sau đó khóc lóc sướt mướt chạy đi kiếm ngươi kể khổ.” Trước tiên, Thanh Đại dự định để cho hắn hiểu thêm về con người nàng, hy vọng một lúc nào đó hắn cũng có thể dần dần mở lòng mình, tình nguyện để cho nàng bước vào thế giới của hắn. Không cần cả hai phải yêu thương lẫn nhau, chỉ mong làm một đôi phu thê có thể cùng chia sẻ tâm tình như bạn bè tri kỷ. “Cho nên lúc này ta mới thẳng thắn đề cập, cũng hy vọng đến lúc đó sẽ không làm cho tướng công khó xử.”

Tảng đá lớn trong lòng Chu Kí Vân đường như nhẹ đi một nửa, cũng bất chợt nhận ra nàng không hề yếu ớt như hắn từng nghĩ. Nếu đem so sánh với mẫu thân của Thịnh nhi, nàng quả thật kiên cường hơn nhiều. “Chỉ cần đừng phạm vào tội danh đại nghịch bất hiếu, còn lại ta đều có thể thay nàng làm chủ.”

“Đa tạ tướng công.” Nàng chính là chờ câu nói này của hắn.

Nhìn thấy tia sáng lấp lánh từ sâu trong đáy mắt của Thanh Đại như đang sục sôi ý chí chiến đấu, không ngoan ngoãn chờ người khác khi dễ khiến hắn sững sờ, tâm tình sau một thời gian dài nguội lạnh bất chợt dao động ngoài ý muốn.

Không được! Hắn không thể cứ như vậy mà bị hấp dẫn. Việc hôn sự này tự mình đã sớm sắp xếp ổn thỏa, chỉ có thể cùng nàng làm một đôi phu thê hữu danh vô thực, không thể phát sinh cảm tình -- Chu Kí Vân thầm cảnh tỉnh bản thân.

“Nếu được như lời thế tử đã nói, phải chăng lúc này ta có thể đi gặp Thịnh nhi?” Thanh Đại thình lình đưa ra yêu cầu, bởi vì nàng có dự cảm, hầu như như mọi mấu chốt vấu đề đều liên quan đến đứa nhỏ kia.

“Hôm khác hãy đi.” Hắn lập tức thu lại vẻ hòa hoãn trước đó.

“Vâng, tướng công.” Xem ra vẫn không được, Thanh Đại chỉ có thể kiên nhẫn tiến lên từng bước một.

Đêm tối, tiếng gõ mõ chuyển canh từ bên ngoài vương phủ truyền vào báo hiệu đã đến giờ tí.

Thanh Đại nằm phía bên trong giường, lòng cứ lo âu trăn trở, chính vì không biết được đêm nay trượng phu có trở về phòng hay không, liệu có yêu cầu nàng cùng hắn động phòng chăng, cả người nàng đều bứt rứt không yên.

Ánh nến yết ớt bao phủ tân phòng. Cùng với một âm thanh vang lên, cánh cửa phòng đã bị đẩy ra, một bóng dáng cao lớn tiến vào phòng sau đó tiện tay tắt nến.

Chu Kí Vân không gọi người vào hầu hạ, tự mình cởi bỏ áo choàng cùng hài, sau đó khoác lên người áo ngủ bằng gấm, nằm ngay ngắn ở mép giường ngoài.

Bầu không khí trở nên ngượng ngập một lúc, sau đó hắn mới lên tiếng phá vỡ sư im lặng.

“Ta sẽ không chạm vào người nàng đâu, mau ngủ đi.” Chu Kí Vân tựa hồ biết người bên cạnh còn tỉnh, khàn giọng nói.

Vốn đang nín thở chờ hành động kế tiếp của hắn, Thanh Đại không khỏi sửng sốt một chút. “ Nếu như tướng công là vì lo lắng cho thân thể ta vẫn chưa hồi phục, trước tiên ta xin cảm ơn ý tốt của chàng.” Tuy nhiên nàng hiểu được trượng phu mình có quyền đòi hỏi việc động phòng, bản thân nàng cũng không cách nào cự tuyệt.

“Cũng không hoàn toàn là vì lý do này.” Tối nay nếu lại không qua đêm ở tân phòng, chỉ sợ sáng mai cha mẹ sẽ chất vấn thê tử, hắn đành phải kéo dài thời gian, trễ như vậy mới tiến vào.

Thanh Đại nhìn vào màn đêm trước mặt một lúc lâu, chậm rãi nói: “… Tướng công nếu không ngại, có thể giải thích rõ một chút không?”

“Ta … không muốn lại có con.” Chu Kí Vân khó khăn mở miệng.

Trong lòng nàng cân nhắc ý tứ những lời nói này. “Đã vậy, sao còn phải cưới vợ?”

“Vì cha mẹ, vì ta thân là độc tử đơn truyền, phải gánh vác trách nhiệm nối dõi tông đường.” Trong bóng đêm, lời nói tựa hồ dễ dàng thốt ra hơn. Vả lại, nếu đã bắt đầu thì cũng nên thừa dịp này đem mọi chuyện nói rõ cùng nàng. Vì thế Chu Kí Vân hít một hơi thật sâu, thẳng thắn nói: “… Cho nên, ta không thể không cưới vợ.”

“Như vậy, nếu đã không tránh khỏi việc cưới vợ, vì sao lại không muốn có con?” Lời vừa ra khỏi miệng, Thanh Đại liền rất nhanh nghĩ thông suốt. “Là vì Thịnh nhi? Tướng công lo lắng Thịnh nhi thân là trưởng tử, sợ hắn sẽ bị tranh đoạt địa vị?” Không chỉ trong hoàng thân quốc thích, vương hầu quý tộc mà ngay cả trong dân gian, đây cũng là việc thường thấy.

Chu Kí Vân quyết đoán trả lời vấn đề này. “Thịnh nhi không phải do chính phi sinh ra, cho nên không thể có được quyền kế thừa, nhưng hắn là con ruột của ta, đây là sự thật vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”

“Đó là điều đương nhiên, chỉ là….. Việc này cùng với việc tướng không muốn có thêm bất kỳ đứa con nào nữa có liên quan gì đến nhau?” Chuyện này kiến cho nàng càng thêm buồn bực trong lòng.

Hắn không thể không nói ra chân tướng. “Thịnh nhi hiện tại đã năm tuổi, nhưng mà…. Hắn vẫn không nói, thậm chí không cười, ngay cả khóc cũng không quá một lần. Mấy năm gần đây đã mời qua không biết bao nhiêu đại phu chẩn bệnh, thậm chí cũng thỉnh Thái y xem qua vậy mà cũng không thể tìm ra nguyên nhân. Đến cuối cùng đành phải từ bỏ.”

“Không nói, không khóc thậm chí cũng không cười?” Thanh Đại vẻ mặt kinh ngạc.

“Chỉ sau lúc sinh được vài tháng thì có nghe nó khóc to một lần, từ đó về sau thì chưa từng khóc lại. Nói chuyện lại càng không có khả năng, bất kể ta dạy thế nào, nó cũng không thể phát ra tiếng nói.” Chu Kí Vân mỗi lần nghĩ đến tình trạng của hài tử, trong lòng đều đau xót đến tột cùng. “Người làm cha như ta thật có lỗi với nó, hại nó trở nên như vậy. Lỡ như đưa nhỏ tiếp theo sinh ra cũng giống như Thịnh nhi, không phải đều do ta mang bọn chúng đến thế giới này để chịu khổ sao? Cho nên … ta không muốn lại có con.”

Nghe xong nỗi lòng thống khổ của một người cha, Thanh Đại do dự muốn nói với hắn rằng có lẽ tiếp theo sẽ là một đứa nhỏ bình thường, khỏe mạnh. Nhưng lời nói chưa kịp thoát ra khỏi miệng đã bị nuốt ngược trở lại, nàng biết kiểu giả thiết này chẳng thể an ủi được người khác.

“Ta hiểu ý tướng công.” Bọn họ vừa mới thành thân, còn rất nhiều ngày tháng bên nhau, cũng không ai biết trước tương lai sẽ ra sao, cho nên Thanh Đại không cần vội vã thuyết phục. “Tướng công an tâm, ta sẽ giữ kín bí mật này, về phía vương gia cùng vương phi ta sẽ tận lực che dấu.”

Chu Kí Vân cổ họng như thít chặt lại. “Đa tạ.”

“Lời ấy là ta nên nói mới đúng, cám ơn tướng công đã có thành ý thẳng thắn giải bày sự tình.” Thanh Đại xuất phát từ đáy lòng nói. “Giúp cho ta không phải mò mẫm trong làn sương mù dày đặc, suy đoán lung tung ý nghĩ của tướng công, như thế sẽ chỉ làm vấn đề càng thêm phức tạp.”

Nghe vậy, ngực của hắn có chút khó thở. “Không, đây là việc ta nên làm.” Sự cảm thông cùng tấm lòng rộng lượng của nàng khiến cho Chu Kí Vân vừa hổ thẹn lại vừa áy náy. “ Ta cũng biết điều này đối với nàng không công bằng. Nếu có bất kỳ yêu cầu gì cứ việc nói với ta một tiếng, ta sẽ tận lực bù đắp cho nàng.”

Thanh Đại khóe miệng lộ ra ý cười, đáng tiếc trong phòng quá tối nên nam nhân nằm bên cạnh không thấy được. “Ta hiện tại còn có một yêu cầu, hy vọng tướng công đồng ý.”

“Yêu cầu gì?” Chu Kí Vân không ngờ nàng lại lập tức đưa ra yêu cầu.

“Ngày mai có thể cho ta gặp Thịnh nhi không?” Sau khi nghe qua lời kể của trượng phu, nàng càng muốn gặp đứa nhỏ kia một lần.

“… Là yêu cầu này?” Hắn kinh ngạc hỏi.

“Vâng.” Nàng cười nói.

Chu Kí Vân đương nhiên không thể từ chối, ngược lại còn có chút cảm động. Đến tận bây giờ hăn mới tin là Thanh Đại thật lòng muốn gặp mặt Thịnh nhi chứ không phải cố tình bày ra dáng vẻ từ mẫu. “Dĩ nhiên là được, ngày mai ta sẽ dẫn nàng đến gặp nó.”

“Vậy thì ta xin cảm ơn tướng công trước.” Thanh Đại mỉm cười yết ớt. Đối với chuyện động phòng, nàng vẫn còn bất an, càng không biết nên đối mặt thế nào. Để qua một thời gian nữa, đợi cho cả hai hiểu rõ đối phương hơn thì mọi việc sẽ tốt đẹp cả thôi.

Trong lòng nghĩ vậy, cơ thể nàng cũng dần thư giãn, lập tức chìm vào giấc ngủ.

Nhận thấy Thanh Đại đã ngủ, Chu Kí Vân vẫn duy trì tư thế nằm thẳng đơ như cũ. Tuy vậy một mùi hương thanh nhã cứ phảng phất trêu đùa trên chóp mũi hắn – có lẽ là mùi son phấn, cũng có thể là mùi hương tự nhiên trên người nàng – khiến cho cơ thể hắn phản ứng theo bản năng tự nhiên. Hắn càng nằm im, không dám nhúc nhích.

Chỉ cần không chạm vào nàng, không ôm nàng, như vậy sẽ không cần lo lắng việc làm cho thê tử thụ thai, đây là biện pháp duy nhất mà Chu Kí Vân nghĩ ra được. Ngoài ra còn có thuốc trụy thai, nhưng hắn không muốn hủy hoại cơ thể nàng theo cách đó. (Đọc tới đây vừa cảm động vừa buồn cười Vân ca ngốc)

Chu Kí Vân nhanh chóng nhắm mắt, cố gắng phân tán suy nghĩ của bản thân cho đến khi chìm sâu vào giấc ngủ.

CHƯƠNG 2.4

Thẳng đến lúc trời sáng, trải qua một đêm ngon giấc Thanh Đại mới thức dậy, liền phát hiện trượng phu không còn nằm bên cạnh.

“Cô gia đâu?” nàng hỏi tỳ nữ vừa bước vào.

“Hình như vương gia có việc, vừa cho người đến thỉnh cô gia qua bên đó.” Thải Hà dâng khăn ướt cho tiểu thư lau mặt, sau đó dò hỏi một phen. “Nô tỳ thấy sáng nay sắc mặt của tiểu thư không tệ, có phải đêm qua người cùng cô gia …”

Thanh Đại thoáng đỏ bừng hai má, đối với nữ tỳ cận thân đã theo mình xuất giá, nàng cũng không cần phải dấu diếm điều gì. “Ta cùng tướng công … Tạm thời sẽ không động phòng. Tuy nhiên, không được cho bất kỳ người nào biết chuyện này. Nếu chuyện bị lộ, ta sẽ không tha cho ngươi.”

“Sao lại thế?” Thải Hà vừa lớn tiếng hỏi một câu, lập tức lấy tay che miệng lại, thấp giọng thì thào: “Tiểu thư, chuyện này là sao? Chẳng lẽ cô gia … Thân thể có vấn đề? Vậy cũng không đúng, rõ ràng là có đứa con trai kia mà …”

Thanh Đại bực bội trừng mắt nhìn nàng. “Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Chuyện này về sau sẽ nói cho ngươi rõ. Tóm lại không được cho ai biết.”

“Vâng, tiểu thư.” Tiểu thư đã nói vậy, nàng chỉ có thể tuân lời.

“Các tỳ nữ khác đâu?” Thanh Đại biết bên vương phủ có phái hai tỳ nữ đến hầu hạ cho mình.

Thải Hà hếch cằm nói. “Các nàng đâu biết được thói quen của tiểu thư, làm sao hầu hạ người được chứ. Vì thế nô tỳ bảo các nàng đi chuẩn bị điểm tâm rồi.”

Nàng cười cười, liếc mắt một cái. “Ta thấy ngươi chính là sợ vị trí của mình bị đoạt mất thì có.”

“Tiểu thư biết thì tốt rồi …”

Thải Hà ngượng ngùng thừa nhận.

Sau khi điểm tâm được mang tới, Thanh đại chỉ dùng qua loa. Nghĩ đến việc trượng phu tuy không có ở đây, nhưng tối qua chính miệng hắn đã đồng ý cho nàng gặp Thịnh nhi. Chi bằng lúc này tự nàng đến chỗ nó trước.

Thanh Đại hỏi thăm một tỳ nữ trong vương phủ, sau đó nhờ đối phương dẫn đường. Các nàng vòng sang phía bên kia của vương phủ, dọc đường cũng đã hỏi thăm được không ít chuyện. Biết rằng bên cạnh Thịnh nhi có một nhũ mẫu cùng hai nữ tỳ chăm sóc, nhưng vì không phải do chính phi sinh ra nên vương gia cùng vương phi không cho phép thế tử mang nó vào lạc viện của mình chăm sóc, chỉ có thể thỉnh thoảng sang thăm nó, việc này đã từng gây ra tranh chấp không nhỏ.

Sao lại có thể như vậy chứ? Thanh Đại không khỏi thắc mắc. Thịnh nhi chẳng phải cũng là tôn tử của vương gia cùng vương phi sao? Chẳng lẽ chỉ vì nó bị “khiếm khuyết” như thế nên không được thương yêu? Mối quan hệ trong hoàng thân quốc thích so với bá tánh bình dân quả thật có sự khác biệt rất lớn, nàng âm thầm rút ra kết luận.

“Bẩm thế tử phi, đây là nơi ở của Thịnh thiếu gia.” Tỳ nữ vương phủ chỉ về phía trước nói.

Nàng “Ân” một tiếng, đưa mắt nhìn bốn phía chung quanh lạc viện. Quả nhiên nơi này rất tầm thường, kiến trúc có vẻ đã cũ, chỉ có thể dùng hai tiếng “hiu quạnh” để hình dung.

Thanh Đại đi về phía trước vài bước, đột nhiên thấy một bóng dáng nho nhỏ ngồi xổm trên mặt đất, đầu ngửa thẳng lên, như đang chăm chú nhìn những đám mây lơ lửng trên đầu ngọn cây. Trên cao, những tán lá đu đưa trong gió phát ra âm thanh xào xạc, vậy mà thân hình nhỏ bé kia vẫn nhúc nhích, tựa hồ đang nhìn ngắm đến ngây người.

Không cần mở miệng hỏi, nàng cũng biết kia đứa nhỏ là ai.

Nàng hạ ánh mắt, nhìn chung quanh đứa nhỏ, thấy không có đến một người theo trông nom, đôi mày thanh tú không khỏi cau lại. “Các ngươi đi tìm xem ai là nhũ mẫu của đứa nhỏ này.”

“Vâng.” Các tỳ nữ chia nhau ra tìm.

Còn lại một mình, Thanh đại đi đến bên cạnh thân hình bé nhỏ đó, nhìn thấy nó đang ngẩng cao đầu, để lộ ra gương mặt tròn vo đỏ ửng, hai con ngươi đen tròn đang nhìn chằm chằm về phía ngọn cây không hề chớp mắt, tựa hồ không phát hiện có người đến gần.

Vì thế Thanh Đại cũng ngồi xổm xuống theo, cùng nó nhìn lên ngọn cây, những tia nắng vàng óng ánh xuyên qua kẽ hở giữa đám lá cây, còn có một, hai con chim sẻ bay qua. Thật thật sự không biết rốt cuộc đứa nhỏ bên cạnh đang nhìn cái gì, mà thời thơ ấu của nàng cũng đã trôi qua rất lâu rồi.

“Nếu có Thược Dược ở đây, muội ấy nhất định sẽ có cách, nói không chừng còn có thể leo lên trên cây nữa …” Nói xong, nhịn không được nàng lại nghiêng đầu nhìn một bên mặt Thịnh nhi. Ngũ quan đều thừa hưởng từ phụ thân mình, trên đầu là búi tóc nhỏ, hai hàng lông mi đen thẫm vừa dài lại vừa cong, còn cái cái miệng nhỏ nhắn môi hồng tươi. Sau này lớn lên, nhất định sẽ là một nam nhân anh tuấn. “Thịnh nhi, ngươi đang nhìn cái gì vậy? Có thể nói cho ta biết không?”

Thịnh nhi không phản ứng gì trước câu hỏi của nàng, tiếp tục ngửa đầu, ngơ ngác nhìn ngọn cây trên cao, vẫn như cũ đắm chìm trong thế giới nhỏ bé của mình.

“Xem lá cây sao? Hay là xem chim chóc” Thanh Đại ngẩng cao đầu, cố tưởng tượng xem nếu mình là một đứa trẻ năm tuổi thì lúc này sẽ suy nghĩ cái gì.

Đúng lúc này, “cái gì đó” thình lình từ trên ngọn cây rơi xuống, rớt trúng ngay trên đầu Thanh Đại. Theo bản năng nàng gỡ nó xuống rồi chăm chú nhìn vào. Hóa ra là một con sâu lông.

“A …!!!” Nàng hoảng sợ la lớn, trong lòng thấy ghê tởm vội vàng hất “cái gì đó” trên tay ra xa. Thuận đà, cả người đều lăn cù trên mặt đất.

Rốt cục tiếng la này lại khiến cho Thịnh nhi chú ý, nó mở to đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn người lớn bên cạnh, tựa hồ đối cảm thấy tò mò với biểu hiện thú vị của nàng.

Thanh Đại ôm ngực, vẫn còn choáng váng, cười nói: “Ta đã quá lớn tiếng … Nhưng ta thật sự rất sợ loại sâu đó a …”

Thịnh nhi nhìn về phía con sâu lông, sau đó vươn bàn tay nhỏ bé ra, bắt lại nó. Tiếp theo … đưa cho Thanh Đại.

“Muốn … cho ta sao?” Thanh Đại nuốt nước miếng, run giọng hỏi.

Nó không có gật đầu, chỉ vươn cánh tay nhỏ nhắn, gầy guộc ra, tỏ vẻ muốn nàng nhận lấy.

Thanh Đại cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, ngửa lòng bàn tay hướng lên cho Thịnh nhi đặt con sâu lông đang ngo ngoe vào đó. “Tuy rằng sâu lông có thể lột xác thành con bướm xinh đẹp, nhưng bộ dạng lúc này của nó… Ta thật sự khó lòng mà thích được…”

CHƯƠNG 2.5

Rốt cục chịu không được, Thanh Đại lại kêu lên một tiếng, dùng tốc độ nhanh nhất đem trả sâu lông vào lòng bàn tay bé nhỏ của Thịnh nhi. “Chúng ta cùng giúp nó tìm một chỗ trú ẩn tốt nhé …”

Nàng đảo mắt nhìn quanh, bắt gặp bụi hoa nhài trước mặt liền chỉ về phía đó rồi nói với Thịnh nhi. “Đến đó! Đem sâu lông lại đằng kia nhé …Thịnh nhi?”

Thịnh nhi nhìn con sâu lông trên lòng bàn tay một lúc thật lâu, sau đó mới sải những bước chân nhỏ, đem sâu lông đặt trên đóa hoa nhài trắng như tuyết.

“Thật tốt quá…” Thanh Đại vuốt ngực, thở ra một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đã giải quyết xong, cũng không cần phải trông thấy sinh vật khủng khiếp đó nữa.

Thịnh nhi vẫn như cũ mở to mắt nhìn nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không có biểu cảm gì, chỉ có ánh mắt dường như là đang dò xét người lớn trước mặt mình.

Thanh Đại khẽ mỉm cười, vươn cánh tay phải về phía nó. “Tới đây nào!”

Kinh ngạc nhìn vào bàn tay nữ nhân phía trước, Thịnh nhi tựa hồ chưa hiểu rõ ý tứ của nàng, cũng không có bất kỳ cử động nào.

Thanh Đại chủ động bước đến nắm tay trái của nó. “Phòng của ngươi ở đâu? Có thể dẫn ta đến đó xem không?”

Đôi mắt đen láy, to tròn cứ nhìn chằm chằm vào nơi bàn tay to lớn kia cùng với bàn tay bé nhỏ của mình hòa thành một khối, ánh mắt tò mò pha lẫn khó hiểu, thật đúng là khiến cho người ta không thể đoán ra được suy nghĩ của nó.

“Không sao, chúng ta sẽ bắt đầu xem xét từ căn phòng đầu tiên, sẽ nhanh chóng tìm ra thôi….” Thanh đại không ép nó nói chuyện, tự mình hỏi rồi tự mình trả lời.

Ngay lúc đó, tỳ nữ cận thân Thải Hà đã trở lại, dẫn theo một người đàn bà có thân hình thấp tròn. “Tiểu thư… À không, thế tử phi, đã tìm được nhũ mẫu.” Xém chút nàng đã quên mất chỉ khi không có người ngoài thì mới được gọi là tiểu thư.

“Tham kiến thế tử phi.” Nhũ mẫu hành lễ nói.

Thanh Đại nhìn người nhũ mẫu đánh giá một lượt, sau đó lên tiếng, giọng nói tuy mềm mỏng nhưng vẫn hàm ý chất vấn. “Sao lại để Thịnh thiếu gia một mình ở bên ngoài mà không có ai theo trông chừng?” Theo lời của tỳ nữ trong vương phủ thì nhũ mẫu này vốn là người hầu bên cạnh vương phi, đến lúc Thịnh nhi ra đời thì được phái qua chăm sóc nó.

“Ở đây công việc rất bề bộn lại không có đủ người làm. Hơn nữa Thịnh thiếu gia hay tự ý chạy chơi lung tung, muốn theo sát trông chừng thật sự là lực bất tòng tâm.” Nhũ mẫu trả lời chiếu lệ, tựa hồ chẳng xem thái tử phi mới nhập môn này ra gì, Thanh Đại dĩ nhiên nhìn ra được.

“Ra là thế, nếu nhũ mẫu bận việc thì cứ việc đi trước, có ta ở lại với Thịnh nhi là được rồi.” Nàng không vội giáo huấn đối phương. Mọi việc cứ để từ từ.

Nhũ mẫu thi lễ qua loa rồi bỏ đi.

“Đây là thái độ gì chứ?” Ngay cả tỳ nữ cận thân Thải Hà cũng nhìn ra được. “Ta rõ ràng nhìn thấy bà già đó ở trong phòng ngủ gục chứ có làm việc gì đâu, đã vậy còn dám mở to mắt mà nói dối.”

“Trước mắt không cần để ý.” Thanh Đại suy tính chờ đến thời cơ thích hợp mới chỉnh đốn bà ta một trận ra trò. “Thịnh nhi, chúng ta đến phòng của ngươi nào…” Nàng cúi đầu nhìn xuống bàn tay nhỏ bé mà mình đang nắm, bắt gặp Thịnh nhi cũng đang ngước đôi mắt tròn xoe nhìn nàng, nụ cười trên môi càng ôn hòa. “Đi thôi.”

Thịnh nhi để nàng tùy ý nắm tay dẫn đi, tuy nhiên thỉnh thoảng lại liếc trộm về phía bàn tay đang dịu dàng nắm lấy tay mình. Trong tâm trí non nớt của nó, hành động như vậy hoàn toàn lạ lẫm. Trước đây, nếu không phải được ẵm bồng thì chính là bị kẻ khác thô bạo kéo đi, chưa ai từng nắm tay nó như vậy, quả thật rất ngạc nhiên.

Đi qua hành lang gấp khúc, khi vừa đến trước cánh cửa để mở của một căn phòng, Thịnh nhi liền dừng lại.

“Nơi này là phòng của ngươi sao?” Thanh Đại hướng mắt vào, nhìn một lượt chung quanh phòng. Miệng vừa hỏi, nàng đã dẫn nó vào bên trong. “Thì ra, mỗi tối ngươi đều ngủ ở đây…”

Thanh đại nhìn căn phòng được bài trí sơ sài, trên giường là một chồng nội khố đã được giặt sạch, chất liệu xù xì thô ráp, hơn nữa đều có dấu vết đã từng được khâu vá lại.

“Thải Hà, mở cái rương kia ra xem bên trong có những gì.” Nàng quay sang nói với nữ tỳ.

“Vâng.” Thải Hà lên tiếng trả lời rồi tiến đến xem xét cái rương. “Tiểu thư, bên trong chỉ có vài bộ quần áo cũ, ngoài ra không còn gì khác.”

Nàng “Ân” một tiếng, trong lòng tin tưởng trượng phu của mình rất thương yêu đứa con này nên sẽ không thể đối đãi tệ bạc với nó như thế. Tuy nhiên, nhìn vào hoàn cảnh hiện tại thì xem ra hắn vẫn còn nhiều sơ xuất. Đám người được phái đến chăm sóc cho đứa nhỏ lại càng là một lũ vô trách nhiệm, bất kể việc Thịnh nhi là cốt nhục của thế tử, đám nô bộc đó đều không xem nó là chủ tử mà đối đãi.

“Thịnh nhi, sáng nay đã ăn gì chưa?” Thanh Đại ngồi xuống đối diện với nó hỏi.

Thịnh nhi vẫn nhìn nàng không chớp mắt, không gật cũng không lắc đầu.

“Thải Hà, mang chút điểm tâm lại đây.” Nàng quay đầu phân phó.

Thải Hà lĩnh mệnh bước nhanh ra ngoài.

“Trước tiên ta giúp ngươi lau sạch mặt và tay đã …” Thanh Đại đi về phía chậu rửa mặt, làm ướt khăn lau sau đó lại ngồi xổm xuống đối diện với Thịnh nhi, cẩn thận lau chùi vết bẩn trên khuôn mặt nhỏ nhắn, sau đó không khỏi bật cười. “Việc này lại khiến ta nhớ đến ngày trước, mỗi khi Thược Dược ra ngoài nghịch ngợm, lúc trở về cả người đều dơ bẩn, lần nào cũng là ta giúp muội ấy lau chùi sạch sẽ, bằng không nếu để nương nhìn thấy bộ dạng lem luốc đó, nhất định sẽ mắng muội ấy một trận ra trò …”

Tuy không rõ Thịnh nhi có thể hiểu những lời mình hay không, nhưng nàng biết nó nghe được. Do đó nàng cố tình kể về những kỷ niệm thời thơ ấu của hai tỷ muội mình, cũng là khiến cho bản thân vơi bớt cảm giác nhớ nhà.

“Thược Dược từ nhỏ đã hoạt bát hiếu động như một đứa con trai, nếu có đứa nhỏ hàng xóm nào dám ăn hiếp muội ấy, nhất định sẽ bị đánh trả lại thê thảm, việc này khiến cho nương của ta chỉ nghĩ đến liền đau đầu …” Nàng tiếp tục lau sạch hai lòng bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn. “Bà thường bảo rằng nếu muội ấy là nam tử thì tốt biết mấy, nhưng nói gì đi nữa thì vẫn là nữ tử, lỡ sau này không gả đi được thì biết phải làm sao… Tuy nhiên, giờ thì nương của ta đã có thể an tâm rồi, vì muội ấy đã có người trong lòng, chẳng bao lâu nữa, còn được gả cho hắn… Người làm tỷ tỷ như ta thật sự hy vọng muội ấy có được hạnh phúc…”

Đôi mắt to tròn đen láy vẫn tiếp tục nhìn vào người lớn đang huyên thuyên nói chuyện trước mặt mình. Chưa từng có ai nói nhiều với nó như vậy, cũng không hề bắt nó phải mở miệng. Thịnh nhi không khỏi hoang mang nhìn nàng, dường như đến tận thời điểm này mới bắt đầu suy nghĩ xem nàng là ai.

“Tốt lắm, cả mặt và tay đều sạch rồi.” Thanh Đại đem khăn lau thả lại vào chậu rửa mặt, rồi nắm tay trái Thịnh nhi dẫn đến bàn ăn. “Ngồi xuống đây đi!”

Thanh Đại trước tiên kéo cho nó một cái ghế đẩu, sau đó cũng ngồi bên cạnh.

“Một chút nữa, có muốn ta đút cho ăn không? Hay là ngươi có thể tự ăn?” Nàng thuận miệng hỏi. “Đừng ngại, chuyện này Thịnh nhi tự quyết định nhé.”

Nói xong, nàng lại mỉm cười với đứa nhỏ, tiếp đó vươn tay chỉnh lại búi tóc trên đầu nó. Thịnh nhi vẫn sửng sốt nhìn nàng, cho đến nay chưa có ai từng cười hiền lành với nó như thế, vì tò mò nên đưa ngón tay nhỏ xíu chạm vào môi nàng.

“Sao thế?” Thanh Đại không hiểu nó muốn truyền đạt thông điệp gì.

Thịnh nhi lại sờ sờ khuôn mặt của nàng, tựa hồ đang muốn nhận biết người lớn đang tươi cười trước mặt mình.

Mà một màn này cũng đã nằm gọn trong vào tầm mắt của nam nhân cao lớn đứng bên ngoài phòng.

Chu Kí Vân tìm không thấy thê tử, hỏi qua đám nữ tì mới biết nàng nóng lòng chờ không được đã tự mình chạy đi tìm Thịnh nhi trước nên hắn lập tức đến đây.

Nhưng khi đến nơi, bắt gặp Thanh Đại cùng Thịnh nhi thân mật ngồi cùng nhau, hài tử của hắn còn chủ động chạm vào người nàng, Chu Kí Vân trong lòng đầy dấm chua, bỗng nhiên có chút ganh tị với thê tử mình. (lần đầu thấy một ca ca cổ đại ăn dấm chua vì con của hắn… ha ha dễ thương thật)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK