Nàng nhớ tới lúc còn ở nhà, chỉ cần có cơ hội, cha mẹ luôn thích người một nhà tụ lại cùng nhau ăn cơm, mà ngay cả chị dâu cũng ngồi, không coi trọng bất cứ quy củ gì, nhưng đây là vương phủ sẽ không giống như vậy, nhưng bây giờ lại có thể cùng cha mẹ chồng ngồi cùng bàn, mà không phải chỉ ở bên cạnh hầu hạ, điều này làm cho Thanh Đại tự nhắc nhở mình càng phải thêm cẩn thận, nhớ tới lúc trước tiếp xúc với bọn họ cũng sẽ không nghĩ đến trong lúc này không cố tình bơi móc tật xấu của nàng.
“... Cha mẹ thích ăn cay, nếu ngươi ăn không quen cũng không nên quá mức gắng gượng.” Trên đường đi gặp song thân, Chu Kí Vân thình lình nói những lời này.
Đầu tiên Thanh Đại giật mình nhưng sau đó mấp máy môi cười. “Cám ơn tướng công.” Đây là phương thức trượng phu biểu hiện ôn nhu chăm sóc, có điều là chỉ ngắn gọn một câu nên làm cho nàng vẫn cảm thấy uất ức.
Có lẽ mình chính là thích hắn như vậy...
Trong lòng nàng bất ngờ có ý nghĩ như vậy, tuy rằng không rõ các cặp vợ chồng khác ở chung như thế nào, nhưng mà nếu giống trong thơ ca văn chương miêu tả là gắn bó như keo sơn, khó khăn chia lìa, thì Thanh Đại tình nguyện lựa chọn nam nhân cấp cho nàng sự an tâm, làm cho nàng biết cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì đều còn có hắn để ỷ lại.
“Không cần khách khí.” Mặt Chu Kí Vân vẫn không chút thay đổi, nhưng đối diện với khuôn mặt luôn tươi cười chào đó của thê tử thì càng lúc càng không thể kháng cự.
Cho đến lúc Thanh Đại đi tới trước mặt cha mẹ chồng làm lễ thỉnh an xong mới cùng trượng phu ngồi xuống.
“Mang thức ăn lên đi!” Đằng vương gia nói với nô tỳ bên cạnh.
Chẳng bao lâu sau, nhóm nô tỳ lục tục đem thức ăn bày hết trên bàn, quả nhiên đều là món cay Tứ Xuyên chính gốc, Thanh Đại nhớ tới quá khứ thường xuyên cùng lão đầu bếp nhà mẹ đẻ nói chuyện phiếm, bởi vì vị lão đầu bếp kia chính là người Tứ Xuyên, lúc ấy cũng không nghĩ tới ngày này lại có thể sử dụng.
Cho đến khi Đằng vương gia dùng chiếc đũa gắp lấy thức ăn, những người khác mới có thể bắt đầu.
Đúng lúc này, Thanh Đại có thể cảm giác được ánh mắt bà bà thỉnh thoảng lại chiếu về phía mình, giống như đang quan sát cử chỉ của nàng, muốn tìm ra điểm bắt bẻ.
Chu Kí Vân tuy rằng không nói gì, chỉ đang ăn cơm, nhưng mà cũng đã chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân địch, biết song thân đột nhiên muốn bọn họ cùng đến dùng bữa, hắn cũng không hy vọng mẫu thân lại cố ý làm khó dễ thê tử.
“... Sao lại ăn ít như vậy? Những món này không hợp với khẩu vị của ngươi sao?” Thấy con dâu giống như chim nhỏ mổ thóc, Đằng vương phi vẻ mặt thân thiết hỏi.
“Thưa bà bà, không phải vấn đề ở món ăn...” tiếng nói Thanh Đại mềm nhẹ, thái độ kính cẩn nghe theo trả lời. “Những món ăn này rất ngon, nhất là món này màu sắc đỏ tươi, thịt rất tươi, hương vị ngào ngạt – ngư hương thịt băm, đầu bếp ở bên trong dùng hồng tiêu ướp qua đã làm cho món ăn này càng thêm mỹ vị, mặt khác còn đặc biệt bỏ thêm nấm mèo làm tăng thêm sự ngon miệng, làm cho người ta ăn một miếng lại muốn ăn thêm một miếng. Còn món đậu cove xào này, tuy rằng chỉ là món ăn bình thường, nhưng là càng đơn giản xanh tươi như vậy liền càng có thể thấy được công lực đầu bếp càng cao, lại càng không cần nói đến món vây cá nướng, vịt xông khói, đều so với những món con dâu ở nhà mẹ đẻ ăn qua còn chính gốc hơn.”
Đằng vương phi nghe nàng miêu tả rõ ràng mạch lạc, trong nhất thời không biết nên nói cái gì. “Ách... Vương gia, xem ra con dâu này của chúng ta rất hiểu biết các món ăn.”
“Ừ, đúng vậy.” Đằng vương gia nghe được sửng sốt sửng sốt.
Đang ngồi giữa duy nhất không nói gì – Chu Kí Vân chỉ hơi cong môi cười giấu ở sau bát, tiếp tục ăn cơm, nhưng mà trong lòng cũng lại kinh ngạc về phản ứng và trí tuệ của thê tử, thật sâu cảm phục.
“Con dâu không dám nhận.” Thanh Đại đầy khiêm tốn.
“Ngươi đã nói những món ăn này ngon, vậy vì sao chỉ ăn một chút như thế?” Đằng vương phi còn chưa buông tha, không tin khí thế bà không áp được con dâu.
“Những món ăn này tuy tươi ngon, nhưng đối với phương diện dinh dưỡng lại là chuyện đại cấm kỵ...” Nói đến vấn đề này, Thanh Đại hơi cười cười. “Con dâu nghĩ đến gia phụ luôn luôn chú ý đến thân thể, nay đã sáu mươi nhưng nhìn bên ngoài người ta đoán chỉ khoảng bốn mươi tuổi, mà ngay cả gia mẫu cũng giống như vậy, thân thể có thể so sánh với người cùng tuổi tác thì khỏe mạnh cường tráng hơn, đơn giản là nhà mẹ đẻ con dâu kinh doanh hiệu thuốc bắc nên rất hiểu biết về dinh dưỡng, đối với những món ăn quá mặn hoặc quá lạt nếu có thể miễn được thì không ăn, cho nên cha mẹ mới có vẻ bề ngoài cùng thân thể trẻ khỏe hơn so với tuổi như hôm nay... Con dâu cũng thực hy vọng công công cùng bà bà có thể kéo dài tuổi thọ, chỉ lại sợ nói sẽ khiến cho các ngươi hiểu lầm, đang phiền não không biết nên mở miệng như thế nào.”
Đằng vương gia nghe được có thể làm cho mình trở nên trẻ trung hơn thì rất hăng hái. “Cha ngươi... thật sự thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi?”
“Vâng, công công, gia phụ năm nay sáu mươi, chỉ có hai bên tóc mai hơi điểm trắng còn lại đen thùi như mực, lại càng không thấy nếp nhăn trên mặt, gia mẫu cũng đã hơn năm mươi tuổi nhưng làn da so với con dâu còn muốn đẹp hơn.” Nàng nói mặc dù có chút khoa trương nhưng cách sự thật không quá xa.
“Thật sự tốt như vậy?” Trên đời này không có nữ nhân không muốn luôn xinh đẹp trẻ trung, Đằng vương phi rất khó không bị lời nói này của con dâu hấp dẫn.
Thanh Đại hơi cúi đầu.“Chẳng qua phải chú trọng dinh dưỡng, phải kiểm soát việc ăn uống, con dâu rất muốn giúp công công bà bà lưu ý việc nhỏ này, nhưng lại sợ con dâu làm như vậy lại bị cho là nhiều chuyện.”
“Này, việc này cũng không gọi là nhiều chuyện, cũng chỉ là ý tốt của ngươi.” Đằng vương phi lúc này cũng không thể chỉ trích nàng, kia không phải thừa nhận là bà bà này lòng dạ hẹp hòi, cố ý gây sự sao.
Hiểu được phụ xướng phu tùy nên Chu Kí Vân cố ý đứng ở phía song thân, rất phối hợp bắt đầu “Quản giáo” thê tử. “Cha mẹ đã có thói quen, khẩu vị ăn những món như thế này, đột nhiên thay đổi, chỉ sợ rất miễn cưỡng làm cho về sau ăn không ngon, bị đói thì lại không được tốt lắm.”
“Vâng, tướng công, lần sau ta sẽ chú ý nhiều hơn.” Thanh Đại liếc mắt một cái trộm dò xét trượng phu bên cạnh sắm vai mặt đen, không khỏi ở trong lòng cười trộm.
Đằng vương gia khụ một tiếng. “Kỳ thật con dâu cũng là quan tâm chúng ta, không bằng như vầy tốt lắm, khi nào rảnh ngươi cùng đầu bếp trong phủ thương lượng, cho ngươi quyết định việc này.”
“Con dâu không dám.” Nàng giả bộ càng khiêm tốn.
“Công công đã nói như vậy, ngươi cứ chiếu theo ý tứ của hắn mà làm đi.” Đằng vương phi mở miệng nói chuyện.
“Vâng, bà bà.” Thanh Đại trả lời kính cẩn lễ phép.
“Nếu không hiểu chỗ nào, bất cứ lúc nào cũng có thể đến hỏi cha mẹ.” Chu Kí Vân nghiêm túc mở miệng, thân là trượng phu tự nhiên phải dạy thê tử nên làm như thế nào mới là đúng.
“Vâng, tướng công.” Thanh Đại mềm mại đồng ý.
Bữa trưa đã xong, tỳ nữ dâng nước trà cùng với ống súc miệng để cho các chủ tử súc miệng, tiếp theo chậu rử tay xong, lại bưng tới Mông Đỉnh Trà tốt nhất.
Không có lập tức tiếp nhận chén trà kia, màu sắc xanh biếc, vị thuần, hương thơm ngào ngạt, vừa nhìn qua nàng đã biết đó là Mông Đỉnh Trà, Thanh Đại ôn nhu nói với tỳ nữ: “Không cần, một lúc sau ta sẽ uống.”
Đằng vương phi kỳ quái hỏi: “Uống trà đối thân thể mới có lợi, vì sao còn phải chờ thêm một canh giờ?”
“Thưa bà bà, tuy rằng trong " Bản thảo cương mục " (sách dược thảo nổi tiếng của Trung Quốc, do Lý Thời Trân, thời Minh biên soạn, gồm 52 quyển) nói lá trà là vị khổ, cam, tính hàn, không độc, trung y lý luận cũng nói là cam giả bổ, khổ giả tả, trà này xác thực cũng là thuốc hay dùng giải đôc thanh lọc cơ thể, nhưng phải xem thể chất mỗi người là thuộc loại khô nóng hay là hư hàn, hơn nữa sau khi ăn xong liền uống trà, như vậy thức ăn sẽ không thể tiêu hóa tốt, ngược lại hệ tiêu hóa dễ dàng bị thương, bởi vậy tốt nhất chờ thêm một canh giờ mới hãy uống, những chuyện này cũng đều là do gia phụ dạy con dâu từ nhỏ.” Thanh Đại nói ngôn từ chuẩn xác làm cho người ta không thể nào cãi lại.
“Ah... ừ, thôi chúng ta cũng chờ thêm một canh giờ sau hãy uống đi.” Đằng vương gia nhìn thê tử bên cạnh, đem cái chén trên tay lại đặt xuống.
Nghe vậy, nàng cảm giác sâu sắc thật có lỗi nên cúi đầu. “Hy vọng không phải vì con dâu nhiều chuyện, mới làm cho công công bà bà không thể tự tại ăn cơm uống trà.”
Đằng vương phi vốn muốn áp chế con dâu nhưng mắt thấy việc đã đến nước này, cũng không thể không nói đỡ. “Chỉ cần hữu ích đối với chúng ta, làm sao lại có thể cho là nhiều chuyện? Chúng ta làm cha mẹ chồng chỉ biết càng thương ngươi hơn.”
“Cám ơn bà bà.” vẻ mặt Thanh Đại như trút được gánh nặng.
Bữa trưa ngươi lừa ta gạt rốt cục chấm dứt, Chu Kí Vân mang theo thế tử phi của hắn cáo lui, trên đường trở về, hắn nhếch khóe miệng, sợ ngay tại chỗ sẽ cười ra.
“Biểu hiện vừa rồi của ngươi... tốt lắm.” Hắn cố gắng dùng giọng điệu đứng đắn nhất nói.
Nhưng Chu Kí Vân chỉ cần nghĩ đến biểu tình vừa rồi của mẫu thân mới, vốn muốn thừa cơ làm khó dễ con dâu một chút, mà thê tử ngược lại giở trò trước mặt bà bà nên tình huống lại hoàn toàn không như mong muốn, bộ dáng xấu hổ kinh ngạc kia làm người ta muốn cười, nghĩ rằng mẫu thân lúc này quả thật đã gặp đối thủ.
“Cám ơn tướng công khích lệ.” Nghe thấy trượng phu ca ngợi, Thanh Đại mềm mại rũ mắt xuống.
“Nếu có thể thu phục tâm nương, chỗ cha sẽ không thành vấn đề, chẳng qua...” vẻ mặt Chu Kí Vân muốn nói lại thôi, làm cho Thanh Đại không thể không ngước mắt nhìn hắn. “Nương tâm tâm niệm niệm vẫn là một cái tôn tử, một cái vui vẻ, sẽ nói sẽ cười, một tôn tử có thể làm cho nàng đem ra ngoài khoe khoang, mục đích này còn chưa đạt tới, nàng sẽ không để ngươi yên, nếu về sau ta không có ở đây, nương có nói với ngươi điều gì khó nghe, xin ngươi nhiều tha thứ.”
“Vâng, tướng công.” lời nói này làm cho nàng không khỏi cảm động, ngay tại lúc này, cái gì bình tĩnh, cái gì lý trí cũng đều không cần sử dụng, chỉ thầm nghĩ như thế nào làm cho hắn không cần lại mang tâm sự nặng nề như vậy, hy vọng có thể làm cho hắn vui vẻ, muốn nhìn hắn lộ ra khuôn mặt tươi cười... Nàng thật sự thích trượng phu của mình, giờ khắc này Thanh Đại càng thêm tin tưởng vững chắc. “Không cần bận tâm đến ta, ta cũng là thê tử của ngươi, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì ta và tướng công cùng nhau gánh vác mới đúng.”
Bước chân Chu Kí Vân đột nhiên dừng lại, nhìn kiều nhan bên cạnh. “Một mình ta gánh vác là đủ rồi, ngươi quan tâm tới Thịnh nhi, với ta mà nói, đã tốt hơn hết thảy rồi.”
Nói xong, hắn lại bước về phía trước đi rồi.
Thêm vài bước mới đuổi kịp Thanh Đại nhìn nam tử cao lớn đằng trước, trượng phu đúng là vẫn còn chưa coi nàng là thê tử thật sự, không muốn hai người là vợ chồng hoạn nạn cùng cam cộng khổ, trong lòng nàng chua xót nghĩ ngợi, thì ra chính mình so với tưởng tượng còn hy vọng được đến tâm trượng phu, còn có... yêu.
Có lẽ nên tìm cơ hội nói chuyện với hắn.
Khi bọn hắn không có chuyện gì trở lại sân, từ xa xa chỉ thấy một bóng dáng nho nhỏ đang ngồi xổm ngoài hiên nhìn hoa viên xuất thần, mà tỳ nữ Thải Hà bên người Thanh Đại đang ngồi cùng bên cạnh.
“Thải Hà, đi phòng bếp chuẩn bị mấy món ăn đơn giản đem lại đây.” Nàng mở miệng dặn.
Thấy tỳ nữ nhận lệnh đi, Chu Kí Vân mới nghi hoặc hỏi: “Ngươi chưa ăn ăn no sao?”
“Bẩm tướng công, mỗi bữa cơm chỉ nên ăn no đến tám phần thôi mới tốt cho thân thể, cho nên mới vừa rồi chỉ có ba phần ăn no, còn lại năm phần muốn cùng Thịnh nhi ăn.” Thanh Đại cười rất láu lỉnh, nghĩ đến trước mặt cha mẹ chồng lo lắng không thể để xảy ra một điểm sai lầm gì nên dù bụng đói cũng ăn không vô.
Chu Kí Vân đương nhiên không muốn để cho nàng giành tiếng tốt một mình. “Như vậy liền chuẩn bị thêm một bộ bát đũa nữa, ta vừa mới cũng chỉ ăn có ba phần no, muốn cùng Thịnh nhi ăn thêm một chút.”
“Tướng công đây là bắt chước người khác, không nghĩ ra được ý mới.” Nàng hơi cười nói.
Gặp sóng mắt thê tử lưu chuyển, tăng thêm vài phần quyến rũ, Chu Kí Vân thanh thanh yết hầu, miễn cưỡng dời đi lực chú ý, khom người ngồi xổm xuống ôm lấy con.“Thịnh nhi, đói bụng không?”
Trên khuôn mặt nho nhỏ không có nhiều biểu tình lắm, nhưng đôi mắt to theo bản năng tìm tòi Thanh Đại, nhìn đến nàng sau liền không hề dời, nhìn xem so với cái gì đều còn chuyên chú hơn.
Thanh Đại cười cười Thịnh nhi, mới nói với trượng phu: “Vào trong phòng đi thôi.”
Làm bọn hắn một nhà ba người vào phòng đóng cửa lại, giống như thật sự là người một nhà, nhưng mà trong lòng Thanh Đại rất rõ ràng, trượng phu còn chưa hoàn toàn mở lòng mở dạ với nàng, còn không muốn cho mình đi vào lòng hắn, nàng không muốn biểu hiện quá mức vội vàng, muốn thuận theo tự nhiên, nhưng nhịn không được hy vọng nam nhân này cũng sẽ đồng dạng thích mình.
Nàng ứng phó được với cha mẹ chồng, nhưng đối với trượng phu đã có chút thúc thủ vô sách.
Lại nói đến Chu Kí Vân, ban đêm thật là gian nan.
Nhưng đêm nay khi hắn đi vào phòng, đã thấy thê tử ngồi ở bên ánh nến khâu quần áo.
“Còn chưa ngủ?” Hắn tưởng rằng nàng đang ngủ mới vào.
Thanh Đại ngẩng đầu, cấp trượng phu một cái mỉm cười, chỉ thấy búi tóc trên đầu nàng đã buông xuống, một mái tóc đen xõa ở trên vai, xem ra so với ban ngày còn mảnh mai hơn. “Ta đang đợi tướng công, cho nên tiện thể lúc này đem quần áo Thịnh nhi lấy ra vá lại.”
“Việc này giao cho tỳ nữ làm là được rồi.” Chu Kí Vân ngồi xuống bên cạnh bàn nói.
Nàng bĩu môi. “Ta không biết hoàng thân quốc thích hay vương công quý tộc làm như thế nào, nhưng ở giới dân chúng bình dân chúng ta đều do mẫu thân giúp đứa nhỏ may vá quần áo.”
“Cám ơn.” Lời nói thê tử làm cho ngực hắn cứng lại.
“Không cần khách khí.” Thanh Đại muốn không phải hai chữ này.
Chu Kí Vân nhìn ánh nến chiếu rọi, lúm đồng tiền trên má thê tử như đang mê hoặc mình, làm cho dục vọng tích lũy trong cơ thể hắn lại rục rịch.
“Ngươi vừa mới nói đang đợi ta, có việc gì sao?” Hắn cố nói chuyện để dời đi ham muốn.
“Ta chỉ muốn... Nếu tướng công sẵn lòng, có thể nói cho ta biết mẹ đẻ Thịnh nhi là nữ tử như thế nào, năm đó như thế nào tiến vào vương phủ?” Thanh Đại nhìn thấy gương mặt hắn lại căng thẳng, dường như không muốn nói chuyện nhiều, vì thế giải thích thêm hai câu. “Ta biết hỏi như vậy sẽ khuấy động đến chỗ thương tâm của tướng công, cũng không phải bởi vì ghen tị mới muốn biết mà chỉ là muốn hiểu câu chuyện của nàng, có lẽ tìm ra được vấn đề có ích cho Thịnh nhi.” Cũng có thể giúp ta hiểu ngươi hơn. Trong lòng nàng thầm nghĩ thêm câu này.
Chu Kí Vân nhìn thấy ánh mắt chân thành của nàng, tâm đang siết chặt cũng dần buông lỏng, sau một hồi lâu mới nghe được thanh âm của chính mình. “Mẹ đẻ Thịnh nhi... là một cô nương ngây thơ đơn thuần, năm ấy ta mới mười chín tuổi, có một ngày chạy lên núi cưỡi ngựa săn thú, hậu quả ngựa bị hoảng sợ hất ta ngã xuống, mắt cá chân bị thương, tạm thời không thể đi được, vừa lúc đó gặp Tử La ở bên ngoài đi hái rau, nàng là một cô nương thuộc Khương tộc, từ nhỏ sinh trưởng ở nơi sơn dã nên lúc đó căn bản không có ý đề phòng người khác, cũng không biết ta là người tốt hay là người xấu, liền đem ta mang về nhà chăm sóc...”
Thấy Chu Kí Vân trong lúc nói chuyện, khóe miệng như có như không ý cười, đây là biểu tình khó thấy có ở hắn, đáy lòng Thanh Đại có chút chua xót, nhưng mà cùng lúc cũng biết chính mình không nên ghen tuông, về phương diện khác càng cao hứng vì lúc ấy mẹ đẻ Thịnh nhi xuất hiện mới có thể đúng lúc cứu trượng phu.
“Chờ chân ta khỏi hẳn, trừ bỏ báo ân, cũng bởi vì Tử La là bình thường như vậy, tâm địa lại thiện lương, cùng nàng ở chung thật sự rất dễ chịu, cũng rất vui vẻ, cảm thấy chính mình không phải là cái gì Đằng vương thế tử, chỉ là một người bình thường, cũng bởi vì ý tưởng này nên ta cầu xin song thân Tử La đồng ý cho ta đem nàng mang về vương phủ...” Nói đến chỗ này, ánh mắt hắn bỗng có chút kích động. “Nhưng mà cha mẹ bởi vì xuất thân của nàng, chỉ đồng ý cho ta thu nàng làm thị thiếp, không thể trở thành thế tử phi của ta được, Tử La bởi vì thích ta nên cố chịu đựng những lời nói lạnh nhạt này, vẫn muốn theo ta cùng một chỗ. Nhưng không bao lâu sau ta liền phát hiện, nàng thật sự không thể thích ứng cuộc sống trong vương phủ, nơi này hoàn toàn khác không như ở trên núi ngày ngày tự do tự tại, người với người ở chung lại cách biệt một trời một vực, nhất là nương luôn không ngừng soi mói nàng, làm cho Tử La càng thêm sợ hãi, mỗi ngày thêm lo lắng hãi hùng, bắt đầu giống như chim non sợ cành cong. Trong lúc ta đang cân nhắc xem nên hay không nên cho nàng về nhà thì Tử La phát hiện mình có thai...”
Ánh mắt Chu Kí Vân lại trở nên tối tăm.
“Ban đầu ta nghĩ chỉ cần sinh hạ đứa nhỏ, cha mẹ sẽ chính thức chấp nhận nàng, nhưng mà không ngờ đến khi Thịnh nhi được hai tuổi, bắt đầu phát hiện hắn không được bình thường, nương đem tất cả trách nhiệm đổ lên người Tử La, mà sau khi sinh đứa nhỏ xong, thân thể Tử La lại không tốt, mặc kệ ta an ủi như thế nào, muốn nàng không cần lo lắng, ta nói ta tuyệt đối sẽ không vứt bỏ nàng và Thịnh nhi, nhưng bệnh tình của nàng càng lúc càng nặng, Thịnh nhi còn chưa được ba tuổi, nàng liền ly khai nhân thế... Cũng bởi vì ta ích kỷ, kiên quyết mang Tử La vào vương phủ, là ta tự tay hại chết mẹ đẻ Thịnh nhi...”
Hắn đem gương mặt mang nỗi đau thống khổ và tự trách chôn trong lòng bàn tay, Thanh Đại thấy hắn lộ ra cảm xúc áp lực trước mặt mình, làm cho nàng cũng thấy áy náy và tự trách.
Thanh Đại rốt cục hiểu được hắn vì sao luôn mang tâm sự nặng nề, vì sao không vui vẻ. “Cho nên ngươi mới muốn cưới một người gặp chuyện có thể bình tĩnh, nữ tử có cá tính kiên cường và dũng cảm, ngươi sợ sẽ giẫm lên vết xe đổ?”
“Mặc dù nhìn thấy Tử La thống khổ và sợ hãi, nhưng ta lại bảo hộ nàng không được... Làm sao có thể lại hại nữ tử khác nữa? Là ta hại nàng và Thịnh nhi khổ...” Lời nói tiếp theo của Chu Kí Vân từ trong bàn tay rầu rĩ truyền ra, hắn thật sự không có cách nào tha thứ chính mình.
Bàn tay nàng nhỏ bé vươn tới đặt nhẹ lên bàn tay trượng phu, hy vọng hắn nâng mặt chôn ở trong lòng bàn tay lên. “Ngươi cái gì cũng không cần sợ nữa, ta so với trong tưởng tượng ngươi càng kiên cường, càng dũng cảm, sẽ không dễ dàng bị đánh ngã như vậy, điểm này tướng công phải tin tưởng ta.”
Nghe vậy, Chu Kí Vân chậm rãi ngẩng đầu, trên khuôn mặt tuấn tú đầy những nét đau đớn. “Ta tin tưởng ngươi có thể... Nhưng mà...” Ta lại sợ sẽ yêu ngươi, sợ thừa nhận không nổi đả kích mất đi ngươi. Hắn muốn nói như vậy, nhưng lại sợ nói ra miệng, thật sự đã xảy ra.
“Tin tưởng ta.” Thanh Đại kiên định dùng lúm đồng tiền xinh đẹp trấn an hắn.
Chu Kí Vân cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, đem nó bao trong lòng bàn tay mình, nhẵn nhụi như vậy, ấm áp như vậy, dần dần làm bình phục bất ổn trong lòng hắn.
“Thanh Đại...” Hắn khàn giọng gọi khuê danh của nàng.
“Vâng, tướng công.” Má nàng hơi nóng lên.
“Ta thật sự rất cao hứng cưới được ngươi...” Hiên Vũ nói đúng, may mắn mình chấp nhận đề nghị của hắn, nếu không bọn họ không thể trở thành vợ chồng, tự đáy lòng Chu Kí Vân cảm tạ lão thiên gia an bài, cũng thật sự tin tưởng trên đời này thật sự có duyên phận.
“Cám ơn tướng công nói như vậy.” hốc mắt Thanh Đại cũng nóng lên.
Bọn họ nắm chặt tay nhau, nhìn vào mắt lẫn nhau, giống như hai trái tim đã chậm rãi tới gần...
Không ý thức được mình đang làm cái gì, Chu Kí Vân thình lình đứng dậy, đem thân thể mềm mại kia đang ngồi trên ghế kéo vào trong lòng mình, làm chuyện mấy ngày nay vẫn muốn làm.
Cái miệng nam tính hôn lên hai phiến môi mê người kia, trong nháy mắt tiếp xúc kia, yết hầu hắn phát ra một tiếng gần như thỏa mãn thở gấp, dùng sức hàm duyện...
Thanh Đại chưa bao giờ từng gặp loại tiếp xúc thân mật này, chỉ có thể mềm mại run rẩy dựa vào thân mình cường tráng cao lớn của hắn, cảm giác được đầu lưỡi nam tính nóng rực ẩm ướt thuần thục cạy mở, sau đó nhanh nhẹn tiến dần từng bước vào trong miệng, tiếp theo khiêu khích đầu lưỡi của mình...
Đối với sự thân mật như vậy, Thanh Đại cũng không sợ hãi, cũng không bài xích, nếu là ở đêm động phòng hoa chúc ngày nào đó, nếu xảy ra như vậy toàn thân sẽ cứng ngắc, chỉ có thể nhắm mắt lại miễn cưỡng nhận việc này, cũng không giống như giờ phút này, bởi vì nàng thật sự yêu thương trượng phu của nàng, cam tâm tình nguyện đem chính mình cho hắn...
Chu Kí Vân tuy rằng không thể cùng thê tử chân chính “Kết hợp”, nhưng hắn dùng miệng cùng tay tới duyệt nàng, thỏa mãn nàng, cho đến lúc đem Thanh Đại khiêu khích đến cao trào, kiều nhan nhiễm một mảnh ửng đỏ, thân mình không ngừng run run, sự nhẫn nại của hắn cũng sắp sụp đổ.
“Thanh Đại...” Hắn một mặt thở gấp, một mặt đem tay nhỏ bé thê tử tìm đến giữa khố, dạy nàng vuốt ve như thế nào, cho đến phóng thích toàn bộ dịch trắng trong bàn tay nhỏ bé của nàng, toàn thân cũng đầy mồ hôi.
Lắng nghe trượng phu khàn đục than nhẹ bên tai, Thanh Đại vẻ mặt khó hiểu, bởi vì nàng nhớ tới lúc trước khi xuất giá, lén hỏi qua mẫu thân đêm động phòng hoa chúc sẽ phát sinh chuyện gì, chỉ là bởi vì không muốn là nữ nhân ngây thơ không biết làm gì, chỉ có thể mặc cho người ta định đoạt, cho nên mới quyết định muốn biết rõ ràng sự tình, việc này cũng luôn luôn là thói quen làm việc của nàng, giờ phút này càng may mắn vì chính mình đã hỏi, thế mới biết trượng phu cũng không có chân chính cùng nàng viên phòng.
“Tướng công?” Nàng nhỏ nhẹ nghẹn ngào hỏi.
Hắn ôm chặt thê tử, tiếng nói mang đầy vẻ xin lỗi tận đáy lòng. “Ta không thể mạo hiểm... cho ngươi hoài đứa nhỏ...”
“... Ta hiểu được.” Thanh Đại trong lòng không khỏi không thất vọng, nhưng hiểu hắn vẫn còn băn khoăn, nghĩ rằng nên đợi thêm một thời gian nữa đi, ít nhất trượng phu đã nguyện ý cùng nàng làm được đến tình trạng này, có nghĩa hắn cũng đã có cảm tình với mình, chỉ cần nghĩ như vậy cũng sẽ không khổ sở.
Chu Kí Vân dùng áo lót chà lau tay nhỏ bé của nàng sạch sẽ, sau đó kéo chăn ngủ bằng gấm phủ lên nhau. “Tuy rằng không thể cho ngươi đứa nhỏ, nhưng ta sẽ bù lại cho ngươi, mặc kệ ngươi muốn cái gì đều được...” Hắn gấp nói muốn bồi thường, chỉ sợ thê tử tức giận mà không để ý tới hắn.
“Tướng công, ngươi không cần bù, ta cũng không thiếu cái gì.” Nàng sẽ chờ.
Hắn ôm sát nàng, cổ họng giống như nghẹn cái gì, phát không ra tiếng.
“Đã khuya, mau nghỉ ngơi đi.” Thanh Đại ôn nhu cười nói.
“Ừ.” Chu Kí Vân chỉ có thể phát ra một âm.
Thanh Đại tự nhủ mình phải có kiên nhẫn, một ngày nào đó sẽ làm trượng phu tin tưởng, mặc kệ đứa nhỏ sinh ra sẽ có bộ dáng gì đi nữa, nàng sẽ thực kiên cường nuôi nấng bọn họ lớn lên, sẽ không bị sự gì có thể đánh bại.
Đến hôm sau, bởi vì chuyện tối hôm qua, trời sáng, không khí giữa hai người đã... không giống lúc trước, dường như thân thiết hơn gần hơn.
Thanh Đại giống như thê tử bình thường, hầu hạ trượng phu rửa mặt chải đầu, sau mang tới quần áo giúp hắn mặc vào, cho dù không có ngẩng đầu lên nhìn, cũng biết trên đỉnh đầu có một đôi mắt nóng bỏng đang nhìn mình.
“Đừng nhìn ta như vậy...” Nàng buồn bực trách mắng.
“Ngươi có từng nghĩ tới sẽ gả cho một nam nhân như thế nào không?” Chu Kí Vân ho nhẹ một tiếng, sau đó thuận miệng tìm đề tài tán gẫu với nàng, nhưng thật ra trong lòng cũng muốn nghe một chút xem thê tử sẽ nói như thế nào.
Nàng ngừng tay, nghiêng đầu nghĩ nghĩ. “Nếu có thể, thà rằng cả đời ở nhà làm một bà cô già vĩnh viễn không lấy chồng.”
Chu Kí Vân nghếch mày. “Như vậy vì sao lại đồng ý hôn sự này?”
“Tướng công hiện tại mới hỏi, có phải quá muộn hay không?” Thanh Đại yêu kiều hỏi.
Hắn nuốt xuống một hơi, nhịn xuống xúc động muốn hôn môi thê tử. “Ta còn biết là, thật ra đã cự tuyệt lý do là không nghĩ trèo cao, sau ta lại phái người đi nhắc thêm một lần nữa, lúc này ngươi mới đáp ứng.”
“Bởi vì trong lòng của ta, không có bất luận kẻ nào hoặc việc nào so với người nhà còn quan trọng hơn, lại càng không nói đến muội mội sinh ra trễ hơn một khắc của ta, nếu được gả vào Đằng vương phủ, có thể làm một cái bảo đảm mấy chục năm về sau cho Tư Đồ gia, có thể bảo trụ được tánh mạng muội muội Thược Dược, như vậy mặc kệ đối phương là loại người nào, ta đều đồng ý gả...” Nàng nói thật, không muốn giấu diếm trượng phu ý đồ của mình. “Cho nên khi tướng công phái người tới cửa cầu hôn lần thứ hai, ta hoàn toàn nghĩ thông suốt nên liền đáp ứng.”
Nghe vậy, Chu Kí Vân chẳng những không có tức giận mà ngược lại rất bội phục, bởi vì nàng vì đại cục suy nghĩ, nguyện ý hy sinh chính mình. “Ngươi làm như vậy không cảm thấy bị ủy khuất sao?”
“Ủy khuất hay không ủy khuất là do chính mình nghĩ như thế nào, vốn nghĩ tính nếu tướng công là một kẻ kiêu căng ngạo mạn, ngày thường thích ỷ vào thân phận đến ỷ thế hiếp người, cùng người như vậy tuyệt đối sẽ không hợp, lúc đó sẽ nghĩ biện pháp làm cho tướng công có thể chán ghét ta, rời xa ta, không nghĩ nhìn thấy ta, thậm chí nạp nhiều thiếp thất vào cửa cũng không sao, mà ta liền có thể thanh tĩnh, bình tĩnh sống qua ngày.” Nói xong, Thanh Đại thản nhiên cười. “Nhưng mà ta thực may mắn tướng công so với trong tưởng tượng lại rất tốt.”
“Không! Ta không tốt.” Nghe thấy thê tử khen, gương mặt Chu Kí Vân nóng lên.
“Bỏ qua một bên các loại nhân tố khác, tướng công cũng coi là một chính nhân quân tử, ta cũng chỉ có yêu cầu nhỏ như vậy.” Thanh Đại thản nhiên cười nói.
Chu Kí Vân có chút dở khóc dở cười.“Nghe ngươi nói như vậy, ta không biết nên cao hứng hay là tức giận đây.” Thì ra ở trong mắt nàng, mình chỉ có một ưu điểm như vậy.
“Bởi vì ta là một người thực tế lý trí, không bao giờ nghĩ một sự việc đến mức hoàn hảo tốt đẹp, hy vọng xa vời, như vậy mới có kinh hỉ ngoài ý muốn, tướng công không phải là ví dụ tốt nhất đó sao?” Nàng thật tình nói.
Cổ họng hắn lại nghẹn. “Hy vọng ngươi không có một ngày sẽ hối hận.” Chu Kí Vân bắt đầu sợ hãi làm cho nàng thất vọng, làm cho nàng cảm thấy mình không tốt.
“Như vậy chúng ta chờ xem, thời gian có thể chứng minh.” Thanh Đại không muốn nói quá sớm, bởi vì bọn họ còn có năm tháng thật dài muốn cùng nhau vượt qua. “Nhưng thật ra tướng công vì sao lại muốn cưới một dân nữ làm vợ? Cha mẹ chồng làm sao có thể đồng ý?”
“Đó là bởi vì... sau khi Tử La qua đời, ta thương tâm cùng tự trách liền tính mang theo Thịnh nhi rời khỏi nhà không bao giờ trở lại nữa, nương tự nhiên khóc không cho ta đi, ta liền thừa cơ đưa ra một yêu cầu, nếu muốn ta cưới thế tử phi, phải do chính mình tuyển, nếu không ta thà rằng cả đời không cưới.” Chu Kí Vân chua xót cười cười. “Có lẽ cố ý làm trái lời cha mẹ, cố tình không muốn cưới thiên kim vương công đại thần, nhưng lại lo lắng nữ nhi gia đình bình thường không thích ứng được với cuộc sống ở vương phủ, đúng lúc Hiên Vũ nhắc tới ngươi, hắn luôn theo ta cam đoan ngươi tuyệt đối có thể đảm đương vai trò thế tử phi cho nên mới có đoạn nhân duyên này.”
Thanh Đại có thể hiểu được cách làm của hắn. “Như vậy Quan Tam thiếu gia thật đúng là ông mai của chúng ta rồi, nhưng may mắn hắn cũng không lầm, không làm cho tướng công thất vọng.”
“Ta làm sao có thể thất vọng đây? Ngược lại rất may mắn là ngươi...” Hắn đem thê tử ôm vào trong lòng, cúi đầu chiếm lấy đôi môi non mềm kia.
Thanh Đại mềm mại đón nụ hôn của trượng phu, muốn làm cho hắn càng hiểu biết mình hơn, cũng hy vọng có thể trở thành chỗ dựa cho hắn, tin tưởng một ngày nào đó, bọn họ sẽ trở thành vợ chồng thật sự.
Cốc! Cốc!
Ngoài cửa truyền đến hai tiếng gõ nhẹ, Thải Hà – tỳ nữ bên người Thanh Đại lên tiếng hỏi bên ngoài.
“Thế tử, thế tử phi, Thịnh thiếu gia đến đây...” Tỳ nữ tiếp nhận đứa nhỏ từ tay nhũ mẫu, sau đó mới đến thông báo cho chủ tử.
Nhẹ nhàng đẩy trượng phu ra, Thanh Đại đỏ mặt nói nhỏ: “Thịnh nhi đến rồi...”
Chu Kí Vân có chút lưu luyến không muốn buông nàng ra, khuôn mặt tuấn tú vì rất ham muốn mà phiếm hồng. “Khụ, ừ, như vậy ngươi cũng chuẩn bị một chút đi, chúng ta cùng đến cha mẹ thỉnh an trước.”
“Vâng, tướng công.” Nói xong, nàng vội vàng đi đến bàn trang điểm, hơi sửa sang lại.
Ánh mắt hắn di động theo thê tử, mất thật lớn khí lực mới áp chế được dục vọng chưa thoả mãn, hít sâu mấy hơi, đợi cho thân thể xôn xao dịu đi, lúc này mới đi ra cửa.
“Thịnh nhi.” Chu Kí Vân cúi đầu xuống gọi con đứng ở bên ngoài.
Khuôn mặt nho nhỏ theo thanh âm ngước lên, nhìn đại nhân gần ngay trước mắt, hiện tại mỗi ngày đều đến chỗ này, cùng nhau ăn cơm, còn nghe các đại nhân nói chuyện, cho nên so với trước kia đã quen thuộc hơn.
Nhìn thấy con có phản ứng với lời gọi của mình, Chu Kí Vân có từ ngữ cũng khó lấy được để hình dung cảm giác này, có vui vẻ, cũng có vui mừng, gần như muốn khóc.
“Nương ngươi đợi ở bên trong, vào đi.” Hắn khàn khàn nói.
Thịnh nhi không đợi phụ thân nói xong, đã khẩn cấp bước chân phải lên, sải bước tới cửa, bởi vì... nơi này có người mình thích, đại nhân thật sự quan tâm hắn.
“Thịnh nhi đến đây.” Thanh Đại sửa sang lại tốt búi tóc, quay đầu đối mặt với bóng dáng nho nhỏ hướng chính mình đi tới, dùng lúm đồng tiền nghênh đón hắn. “Trước tiên ngươi ở nơi này đợi một chút, cha cùng nương sẽ trở lại rất nhanh.”
Hắn rất thích đại nhân này từ đầu tới đuôi đều cười với mình, nàng chính là...“Nương” sao? Thịnh nhi nho nhỏ trong lòng không khỏi muốn hỏi như vậy.
“Thải Hà, ngươi trước tiên ở đây cùng hắn, ta và thế tử hiện tại muốn đi qua thỉnh an.” Nàng dặn dò rồi cùng trượng phu đi ra khỏi phòng.
Thấy bọn họ rời đi, Thịnh nhi cũng muốn theo sau.
“Thịnh thiếu gia không thể đi, chút nữa bọn họ sẽ trở lại, ngươi trước ngoan ngoãn ở chỗ này chờ.” Thải Hà ngồi xổm xuống bên cạnh, cũng không xác định tiểu chủ tử có nghe thấy hay không hay không hiểu, nhưng nàng dùng sức gật đầu, tăng mạnh giọng điệu nói.
Giống như hiểu được ý tứ tỳ nữ, Thịnh nhi thật sự ngoan ngoãn đến bên cạnh bàn ngồi xuống, ngoan ngoãn chờ bọn họ trở về, sau đó cùng nhau ăn cơm, lại nắm tay hắn đến hoa viên tản bộ.