- Anh nói với Tạ Chí Viễn là vợ anh ta vừa thắng của em 300 tệ, hôm nào đó anh ta phải bồi thường cho em, nếu không thì mặc kệ chuyện của anh ta. – Đầu dây bên kia nghe thấy tiếng Tạ Chí Viễn đùa đùa gọi mình Thiếu Nhất Xuân, Hạ Thu Đông mới yên tâm hơn, xem ra tối nay chồng có tiệc ở ngoài thật, không lừa bà, thời gian gần đây chồng bà luôn tìm lý do để về nhà muộn, khiến bà bắt đầu thấy nghi ngờ.
Tạ Chí Viễn gọi Hạ Thu Đông là “Thiếu Nhất Xuân” bắt nguồn từ Tết thiếu nhi Mùng 1 tháng 6. Hôm đó, Tạ Chí Viễn nhận được một tin nhắn rất kỳ lạ: Thông báo: Hôm nay là ngày Tết của bạn, chúc bạn ăn Tết vui vẻ! Hãy mau tới nhà trẻ nhận một cây kẹo mút, một khăn chùi mũi, một cái quần lót, một cái bỉm. Thông báo đặc biệt!! Tạ Chí Viễn nhìn vào số máy lạ, tưởng là có cậu bé nào nghịch ngợm gửi nhầm tin nhắn bèn nhắn tin lại hỏi: Bạn gửi nhầm tin rồi! Con gái tôi cũng không còn đón Tết này nữa. Bên kia lập tức trả lời: Nguyện vọng lớn nhất của đời tôi là: Cùng bạn đón Tết thiếu nhi, cùng bạn đón Tết thanh niên, cùng bạn đón Tết tình nhân, cùng bạn đón Tết của mẹ, cùng bạn đón Tết của bố, cùng bạn đón Tết Trùng Dương. Tạ Chí Viễn nhắn tin lại: Xin lỗi ai đấy?Bên kia trả lời: Anh đoán xem, đoán đúng thưởng cho anh một bông hoa đỏ! Tạ Chí Viễn cảm thấy thật vô vị, bèn đưa số điện thoại này vào danh sách chặn cuộc gọi. Buổi tối về nhà, ông kể cho vợ nghe chuyện này, ai ngờ Doãn Kiếm Lan thản nhiên nói:
- Còn có thể là ai? Chắc chắn là Hạ Thu Đông! Cô ấy cũng gửi cho em.
Tạ Chí Viễn nói:
- Chắc không phải đâu. Màn hình hiển thị không phải số của cô ấy mà!
Doãn Kiếm Lan nói:
- Mấy hôm trước cô ấy đi shopping bị lấy trộm mất điện thoại, hôm nay vừa thay điện thoại và sim mới, anh xem có phải là số này không? – Doãn Kiếm Lan lấy điện thoại của mình ra đọc một con số, Tạ Chí Viễn nhìn lại, quả đúng là thế, chỉ đành tìm số điện thoại của Hạ Thu Đông trong danh sách chặn cuộc gọi ra, nhắn tin lại cho Hạ Thu Đông: Tôi thấy cô càng ngày càng trẻ ra đấy, mất điện thoại mà vẫn còn tâm trạng để đùa! Như thế gọi là Hạ Thu Đông không hợp rồi, phải gọi là “Thiếu Nhất Xuân” mới đúng. Nhiệm vụ của cô từ nay về sau là bồi bổ thanh xuân, sống thêm một năm, trẻ thêm hai tuổi. Hạ Thu Đông nhắn tin lại:Đáng ghét! Anh mới cần phải “hâm nóng” mới đúng.
Thế là “Thiếu Nhất Xuân” trở thành biệt danh của Hạ Thu Đông, cũng may cái biệt danh này chỉ có vài người bạn thân thiết mới biết, Hạ Thu Đông cũng chẳng buồn tính toán nữa, người quen thân cả rồi, bình thường những lúc khác bà cũng vẫn trêu đùa Tạ Chí Viễn đó thôi. Gọi điện thoại cho chồng xong, bà lại gọi cho con trai, gọi hai lần mà không có ai nhấc máy, Hạ Thu Đông bèn nhắn tin cho con: Con tự giải quyết bữa tối đi. Mẹ về nhà muộn.
Ở cổng trang viên, Hạ Thu Đông lên một cái taxi, dặn tài xế:
- Tới Hội quán phụ nữ Giang Nam.
Trời tối đen, Trần Thần mới cùng đám bạn kết thúc trận đấu bóng, mồ hôi nhễ nhại đi vào phòng thay đồ, thay quần áo xong cùng bạn ra khỏi sân bóng, dắt xe đạp ra, mỗi người đi về một hướng. Chơi bóng cả buổi chiều, Trần Thần cảm thấy đói cồn cào, chỉ mong về nhà thật nhanh để ăn cơm, anh móc điện thoại ra định gọi điện cho mẹ. Thấy trong điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ của mẹ, sau đó đọc tin nhắn mới biết mình phải tự giải quyết bữa tối nay, Trần Thần biết chắc chắn mẹ lại đi chơi đâu đó rồi, không bao giờ vì hai ngày nghỉ một tháng mới có một lần của con trai mà thay đổi lịch trình của mình. Trong lòng cậu, bố có việc bận, mẹ không có việc cũng bận, cậu ít khi cảm nhận được tình yêu và sự chiều chuộng mà họ dành cho mình, nếu nói con cái nhà người ta được nuôi ở nhà, thì anh chẳng khác nào nuôi hoang.
Trần Thần quyết định đi ăn KFC, vừa giải quyết được cái bụng đói lại vừa nhanh gọn. KFC là món đồ ăn mà cậu thích nhất và cũng ghét nhất. Ngày hôm nay, Trần Thần cao được 1m80 là do không biết bao nhiêu cái cánh gà và Humberger tích tụ lại trong người. Ngoài ra, món đồ ăn này còn thành công trong việc nâng cân nặng của anh vượt qua ngưỡng một trăm cân.
Taxi đưa Hạ Thu Đông tới Hội quán phụ nữ Giang Nam. Hạ Thu Đông xuống xe, không vào thẳng hội quán mà bước vào tiệm ăn Mỹ Liêm ở đối diện. Chơi mạt chược cả buổi chiều, mặc dù cũng đã ăn ít hoa quả ở nhà Doãn Kiếm Lan nhưng bà sợ thời gian làm mát xa lâu quá sẽ bị đói nên quyết định ăn cái gì trước đã.
Tiệm ăn Mỹ Liêm là do một hội viên của hội quán giới thiệu, mùi vị thức ăn không những ngon mà lại còn vệ sinh, ăn mấy lần ở đây, Hạ Thu Đông đã thăm dò được vài điều về quán ăn này. Hai người phụ nữ lớn hơn bà vài tuổi đều là nhân viên thất nghiệp của một xưởng nhuộm trong thành phố, một người họ Ngô, một người họ Liễu, cùng hợp tác với nhau mở cái tiệm rộng mười mấy mét vuông này. Người họ Ngô tên là Ngô Lệ Hồng, là vợ cũ của Phó tổng biên tập tòa soạn báo, mấy năm trước, vị phó tổng biên tập họ Lâm này cưới một nữ phóng viên tự do lớn hơn con gái mình có vài tuổi, bỏ vợ bỏ con, cặp trâu già và cỏ non này bỗng dưng nổi tiếng trong giới báo chí, Hạ Thu Đông làm việc trong phòng hồ sơ của Viện nghiên cứu kịch thành phố đương nhiên là biết rất rõ scandal này. Mặc dù trong lòng rất đồng cảm với Ngô Lệ Hồng, thi thoảng lại tới ăn ủng hộ cho tiệm Mỹ Liêm nhưng Hạ Thu Đông không cố ý tiếp cận với bà ta, một người phụ nữ thường xuyên ra vào Hội quán phụ nữ Giang Nam lại thân thiết với nhân viên của một tiệm ăn dầu mỡ thì chả khác nào tự hạ thấp thân phận.
Vẫn chưa tới giờ cơm nên khách hàng trong tiệm rất ít, Hạ Thu Đông phát hiện ra hôm nay trong quán có thêm một cô gái khoảng chừng tuổi con trai mình bán cơm, bèn đi tới trước mặt cô gái nói:
- Cho tôi ba cái bánh bao.
Lâm Đan Phong nghe khách gọi, lập tức lấy cái hộp nhựa ra, cho ba cái bánh bao còn nóng hôi hổi vào trong, đưa cho khách:
- Thưa dì, dì tới đúng lúc thật, bánh vừa ra lò.
Hạ Thu Đông phát hiện ra cô gái có dung mạo bình thường này khi mỉm cười khiến người ta có cảm giác thật dễ chịu, bất giác hỏi thêm một câu:
- Cháu mới tới hả?
Lâm Đan Phong cười nói:
- Dạ không, hôm nay trường cháu được nghỉ nên qua giúp mẹ.
Hạ Thu Đông lại hỏi:
- Cháu học ở trường nào?
Lâm Đan Phong nói:
- Thưa dì, cháu học lớp mười hai ở trường Nhất Trung. Mỗi tháng bọn cháu chỉ được nghỉ có hai ngày.
Hạ Thu Đông giật mình, là bạn học của con trai, chẳng nhẽ cô gái này là đứa con gái bị bỏ rơi của phó tổng biên tập Lâm. Người xưa nói đúng thật, “con nhà nghèo giỏi giang sớm”. Hạ Thu Đông muốn xác nhận lại, bèn ngó đầu vào trong, Ngô Lệ Hồng và Liễu Thúy Hoa đang bận nấu ăn bên trong, Hạ Thu Đông hỏi:
- Cháu họ Lâm phải không?
Lâm Đan Phong tìm tiền lẻ trả lại bà, gật đầu nói:
- Dạ, dì biết cháu ạ?
Hạ Thu Đông nhận tiền lẻ, cầm hộp bánh bao lên, buông một câu:
- Dì với bố cháu cùng làm trong lĩnh vực văn hóa. – Rồi bà quay người đi về phía hội quán.
Lâm Đan Phong nhìn theo cái bóng sang trọng của Hạ Thu Đông, hai má đỏ bừng, khóe miệng mím chặt như đang cố nuốt cái gì đó, lông mày hơi nhếch lên, trong ánh mắt cô là sự buồn đau mà một người ở tuổi cô không nên có.
Bạch Như Tuyết cùng Tống Ca đi shopping, hai người bạn thân cùng vào KFC. Tống Ca gọi hai suất cánh gà rán truyền thống, thêm vào hai cốc nước ngọt, đương nhiên Tống Ca là người trả tiền. Chẳng mấy khi được nghỉ liền hai ngày, Tống Ca đã muốn mua một cái MP4 nhãn hiệu Apple từ lâu nên hôm nay hẹn Bạch Như Tuyết đi chọn cùng mình. Mua máy xong, Tống Ca lập tức tặng chiếc MP3 cũ cho Bạch Như Tuyết vì cô biết bố mẹ của Bạch Như Tuyết không đủ khả năng mua cho bạn những món đồ không phục vụ cho công việc học tập. Cũng giống như việc ăn KFC, nếu không phải Tống Ca kiên quyết đòi ăn thì Bạch Như Tuyết thà về nhà húp cháo loãng còn hơn phải xa xỉ như thế.
Bố Bạch Như Tuyết là lái xe ở Cục Thống kê, mẹ là nhân viên bán hàng trong siêu thị, mấy năm trước, mẹ Bạch Như Tuyết bị ốm nặng, bao nhiêu tiền mồ hôi nước mắt kiếm được đã đổ cả vào phẫu thuật, sau khi khỏi ốm không thể nào đi làm được, chỉ đành ở nhà cố sức nấu cơm, lo liệu các việc đơn giản trong nhà cho mọi người, khiến những ngày tháng vốn dĩ đã không sung túc gì của gia đình càng trở nên khó khăn hơn. Mọi chi tiêu trong gia đình, bao gồm tiền thuốc cho mẹ đều chỉ biết dựa vào đồng lương hơn 2.000 tệ của bố, cũng may người ông nội hơn sáu mươi tuổi vẫn kiếm được đồng ra đồng vào nhờ tiệm sửa xe ở lề đường, thi thoảng cũng tiếp tế cho họ chút ít. Đương nhiên, tất cả những điều này, Bạch Như Tuyết đều không kể hết cho Tống Ca biết, mặc dù cô và Tống Ca là hai người bạn thân nhất phòng và thân nhất lớp, từ ngày họ quen nhau, từ giây phút Tống Ca cùng cô đổi giường cho nhau, Bạch Như Tuyết đã biết, mình và Tống Ca không thuộc cùng một tầng lớp.
Trần Thần mua xong một suất KFC gia đình, đang bưng đĩa nhìn xung quanh tìm chỗ ngồi. Lúc nào tới KFC cũng thấy người đông như kiến, Trần Thần ghét nhất là tay bưng cái khay chờ chỗ ngồi, nhìn mấy cái đùi gà hấp dẫn mà không được ăn. Bỗng dưng, Trần Thần phát hiện ra hai người bạn học Tống Ca và Bạch Như Tuyết đang ngồi ở một góc vừa ăn vừa nói chuyện, anh vui vẻ gọi họ:
- Tống Ca, Bạch Như Tuyết, hai cậu cũng ở đây à? – Len lỏi qua đám người đông đúc, anh đi về phía họ, Bạch Như Tuyết nhấc cái ba lô bên cạnh lên nhường chỗ cho Trần Thần, Tống Ca trợn mắt nhìn cái khay trên tay Trần Thần, kinh ngạc kêu:
- Trần Thần, cậu mấy người ăn vậy?
Trần Thần lấy ra hai cái đùi gà đưa cho Tống Ca và Bạch Như Tuyết mỗi người một cái:
- Tớ mà không ăn no thì làm sao mà giảm cân được? Nào, hai cậu giúp tớ đi, đừng để lãng phí.
Tống Ca và Bạch Như Tuyết cười phun cả thức ăn ra ngoài. Trần Thần hơi bối rối, anh chẳng buồn quan tâm cô nàng Tống Ca có bà mẹ là phó thị trưởng thành phố sẽ nhìn anh như thế nào, cậu chỉ lo Bạch Như Tuyết, hoa khôi của trường và có ngón đàn tranh rất hay thấy phản cảm mà thôi. Cậu càng chăm chỉ gắp thức ăn cho họ. Bữa tối ngày hôm nay khiến Trần Thần thấy vừa hồi hộp, vừa vui vẻ. Thứ hai đi học, cậu lại có thứ để nói với mấy người bạn trong lớp năng khiếu của mình rồi, trong mắt cậu, được dùng bữa tối với hai cô nàng nổi tiếng Tống Ca và Bạch Như Tuyết đúng là một vinh hạnh vô cùng to lớn.
Bạch Như Tuyết chia tay với Tống Ca và Trần Thần ở ngay trước cửa tiệm KFC, tiễn Tống Ca lên taxi, nhìn Trần Thần đạp xe bỏ đi rồi cô mới chạy nhanh ra bến xe buýt gần đó. Trên chiếc xe buýt người chen người, lưng dính vào lưng, Bạch Như Tuyết cau mày, từng đoàn người bên ngoài đang đi sang đường, ánh đèn neon chớp nháy, cô ma-nơ-canh trong cửa hàng thời trang mặc một bộ quần áo đắt tiền như tô điểm thêm cho thành phố giàu có, xa hoa này. Bạch Như Tuyết máy móc nghe tiếng nhân viên thu vé trên xe buýt gọi to tên từng bến xe, cho tới khi người xung quanh mình càng ngày càng ít, cho tới khi nghe thấy tên một bến xe buýt quen thuộc – Đường số 9, cô mới máy móc bước xuống xe.
Đường số 9 nằm ở phía Nam của thành phố, là một con đường mới được mở hơn một năm trước, bề rộng con đường lớn hơn rất nhiều so với đường số 1 tới đường số 8, nhưng cảnh sắc thì lại không thể nào so bì được. Phía Bắc đường số 9 mới xây một tòa nhà hoa lệ, hào nhoáng có tên là “Mộng Paris”, được coi là công trình kiến trúc tiêu biểu của con đường này, phía Nam đối diện với tòa nhà này là tiểu khu Xuân Uyển, ngoài những ngọn đèn đường sáng sủa ở bên ngoài, nếu đi vào trong sẽ bắt gặp một làng quê giữa lòng thành phố, tối tăm, ẩm ướt, Bạch Như Tuyết sống trong cái tiểu khu có cái tên xinh đẹp nhưng lại không có mối liên quan nào giữa hiện thực và tên cả. Đây là một trong những thôn cuối cùng của thành phố vẫn chưa được cải tạo, không phải là vì chính quyền không làm mà mấy năm nay, kế hoạch cải tạo, tháo dỡ năm nào cũng được đưa vào báo cáo công tác của chính quyền thành phố, nhưng năm nào cũng vì không đáp ứng được số tiền đền bù của một số hộ sống nơi đây mà bị tạm gác lại.
Đối với việc tháo dỡ, Bạch Như Tuyết là người ủng hộ tích cực nhất, còn ông nội cô lại là người phản đối kiên quyết nhất. Bạch Như Tuyết mong sớm có ngày được giống như các bạn cùng lớp, sống trong một căn nhà rộng lớn, sáng sủa, cho tới nay, cô vẫn xấu hổ không dám nói với các bạn địa chỉ nhà mình, tiệm sửa xe của ông nội lại bày ngay ngoài cổng vào tiểu khu, mọi người trong khu này, không ai là không biết mặt ông.
Bạch Như Tuyết vừa xuống xe đã thấy ông nội đang dọn hàng, vừa định chào ông thì một gã con trai khoảng tầm tuổi mình phóng xe đạp dừng phắt trước mặt ông nội, móc túi ra một tệ rồi ném cho ông:
- Ông già, cho ông một tệ, bơm xe cho tôi.
Bạch Như Tuyết nhìn cái bơm đã được ông cất gọn gàng lên cái xe ba bánh, rồi lại nhấc bơm ra, khom lưng bơm xe cho gã đó, bơm xong, gã phóng xe đi, ông nội khom lưng nhặt một tệ lên, dùng tay lau sạch rồi nhét vào túi áo.
Bạch Như Tuyết tận mắt chứng kiến cảnh này, rưng rưng nước mắt.
Doãn Kiếm Lan không hổ danh là người từng trải, cùng chồng lăn lộn trên thương trường hơn mười năm, biết rằng muốn dồn kẻ địch vào chân tường thì trước tiên phải tìm hiểu rõ tình hình của địch. Bà vào phòng ngủ của con trai, thấy có bức ảnh chụp chung cả lớp của con trai đặt trên giá sách bèn thận trọng nhấc lên xem, vừa lau sạch đám bụi mờ bám trên đó, vừa giả vờ tình cờ đi tới bên cậu con trai:
- Tiểu Phàm, cô gái này tên là gì? Có một lần mẹ đi họp phụ huynh, hình như nó còn biết chơi tì bà thì phải? – Doãn Kiếm Lan cảm thấy người có thể khiến con trai mình động lòng thì chắc chắn phải là cô gái xinh đẹp nhất lớp.
Tạ Siêu Phàm liếc mắt nói:
- Mẹ muốn nói Bạch Như Tuyết sao? Cô ấy đâu biết chơi đàn tì bà? Người ta chơi đàn tranh mà.
Doãn Kiếm Lan vội vàng vỗ đầu mình nói:
- Con xem trí nhớ của mẹ tệ quá. Haiz, thế còn cô gái này tên là gì? Cái người cao cao ấy.
Tạ Siêu Phàm nói:
- Cô ấy là Tống Ca. Mẹ, mẹ không có việc gì hỏi thăm họ làm gì?
Doãn Kiếm Lan nhìn những cô gái có dung mạo bình thường còn lại trong bức ảnh, thực sự không thể đoán ra ai là Lâm Đan Phong, lại không tiện hỏi thẳng con trai, chỉ lấp liếm:
- Mẹ muốn biết thêm vài người bạn của con không được sao? Sau này đi đường gặp mặt, người ta chào mẹ mẹ cũng phải biết đó là ai chứ? Haiz, hay là con nói tên các bạn một lần cho mẹ biết, để xem mẹ nhớ được mấy đứa.
Tạ Siêu Phàm giơ tay ra sờ trán Doãn Kiếm Lan, nói:
- Mẹ, mẹ không bị sốt chứ?
Doãn Kiếm Lan đập tay con trai:
- Hỗn, con không đáp ứng nổi chút tò mò của mẹ, còn nói gì mà hiếu thuận?
Tạ Siêu Phàm còn đang mải xem bóng đá, sợ nhất là người khác phiền mình, để “đuổi khéo” mẹ đi chỗ khác, cậu đành cầm bức ảnh rồi bắt đầu đọc từng cái tên từ hàng đầu tiên, khi gọi tới tên Lâm Đan Phong, giọng điệu của Tạ Siêu Phàm bất giác hơi dừng lại một chút, nhưng lại nhanh chóng đọc đến tên của một người khác. Doãn Kiếm Lan nhìn cô gái Lâm Đan Phong bình thường tới mức không thể bình thường hơn, cho dù bà có đi trên đường thì cũng không thể nào chú ý tới thì tỏ ra hơi tức giận, bà không ngờ ánh mắt của con trai bà lại kém như thế, người bạn gái ngay cả bà là mẹ mà còn không thích nổi. Nếu nói một cách hà khắc thì cô chẳng khác nào một hạt bụi nhỏ bé.
Doãn Kiếm Lan nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Buổi tối, Tạ Chí Viễn về nhà, Doãn Kiếm Lan vội vàng đóng cửa phòng lại, dáng vẻ nghiêm túc như xảy ra một việc gì nghiêm trọng lắm, nói với chồng về việc bà mới phát hiện ra, nói là việc này ông đích thân phải ra mặt, phải nói chuyện với con trai như hai người đàn ông với nhau thì mới có thể kéo con lại được, nếu không có thể con trai hai người sẽ thi trượt đại học mất.
Mặc dù Tạ Chí Viễn không tán thành thái độ lo lắng thái quá của Doãn Kiếm Lan nhưng ông cũng không dám coi thường việc con trai yêu sớm, nhất là cô gái đó lại tệ như vợ nói. Ông vào phòng ngủ của con trai, Tạ Siêu Phàm đang làm bài tập, Tạ Chí Viễn nói:
- Tiểu Phàm, mệt chưa? Đi tản bộ với bố không?
Ở nhà, Tạ Siêu Phàm rất kính trọng bố mình, cậu ngoan ngoãn đặt bút xuống, đi theo bố ra ngoài đường, hai bố con vừa đi vừa nói chuyện.
Tạ Chí Viễn chỉ vào chiếc Audi V8 vừa đi lướt qua hai bố con, nói với con trai:
- Đó là ông chủ Ngô, chuyên buôn bán nhà đất, ông ấy từ một xưởng sản xuất xi măng ở thị trấn nhỏ đã trở thành ông chủ một công ty lớn như hôm nay. Còn nữa, con nhìn nhà kia xem. – Tạ Chí Viễn lại chỉ một căn biệt thự sáng trưng đèn đuốc ở gần đó. – Đó là nhà tổng giám đốc Tôn của khách sạn Bách Thông, ông ấy bắt đầu từ một tiệm ăn nhỏ ven đường. Con trai, bố nói với con những điều này không phải vì muốn nói tiền tài quyết định giá trị của một đời người, mà vì muốn nói với con, cơ hội chỉ dành cho những người đã chuẩn bị trước. Mỗi giai đoạn trong cuộc đời đều khác nhau, thế hệ các con không còn cơ hội phát tài như thời bố nữa, khi đó là giai đoạn đầu nước mình tiến hành cải cách mở cửa, các chính sách và pháp luật vẫn đang trong giai đoạn áp dụng thực tiễn. Không cần phải có kiến thức gì, chỉ cần đầu óc nhanh nhạy, gan to là có thể hơn người khác hàng trăm lần. Bây giờ khác rồi, thời đại phát triển nhanh quá, nước mình cũng đang hội nhập với quốc tế, không có những tích lũy kiến thức phong phú thì con không có tư cách để bước chân vào thương trường. Mặc dù tài sản của bố mẹ bây giờ đủ cho con và em gái sống cả đời không cần lo lắng gì, nhưng bố không hy vọng con chỉ là một anh chàng công tử chơi bời lêu lổng, bố hy vọng cuộc đời của con đặc sắc hơn của bố mẹ.
Tạ Siêu Phàm ngắt ngang lời bố:
- Bố, con biết rồi, bố muốn con từ bây giờ hãy tích lũy kiến thức. Bố yên tâm đi, con sẽ học thật tốt.
Hiểu con nhất chỉ có lòng cha mẹ, hiểu lòng cha mẹ có lẽ cũng chỉ có con cái mà thôi. Tạ Chí Viễn vỗ bờ vai đã cao ngang vai mình của con trai:
- Bố tin con, tin là con sẽ dễ dàng vượt qua khảo nghiệm đầu tiên trong cuộc đời, thi đỗ vào đại học.
Hai người về nhà, Tạ Siêu Phàm đi tắm rửa rồi lên giường đi ngủ.
Tạ Chí Viễn về tới phòng ngủ, Doãn Kiếm Lan vẫn chưa ngủ, hỏi chồng nói chuyện với con trai như thế nào? Tạ Chí Viễn nói rất tốt. Doãn Kiếm Lan lại hỏi:
- Chuyện đó anh nói với con thế nào?
Tạ Chí Viễn đáp:
- Chẳng nói gì cả.
Doãn Kiếm Lan sốt ruột:
- Thế anh đi làm gì?
Tạ Chí Viễn nói:
- Nếu đã yêu cầu anh nói chuyện với con trai như hai người đàn ông thì em đừng can dự nữa. Anh nói cho em biết, việc gì nóng nảy quá đều không thành đâu. Nếu em cứ làm căng chuyện này với con trai thì không những chúng ta không thể thực hiện được mục đích tách chúng nó ra mà ngược lại, có thể đẩy chúng lại gần nhau hơn.
Doãn Kiếm Lan nói:
- Thế thì làm thế nào? Mặc nó hả?
- Cứ làm như không biết gì cả, để con nó tự xử lý. Nếu ngay cả chuyện này nó cũng không làm được thì sau này bước chân vào xã hội sẽ gặp nhiều khó khăn. Nghe anh đi, không sai đâu. Đi ngủ thôi.
Đêm đã khuya, Doãn Kiếm Lan vẫn không tài nào ngủ được. Bà không đồng tình với quan điểm của chồng, cây lớn rồi tự nhiên sẽ thẳng, nhưng những cái cây không được uốn nắn thì không thể nào thẳng bằng những cái cây được uốn từ bé. Nhưng không tán thành thì không tán thành, bản thân bà lại chẳng nghĩ ra cách nào hay. Bà cảm thấy chắc chắn là con nhãi Lâm Đan Phong dung mạo bình thường đó giở trò gì mê hoặc cậu con trai ngây thơ như một tờ giấy trắng của bà, bà đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Lâm Đan Phong, bà nghĩ không trực tiếp nói thẳng với con trai thì cũng phải nghĩ cách gì đó để đả kích con nhóc kia, để nó biết khó mà rút lui.
Đêm hôm đó, Doãn Kiếm Lan trăn trở suy nghĩ, mãi tới lúc trời gần sáng mới mơ hồ thiếp đi.