• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Lệ Hồng cảm thấy hình như mọi việc tốt đẹp trên đời này đều dành cả cho bà. Bà đỡ hơn rất nhiều, nhân lúc con gái phải về trường để chuẩn bị điền nguyện vọng vào đại học, bà cố gượng dậy tới với cái tiệm ăn đã bị đóng cửa gần một tuần, định cọ rửa lại dụng cụ nấu ăn đã mốc meo để chuẩn bị mở cửa trở lại. Liễu Thúy Hoa còn tới sớm hơn bà, vừa thấy sắc mặt tiều tụy vì bệnh tật của bà đã cấm bà được đụng tay vào việc gì. Ngô Lệ Hồng nói:

- Thúy Hoa, cô để tôi làm đi, cho tôi hoạt động gân cốt một chút, chứ cứ thế này thì khỏe sao được.

Liễu Thúy Hoa nói:

- Cũng đúng, chị Hồng, người ta gặp chuyện vui thì đương nhiên tinh thần cũng tốt, em chẳng ngăn chị nữa.

Hai chị em vừa nói chuyện vừa làm việc, Liễu Thúy Hoa nói:

- Chị Hồng, giờ thì em đã hiểu người ta nói vận may tới, muốn trốn cũng không trốn được rồi. Tiểu Phong nhà chị giỏi thật, thi được điểm cao chẳng nói làm gì, lại còn giỏi giang như một thằng con trai. Em nằm ăn vạ ở đó bao ngày trời mà họ cũng chẳng mềm lòng, nó đi nói với Phó thị trưởng có một lát, hôm sau việc đã được giải quyết ngay rồi, em nghe nói cái gã phó giám đốc Sở công thương còn quỳ trước mặt chị phải không? Cầu xin chị nói đỡ cho hắn trước mặt lãnh đạo? Đáng đời, ai bảo lúc đầu hống hách, ngang ngược. Chị Hồng, em thấy lần này ông trời mở mắt ra rồi, những ngày tháng chịu khổ chịu cực của chị qua rồi, sau này, chị cứ ngồi chờ mà hưởng phúc đi. Haiz, chị Hồng, chị nói xem, ông Lâm nhà chị sau này thấy hai mẹ con sống sung sướng như thế, liệu có hối hận không nhỉ?

Liễu Thúy Hoa là người bỗ bã, nghĩ gì nói đấy, đang nói về chuyện vui thì lại kéo sang chuyện không vui. Ngô Lệ Hồng nói:

- Đừng có nhắc tới lão, khi nào Tiểu Phong nhà tôi nhận được thông báo nhập học, tôi mời cô tới khách sạn Hải Đại ăn một bữa ra trò.

Liễu Thúy Hoa hứng chí, lại càng không giữ được miệng mình nữa.

Ngô Lệ Hồng mặc bạn nói, chỉ thi thoảng ừ hử một câu, thực ra cùng với lúc thấy vui, trong lòng Ngô Lệ Hồng vẫn cảm thấy có cái gì đó chặn lại, khiến bà khó lòng mà nhẹ nhõm được.

Hôm qua, lãnh đạo Cục công thương đưa gã phó giám đốc sở tới tận nhà xin lỗi, Ngô Lệ Hồng mới biết chân tướng sự việc tiệm ăn bị đóng cửa, thì ra Doãn Kiếm Lan thông qua một người đàn bà tên là Hạ Thu Đông đứng sau lưng sai khiến.

Có tiền có thể sai ma khiến quỷ, Ngô Lệ Hồng lần này coi như đã hiểu ra ý nghĩa của câu nói này, nghĩ tình cảm của con gái mình và Tạ Siêu Phàm tốt như vậy, thế mà bị một bà mẹ chồng khó tính chen vào giữa, không hiểu sau này hai đứa sẽ thế nào? Tất nhiên những chuyện này, Ngô Lệ Hồng không nói cho Liễu Thúy Hoa biết, bà không muốn người ngoài biết quá nhiều chuyện, không muốn tình cảm của con gái vì nhiều nguyên nhân khác mà gặp nhiều trắc trở. Con gái có thể giúp được bà, nhưng bà lại chẳng giúp được gì cho con, cuộc hôn nhân thất bại của mình đã trở thành cái cớ để người ta ghét con gái mình. Có những lúc, Ngô Lệ Hồng thực sự muốn hỏi Doãn Kiếm Lan, gã họ Lâm chém hai mẹ con tôi một dao, sao chị còn muốn rắc muối vào vết thương? Con gái trong gia đình đơn thân thì làm sao. Con gái tôi hiểu chuyện hơn, ngoan ngoãn hơn con cái trong các gia đình đầy đủ khác rất nhiều, chị không thích nó còn tôi cũng chẳng nỡ gả con gái mình vào nhà chị. Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, Ngô Lệ Hồng biết mình không thể làm như thế, hai đứa bé đã khó khăn vất vả lắm rồi, bà không thể làm cho sự việc rắc rối thêm được nữa.

Gã phó giám đốc Sở công thương đó quỳ xuống trước mặt bà là vì ngay chiều hôm ấy, Phó thị trưởng Hà đã đích thân tới Cục công thương, điều tra đầu đuôi ngọn ngành sự việc xong, bà giận dữ đập bàn:

- Các người có biết nhà nước phải tốn kém bao nhiêu tiền trợ cấp cho những người thất nghiệp không? Người ta thất nghiệp tự mình đứng ra mở nhà hàng, đỡ gánh nặng cho chính phủ, cơ quan công thương chúng ta phải ủng hộ họ mới đúng, dựa vào lý do gì mà dám đóng cửa hàng của họ? Bọn trẻ con thi đại học xong biết về nhà giúp đỡ bố mẹ lẽ ra phải được khen ngợi, thế mà sao các người dám gây khó dễ cho họ? Nhờ sự giúp đỡ của người quen để lấy việc công trả thù tư? Các người có biết mình đang ăn cơm của ai không? Những cán bộ có lập trường không vững vàng, không biết phân biệt trắng đen phải trái như thế thì có tư cách gì để làm công việc chấp pháp?

Cục công thương căn cứ theo chỉ thị của Phó thị trưởng thành phố, ngay đêm đó xử lý việc này, phó giám đốc sở bị cách chức và đuổi việc, bồi thường cho Ngô Lệ Hồng những tổn thất gây ra trong thời gian đóng cửa tiệm, lãnh đạo Cục đích thân tới tận nhà xin lỗi và coi việc này là bài học răn đe các cán bộ, để chỉnh đốn lại tác phong làm việc.

Hai mẹ con Ngô Lệ Hồng không ngờ Phó thị trưởng Hà lại coi trọng việc này như thế, khi gã phó giám đốc kia quỳ xuống trước mặt họ, hai mẹ con đều xin lãnh đạo tha cho ông ta, hy vọng mọi người cho ông ta một cơ hội để thay đổi. Ngô Lệ Hồng nói:

- Tôi từng thất nghiệp nên hiểu rất rõ thất nghiệp là thế nào, đừng vì việc này mà lại khiến nước nhà có thêm một người thất nghiệp, người như ông ấy không làm việc ở cơ quan các anh thì cũng chẳng biết làm ở đâu? Hơn nữa vợ con cả nhà người ta còn đang chờ đồng lương của ông ấy để sống.

Lời nói có tình có lý khiến viên phó giám đốc sở cảm động, nước mắt giàn giụa, liên tục nói là mình sẽ thay đổi. Lãnh đạo Cục cũng cảm động trước thái độ của Ngô Lệ Hồng, lúc tới, họ nghĩ chắc chắn Ngô Lệ Hồng sẽ không chịu bỏ qua chuyện này, còn giả định nếu mẹ con bà đưa ra nhiều yêu cầu quá, họ sẽ ứng phó ra sao, không ngờ hai mẹ con Ngô Lệ Hồng không những không đưa ra yêu cầu gì mà lại còn nói đỡ cho người từng hại mình.

Sau khi lãnh đạo Cục công thương ra về, Ngô Lệ Hồng ôm con gái khóc, đó là những giọt nước mắt an ủi, là giọt nước mắt của hy vọng những ngày về sau. Khóc xong, Ngô Lệ Hồng nói với con gái:

- Chuyện này không được hé môi nửa lời với Tạ Siêu Phàm, mình không thể tạo ra mối thù giữa nó với mẹ nó được, Siêu Phàm là một đứa trẻ ngoan, sau này các con có đến được với nhau hay không thì mình cũng không thể để mẹ con nó trở mặt với nhau.

Lâm Đan Phong gật đầu:

- Mẹ, con hiểu mà, con biết phải nói thế nào.

Nửa đêm, khi mẹ đã ngủ say, Lâm Đan Phong nhắn tin tới số điện thoại lạ: Cảm ơn bạn! Sự việc đã được giải quyết rồi. Mặc dù bạn không cho tôi biết bạn là ai, nhưng tôi sẽ biết ơn bạn và Phó thị trưởng Hà suốt đời.

Không có tin nhắn lại.

Một thời gian dài sau đó, khi Lâm Đan Phong hẹn hò với Tạ Siêu Phàm, Tạ Siêu Phàm cho cô xem những tin nhắn trêu đùa thú vị trong điện thoại cậu, Lâm Đan Phong nhìn thấy một hàng số mà cô đã ghi khắc trong tim. Cô bừng tỉnh, chả trách người nhắn tin lại hiểu rõ tình hình của Phó thị trưởng Hà như vậy, thì ra… Cô vừa kinh ngạc vừa cảm kích, kinh ngạc là vì hình như tất cả mọi người trên thế giới này đều có thể giúp cô, nhưng người không có khả năng giúp cô nhất lại là người đưa tay ra, bởi đã từ lâu lắm, người đó không còn nói chuyện với cô nữa, từ sau hôm Tạ Siêu Phàm vô tình chọc thủng lớp giấy cửa sổ mỏng manh, tình yêu đã khiến bọn họ từ bạn trở thành thù.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK