Tục ngữ nói phải, con người là sắt mà cơm chính là thép, thử không ăn nhịn đói một chút là đâm ra hoảng sợ. Tổ tiên cũng nói thức ăn chính là vị thánh đó a!
Nếu có người nói cho bạn, hai tên ăn mày chỉ vì cái bánh bao mà gây gỗ đánh nhau, bạn nhất định sẽ không cảm thấy kỳ quái; nhưng nếu có người nói với bạn, hai kẻ xuất thân từ gia đình danh giá lại tranh nhau đến đỏ mặt tía tai bởi một tô mỳ ăn liền, bạn nhất định sẽ cười phì. Đừng ngạc nhiên, công tử Đường Phiền nhà chúng ta cùng Chu Hải Lỗi thiếu gia đang là dẫn chứng xác thực nhất.
“Này, sao ngươi lại giành mỳ ăn liền của ta? Đói bụng thì tự mình mà nấu đi chứ?”. Chu Hải Lỗi đánh cầu xong trở về, đói thật sự không chịu nổi, lần đầu tiên chịu đựng được đến vậy, không nghĩ tới cái mũi rất nhạy cảm, hương mỳ ăn liền vừa nấu xong lại thơm như thế, Đường Phiền liền đi ra cùng hắn thưởng thức.
“Lỗi, đừng keo kiệt như vậy nha! Ta ngồi thiết kế chương trình một ngày, cái bụng cũng đói lắm rồi! Ngươi chỉ cực nhọc nấu mì có một chút…”. Đường Phiền một bên há miệng nuốt lấy sợi mì, một bên không hề áy náy nói, hắn ở trong phòng đã nghe mùi lâu rồi, bao tử sớm đã kháng nghị nhiều lần.
“Ngươi cũng không có giúp một tay? Chỉ lo ăn thôi, cơm no áo ấm! Ta đánh cầu cả một ngày, vừa đói vừa mệt..” Hải Lỗi bất mãn hướng tới Đường Phiền quát lớn, hắn nếu không mệt trên đường đi thì sẽ chấp nhận ăn mì ăn liền này sao? Có điều không tưởng tượng đến đồ ăn không tốt cho sức khỏe vẫn rất ngon.
“Này, cho ta nhiều một chút..”
“Này, ngươi đừng gắp nhiều như vậy…”
Đường Phiền cùng Hải Lỗi mỗi người cầm một cái chén nhỏ, vây quanh một cái nồi lớn đặt ở trên bàn cùng với mấy chén gia vị, nhìn bọn bộ dáng bọn họ ăn ngấu nghiến, giống như trước mắt không phải là mì ăn liền, mà là bữa tiệc cực phẩm khó thấy trên đời này.
“Đường Phiền, ngươi lăn ra đây cho ta!” Tề Lãng cầm tư liệu vội vàng trở về phòng ngủ, vừa đi vừa quát, nhìn bộ dáng giống như Đường Phiền đã làm chuyện xấu, phạm phải tội ác tày trời.
“Khụ, khụ…” Đang ngồi nhai mì ăn liền, Đường Phiền bị giọng nói Tề Lãng dọa cho hoảng sợ, một ngụm mì sợi không nuốt xuống được, cứ như vậy nằm ngay tại yết hầu, phun cũng không ra, mà nuốt cũng không xuống, thiếu chút nữa làm cho hắn chết vì nghẹn, sắc mặt đỏ bừng y chang cái mông con khỉ.
“Này, làm sao vậy…Ngươi không sao chứ!..” Hải Lỗi vừa thấy bộ dạng Đường Phiền, nhanh chóng buông bát trong tay ra, vừa cười vừa đưa tay vuốt lưng hắn (Đường Phiền), nhìn vẻ mặt hắn (Đường Phiền) đỏ bừng, hắn (Hải Lỗi) vô cùng thích thú. Ai bảo hắn (Hải Lỗi) bị cướp đồ ăn, lần này coi như là Đường Phiền gặp báo ứng đi!
“Khụ, khụ… Nè, ngươi nhẹ chút, có cho ta sống không hả!” Đường Phiền tức giận trừng mắt nhìn Hải Lỗi liếc mắt một cái, tiểu tử này, không phải chỉ ăn của hắn mấy miếng mỳ ăn liền, đến mức nhân cơ hội báo thù nha!
“Anh họ, anh trúng phải thuốc nổ hả, sao hỏa khí lớn như vậy?”. Đường Phiền gặp phải vẻ mặt tức giận của Tề Lãng giống như hắn (Đường Phiền) đoạt lấy thứ gì ưa thích của hắn vậy (Tề Lãng), hắn thật sự không nhớ rõ mình đã đắc tội gì với hắn (TL)?
“Ngươi còn dám nói? Ngươi nói cho ta biết cái gì mỹ nữ siêu cấp lỗi thời, rốt cuộc là cái dạng người gì ?” Tề Lãng thập phần giận dữ cầm tập tài liệu trên tay ném về phía ghế sofa, hung hăng trừng mắt nhìn Đường Phiền ngồi xuống. Bộ dáng bất mãn giống như muốn đánh Đường Phiền mấy quyền, chém mấy đao mới hết giận.
“Ách, ta nói gì chứ? Nguyên lai là bởi vì nàng…” Vẻ mặt Đường Phiền gian tà trao đổi một cái ánh mắt với Hải Lỗi, hai người thật vui vẻ, trò vui chưa bắt đầu nha ! Anh họ lại có biểu hiện ngoài dự đoán như vậy, tương lai thật làm cho mọi người chờ mong.
“Ngươi còn không nói cho ta, cái người ngươi muốn ta theo đuổi … là con nhỏ Bộ Mỹ Mỹ chết tiệt kia?” Tề Lãng trừng mắt nhìn Đường Phiền, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Không sai”. Vẻ mặt Đường Phiền mang ý cười nhìn Tề Lãng, không sợ chết trả lời.
“Đường Phiền, ngươi lại có thể dám làm như vậy ! Muốn ta theo đuổi một người con gái bị bỏ đi ?” Nghĩ đến chính mình phải theo đuổi một người con gái có thể so sánh với Tần Thuỷ Hoàng, trán Tề Lãng lập tức tối lại hiện lên ba đường nhăn xì, buồn nôn muốn chết ! Còn muốn hắn và nàng hôn môi ? Kết giao ba tháng? Ông trời a, ngươi rõ ràng là muốn giết ta.
“Anh họ, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy! Anh nghĩ thế thì cứ nhận thua đi, ta cảm thấy không sao cả, chiếc Carreragt kia…” Đường Phiền nghĩ đến chiếc xe Porsche trị giá gần trăm ngàn, hai con mắt bắt đầu sáng lên, khiêu khích nhìn Tề Lãng.
Tề Lãng tuy rằng có chút tiếc nuối, có điều có thể được chiếc Carreragt cũng tuyệt đối siêu đáng giá.
“Thật sự ? Vậy chủ nhật này ta sẽ được đi du lịch rồi! Thật đẹp nha …” Hải Lỗi vừa trở về từ phòng bếp nghe thấy lời nói của Đường Phiền, vẻ mặt bắt đầu mừng rỡ lên.
“Đáng chết ! Ta khi nào nói muốn nhận thua ?” Tề Lãng hung hăng trợn mắt nhìn hai người bọn họ, có chút không cam lòng nói. Vì một người con gái không đáng để suy nghĩ đến mà muốn hắn giao ra chiếc xe yêu quý ? Còn cho mượn đi du lịch môt năm ? Nghĩ vậy, Tề Lãng liền tức giận đến muốn giết người, càng muốn giết cái Thiên sát tiểu nữ nhân ghê tởm kia !
“Lãng, ý của anh là… Anh thật sự muốn… theo đuổi Bộ Mỹ Mỹ ?” Hải Lỗi nghe thấy lời nói của Tề Lãng, vẻ mặt hứng thú hỏi. Nghĩ đến hình ảnh Tề Lãng bảo thủ đi cùng với Mỹ Mỹ quê mùa, Hải Lỗi nhịn không được bật cười.
“Anh họ, nếu anh thật sự khó xử như vậy, hiện tại nhận thua cũng chưa muộn. Ta biết anh tuyệt đối sẽ không coi trọng nàng, đương nhiên càng không thể theo đuổi nàng …” Đường Phiền vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa nói, nghĩ đến có thể chỉnh ông anh họ này một lần, hắn so với trúng số còn vui hơn.
“Đúng vậy, Lãng, đừng làm khó bản thân quá…” Hải Lỗi cũng ồn ào nói, ước gì Tề Lãng nhanh chóng nhận thua.
“Ngươi liền chờ xem, chiếc Bentley lịch sự tao nhã 728 của ngươi, ta sẽ lấy được nó!” Tề Lãng hung tợn nói với Đường Phiền xong, cầm lên tư liệu đi về phòng của chính mình.
“Còn có, huyết ngọc san hô của ngươi!” Giống như là bỏ quên cái gì nửa đường, Tề Lãng lạnh lùng quay đầu liếc nhìn Hải Lỗi bổ sung.
Hai cái tên chết tiệt kia, cứ chờ đi ! Nói xong, Tề Lãng tức giận đóng sầm cửa lại.
Đường Phiền và Hải Lỗi nhìn thấy bộ dạng Tề Lãng đen đến khó thở, nhịn không được cười ha ha, sau khi cười xong hai người lại có chút lo lắng nhìn thoáng qua, hẳn là sẽ không xui xẻo như vậy, hai người khác nhau như thế chắc sẽ không thể có tình cảm a …
Nằm ở trên giường, Tề Lãng tức giận lật xem tư liệu chính mình phái người đi điều tra. Vốn định biết người biết ta, tốc chiến tốc thắng, thực hiện lúc đó sẽ tốt lắm, quân chưa ra trận mà đã chết trước! Đối với một người con gái như vậy, tâm hắn đã sớm lạnh đi, làm sao còn có ý chí mà chiến đấu? Vào một quán ăn thôn quê bán đồ dân dã, người ăn khó có thể mà nuốt trôi, không phải là muốn lấy mạng hắn luôn sao?
Tề Lãng lật xem tư liệu và hình ảnh, nhịn không được cảm thấy xem thường. Trời ạ, bây giờ là thời đại nào rồi, không ngờ lại có người con gái bảo thủ như vậy? Siêu cấp lỗi thời, trừ bỏ giá trị ở ngoài bọn họ thật là có không ít điểm giống nhau a! Giống nhau từ xưa, giống nhau cũ nát, giống nhau không chớp mắt, điểm không giống chỉ có vấn đề tiền bạc! Bất quá càng lỗi thời thì càng có giá trị, nàng thì sao? Ai, càng xem càng ngán.
Bộ Mỹ Mỹ, thành phần tri thức được đặc cách nuôi dưỡng ở Nhã Tư Á, hai mươi hai tuổi, cao 1m65, thể trọng bốn mươi tám kg, sở trường — học tập, ham – đọc sách. Nơi thích nhất – Đồ Thư Quán, chuyện thích làm nhất – đọc sách. Thành tích nổi trội xuất sắc, mấy năm liên tục thứ nhất, hàng năm lấy toàn bộ học bổng, làm người hiền lành, lấy giúp người làm niềm vui, rất được mọi người yêu mến.
Tề Lãng nhìn vào tư liệu của nàng, thực hoài nghi có phải là ánh mắt của người điều tra có vấn đề hay không. Tuổi nàng làm sao lại là 22, nói là 42 thì ít ra còn có người tin; thể trọng của nàng làm sao chỉ có 48 kg, 84 kí chắc chắn là không sai! Trời ạ, chẳng lẽ thật sự có Hoàng Kim Ốc trong sách à, thích sách như vậy, rõ ràng gả cho sách là được rồi. Như vậy lại còn được nhiều người thích ? Phỏng chừng mấy người đó mắt không mù thì cũng là ngu ngốc hết rồi! Mỗi ngày đều tiếp xúc với một con mọt sách như vậy, chẳng lẽ không sợ chính mình cũng sẽ trở nên ngu ngốc sao?
Xem trang phục một thân của nàng, ngươi chỉ biết có thể khai quật được bao nhiêu đồ cổ .
Làn da rám nắng, chiếc áo T-shirt bao lấy thân hình mập mạp, một cái quần thùng thình to che lại đôi chân tráng kiện; Đôi giày cũ kỹ màu đen so với bốn mươi năm trước còn mới hơn …
Trời ạ ! Động vật này là từ cái thế kỷ nào đi ra vậy ! Bây giờ còn có con gái dạng này sao? ? Thậm chí đôi môi cũng bao phủ một màu đen, còn toàn thân thì chẳng khác gì cây trụ cột bằng xi măng, ngay cả một đường cong nữ tính cũng không thấy! Nàng thật là con gái sao? Nàng chẳng lẽ không biết câu “Thế giới không có người phụ nữ xấu xí, chỉ có người phụ nữ lười biếng” là dành cho những người như nàng sao?
Hơn nữa còn có cái kính đen che nữa khuôn mặt kia, tóc được chải vuốt thẳng tề, đuôi ngựa cột cẩn thận tỉ mỉ! Nàng trang điểm như vậy như sợ người khác không biết nàng là xử nử chưa được gả đi vậy!
Có thể làm cho chính mình thành cái dạng này, nàng quả thật không phải là đơn giản nha!
Tề Lãng chưa từng thấy người con gái nào không quan tâm đến vẻ ngoài của chính mình. Chẳng lẽ trong mắt nàng chỉ có sách, ngay cả “Bản tính trời sinh” của con gái nàng cũng đã quên ? Cho dù nàng sinh ra có đẹp hay không, ít ra cũng phải chú ý đến quần áo của chính mình chứ, không sợ trở thành cái dạng này, làm cho đôi mắt của biết bao người bị tổn hại, làm cản trở xã hội tiến bộ sao?
Bộ Mỹ Mỹ, Mỹ Mỹ, Mỹ Mỹ, thật sự là một cái tên rất hay! Tề Lãng nhìn vào tư liệu của nàng, nhịn không được thở dài than thở. Người con gái như vậy, làm sao có thể làm cho hắn có hứng thú ? Không, làm cho hắn ghê tởm đã là đỡ lắm rồi. Ách, không đúng, nàng hẳn là người cũng như tên mới đúng, là ‘Không Mỹ Mỹ’, một chút hấp dẫn tự nhiên cũng không có.
Tìm tới tìm lui, Tề Lãng cuối cùng cũng tìm thấy được một ưu điểm cua nàng. Hoàn hảo, nàng ít ra cũng có một ưu điểm, ít nhất thành tích của nàng vẫn là nổi trội xuất sắc, hơn nữa lại đứng đầu nhiều lần. Mỗi lần biện luận, diễn thuyết hay những thứ linh tinh khác, chỉ cần có nàng tham gia, đoạt giải quán quân không hề khó khăn. Khó trách đều nói nàng xuất sắc như thế, may mắn sách của nàng … Còn chưa bôi trắng hoàn toàn.
Ai, cuối cùng cũng tìm được một cái lý do. Coi như là ái tài vậy, Tề Lãng tư an ủi chính mình. Người con gái này tuy rằng không phải là một mỹ nữ nóng bỏng nhưng cũng không làm thất vọng quá ! Lúc này này, chỉ sợ ngay cả khen tặng của nàng đều là bình thường , lại càng không muốn nói cái gì là thanh lệ tao nhã, có khí chất.
“Người con gái như vậy, chẳng lẽ Tề Lãng ta thật sự không theo đuổi được? Trừ phi ông trời bị mù a !” Tề Lãng tự phụ nghĩ, theo đuổi nàng cũng như là một bữa ăn sáng thôi ! Mấu chốt là làm sao cho tới ba tháng, hắn làm sao nhìn mặt mọi người a ? Mỗi ngày đi cùng với một nữ nhân béo ú, nửa điểm cũng không hấp dẫn, lại còn muốn hắn trước mặt mọi người hôn môi nàng? Vừa nghĩ đến hình ảnh đó, Tề Lãng liền cảm thấy đáng sợ, quả thật là muốn lấy mạng của hắn mà.
Thế nhưng, lời đã nói ra, chẳng lẽ hắn thật sự phải nhận thua sao ?
Nếu để cho người ta biết một người con gái như vậy cũng không theo đuổi được, hắn làm sao nhìn mặt mọi người ? Hắn còn sĩ diện sao ? Tề Lãng phiền chán gãi gãi đầu, lần đầu tiên, hắn không chờ mong chính mình cùng với một người con gái ở cùng một chỗ; lần đầu tiên, hắn cảm thấy cùng con gái ở cùng một chỗ thật sự thống khổ.