• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thiên kim tập đoàn Phương Thị về nước, vợ chồng chủ tịch tập đoàn kinh tế đi theo, thái độ cực kỳ thương yêu, cũng thừa nhận thân phận tương lai của nàng…”

“Lỗi, ngươi nói. . . là ta hoa mắt… hay là có hiểu lầm gì rồi? … Chẳng lẽ anh họ thích cô ta . . . Đúng thật. . . là cô ta…” Đường Phiền một bên lật xem báo chí, chỉa chỉa một góc tin tức, một bên vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

Nửa năm qua, tuy rằng thời gian gặp mặt anh họ cũng không nhiều lắm, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được anh họ vô cùng thích Mị Tâm, mà cũng kỳ quái, báo chí nói có sách mách có chứng, lại khẳng định như vậy…chẳng lẽ lần này hắn bị mù mắt nên nhìn lầm rồi ?

“Lãng là người như thế nào ngươi nên rõ ràng, không có người có thể bắt buộc hắn làm một chuyện gì, đương nhiên cũng không có người có khả năng tham dự vào quyết định của hắn…”

Chu Hải Lỗi nhìn tờ báo chí, tuy rằng cảm thấy có chút nghi ngờ, lại cũng không dám xác định chắc chắn.

“Ý của ngươi sẽ không phải là…anh họ thật sự sẽ cưới cái cô họ Phương gì gì đó hả..vậy còn Mị Tâm thì tính sao…mấy ngày hôm qua chẳng lẽ anh họ đối với cô ấy chỉ là chơi đùa mà thôi?” Đường Phiền không tin, không lẽ anh họ đối với mỹ nhân tuyệt sắc như vậy ở chung nữa năm mà không hề rung động tí nào sao ?

“Có gì mà tò mò như vậy? Ngươi cũng không biết vì sao Tề Lãng lại theo đuổi Mị Tâm ?” Chu Hải Lỗi nhìn tờ báo chí, lơ đễnh nhắc nhở, đối với Tề Lãng, hắn không thể nào suy đoán ra ý nghĩ của hắn.

Tề Lãng là một người đàn ông lạnh lùng, đối với con gái, phụ nữ, cho dù là hoa hậu giảng đường thanh tú động lòng người, còn bị hắn bỏ rơi; Mỹ Mỹ tầm thường xấu xí thì có thể xem như là một của lạ quý hiếm, còn đối với Mị Tâm hắn có thể nhất thời hưng phấn, cũng có thể là chơi qua một chút. Chỉ cần hắn muốn, có thể một ngày thay ba bốn phụ nữ ; mà hắn không muốn, cũng có thể năm năm không chạm vào đàn bà; hắn vui có thể tùy hứng mà ôm, mà sủng; hắn đã không vui thì tuyệt đối không có người nào có thể ép buộc được hắn.

Dù sao năm năm qua, chỉ có Phương Diêu là phụ nữ đặc biệt không làm cho hắn quả quyết cự tuyệt. Hai nhà lại môn đăng hộ đối, đám hỏi thương mại cũng chẳng hề gây cho người khác ngạc nhiên gì cả. Phương Diêu so ra thua kém Mị Tâm về hình thức bên ngoài, nhưng nói như thế nào cũng là tiểu thư khuê các, dịu dàng hiền thục, Tề Lãng chọn nàng làm phu nhân tương lai của tổng tài tập đoàn Kinh Đế cũng là vấn đề không hẳn không có, chỉ có điều Tề Lãng lại tùy tiện chọn một người phụ nữ ở bên cạnh mình cả đời sao ? Điều này dường như không giống với phong cách của hắn!

Nhớ tới phản ứng của anh họ khi nhìn thấy Mị Tâm, Đường Phiền thật sự không dám xác định. Dù sao lần này hắn lấy “Toàn bộ tập đoàn Kinh Đế” ra đặt cược, tuy rằng hắn cùng Hải Lỗi không nghĩ giống nhau, nhưng anh họ nghĩ như thế nào thật không có khả năng đoán ra.

“Ngươi không thấy anh họ làm như vậy là hơi quá đáng sao ? Vì một cuộc cá cược vô nghĩa như vậy mà làm tổn thương Mị Tâm?” Đường Phiền nhìn Hải Lỗi, chậm rãi khép lại tờ báo, lúc này đây, hắn thật sụ đã làm Mị Tâm đau lòng. Nàng vô tội, nếu không phải hắn nhất thời bị ma quỷ ám ảnh mê đắm nàng, nàng làm sao có thể bị anh họ làm tổn thương ? Đối với nàng, hắn đột nhiên có một cảm giác áy náy.

“Trong vòng nửa năm, cả người và lòng của cô ấy, ta đều sẽ có được..”- Trước đây anh họ đã từng nói như thế. Nếu những lời báo chí là thật, đã chính thức lên tiếng thừa nhận thân phận của Phương Diêu, nói vậy khẳng định đã qua sự đồng ý của anh họ. Có lẽ ván cờ mà anh họ muốn đánh đã thắng, Mị Tâm chẳng qua chỉ là một quân cờ trên bàn, có ý nghĩa gì chứ.

“Phiền, kỳ thật ta cũng không rõ ràng, năm năm trước Bộ Mỹ Mỹ biến mất, Tề Lãng liền thay đổi, có lẽ việc chúng ta lại lấy tình cảm ra đánh cuộc đã mang lại sự dày vò đau khổ cho người khác… chính là còn Mị Tâm, chúng ta vô năng vô lực”- Hải Lỗi nhìn Đường phiền, vẻ mặt ai oán, muốn trách chỉ trách Mị Tâm quá xinh đẹp, xinh đẹp đến mức khiến Tề Lãng tự phong bế mình suốt năm năm lại đột nhiên nảy sinh hứng thú với phụ nữ

“Chỉ mong cô ấy có thể hiểu, và nhẫn nhịn……. E là không còn bao nhiêu thời gian”- Đường Phiền nhìn Hải Lỗi, vẻ mặt áy náy, bất đắc dĩ nói, từ đầu đến cuối hắn luôn cảm giác bản thân mới là kẻ đầu sỏ gây nên đau khổ cho nàng.

Tề Lãng vừa đi đến phòng trà, chỉ thấy Đường Phiền cùng Hải Lỗi lại tự nhiên im lặng uống trà, không khỏi có chút sửng sốt! Hai ông tướng kia lại im lặng vào lúc này đúng là không thể tin được.

“Làm sao vậy? Khó có khi nào rãnh mà cùng nhau uống trà, hai người các ngươi nhìn cũng không hề vui vẻ, có chút khác thường nha!” Tề Lãng nhìn vẻ mặt ngưng trọng của hai người bạn tốt, cảm thấy có chút không thích hợp.

“Anh họ…Không phải anh muốn kết hôn với cô ta chứ…” Đường Phiền nhìn anh họ, giơ giơ tờ báo hỏi thẳng điều nghi hoặc trong lòng, không đợi Tề Lãng trả lời, lại hỏi tiếp một vấn đề quan tâm hơn.

“Em muốn hỏi… Anh họ à… Anh đối với Mị Tâm…” Đường Phiền biết Tề Lãng đối với Mị Tâm vẫn thiên vị hơn Phương Diêu, còn chưa hỏi xong đã bị Tề Lãng cắt ngang.

“Đương nhiên là thật , ai lại không muốn bản thân có một người vợ xinh đẹp lại thuần khiết, ta nhất định sẽ lấy nàng…” Tề Lãng nghĩ đến Mỹ Mỹ, không tự chủ được cho Đường Phiền một cái đáp án khẳng định, cả đời này, hắn chỉ nhận bà xã duy nhất là nàng.

“Lãng, xem ra ngươi không chỉ có chiếm được người của Mị Tâm, cũng chiếm được lòng của nàng rồi! Khó trách ngươi dám lấy Kinh Đế tập đoàn đem ra cá cược, ngươi lại thắng rồi. . . Còn chưa đến nửa năm. . . Không nghĩ tới ngay cả Mị Tâm quyến rũ động lòng người như vậy đều trốn không thoát khỏi tay ngươi? Không biết Phương đại tiểu thư gì có tài đức gì lại có thể may mắn có được lời hứa hẹn cả đời của ngươi? Ngươi đừng nói với ta đơn giản là vì nàng vô cùng thuần khiết nha…” Hải Lỗi nghe được Tề Lãng trả lời, nhịn không được hỏi ra.

Tề Lãng nghe xong lời nói khó hiểu kia, định vừa giải thích, lại bị thanh âm lạnh như băng phía sau lưng chất vấn đánh gãy lời nói của hắn.

“Thắng thua..đối với anh..thật sự quan trọng như vậy sao?”

Ba người đồng loạt xoay người lại, chỉ thấy sau lưng Tề Lãng là Mỹ Mỹ, cả người nàng run run nắm chặt lấy tờ báo, mặt xám như tro tàn, vẻ mặt tỏ ra vô cùng thoái chí nản lòng.

“Mỹ Mỹ?…” Tề Lãng còn chưa hiểu được gì nên quay sang nhìn Mỹ Mỹ, đột nhiên nhớ tới nàng có khả năng nghe được lời nói của Hải Lỗi nên hiểu lầm rồi, vừa định giải thích, lại bị Mỹ Mỹ lạnh như băng tuyệt vọng đứng khóc ngay tại chỗ.

“Năm năm trước, anh vì cá cược nên mới quan tâm đến một người xấu xí tầm thường không ai hỏi thăm như tôi? Năm năm sau, anh cũng lại vì cá cược nên mới điên cuồng theo đuổi Mị Tâm quyến rũ chói mắt ? Anh thắng rồi, năm năm trước, anh là người thắng; năm năm sau, anh vẫn là người thắng, tôi lại càng thua hoàn toàn, anh chắc hẳn là vô cùng vui vẻ thích thú.” Mỹ Mỹ mặt không chút thay đổi nhìn Tề Lãng liếc mắt một cái, cũng không muốn nhắc tới chuyện cũ.

“Anh không phải vẫn muốn biết vết sẹo nơi mi tâm này do đâu mà có sao? Tôi nói cho anh biết, năm năm trước, tôi vì muốn làm anh vui, cố ý đi đến Christian Dior chọn lễ phục, kết quả tôi nghe thấy những gì mọi người nói rất rõ ràng. Vì đánh cuộc nên miễn cưỡng ở cùng tôi đúng không? Vì đánh cuộc đành tự ép bản thân mỗi ngày ở cùng một người con gái xấu xí, thật là miễn cưỡng đúng không? Tôi vẫn nghĩ là do anh thích tôi …. Mới ở cùng tôi. Thì ra từ đầu đến cuối tôi chỉ là quân cờ trên ván bài của anh,tôi tồn tại vì sự đánh cược của anh. Còn tôi lại ngu ngốc ảo tưởng đem cả bản thân mình dâng hiến. Những lời anh nói với tôi vốn dĩ không có câu nào thật, tôi cũng chưa từng hoài nghi… đêm hôm đó, tôi xảy ra tai nạn xe… Phải nằm trên giường bệnh suốt một năm, vết sẹo lưu lại là để luôn nhắc nhở tôi về ngày đó, nhắc nhở bản thân mình ngu ngốc thế nào nên phải trả giá bằng tính mạng cho thứ tình cảm hư giả…”

Nàng nói nhẹ nhàng như vậy, phảng phất như hết thảy đều cùng nàng không có quan hệ, lại làm cho người nghe cảm thấy bi thương cho nỗi lòng của nàng.

“Mỹ Mỹ…” Tề Lãng chưa bao giờ nghĩ đến chính mình lại gây thương tổn cho nàng như vậy, nhưng hắn thề, cho dù ban đầu hắn đối với nàng không phải là vì yêu, nhưng mỗi một câu nói với nàng đều là thật lòng

“Năm năm qua, tôi cố gắng quên đi hết thảy mọi việc, muốn trở thành một Bộ Mỹ Mỹ hoàn toàn khác, lại vẫn không tránh khỏi những việc đã phát sinh. Chỉ bởi vì anh từng nói một câu :”Anh chỉ có thể là của em”, tôi liền né tránh mọi đụng chạm của đàn ông, chưa bao giờ dính líu tới họ; cho dù Ôn Bác năm năm đối với tôi yêu thương hết lòng, tôi vẫn kiên trì như cũ…” Mỹ Mỹ nhìn Tề Lãng, trong mắt chứa đầy đau xót và tủi thân.

“Không nghĩ, năm năm sau, chúng ta vẫn tiếp tục dây dưa, lại là vì đánh cuộc, tập đoàn Kinh Đế? Tôi chưa từng nghĩ giá trị bản thân tôi lại cao như thế? Lần này anh lại thắng rồi, thắng hoàn toàn, anh đã thành công trong việc hủy hoại Mị Tâm, hủy đi sự nghiệp của cô ấy, hủy đi thể xác, hủy đi tình cảm của cô ấy. Từ nay về sau không có người đàn ông nào có thể có được lòng của Mị Tâm… bởi vì nó đã chết ….. Tề Lãng… nếu Bộ Mỹ Mỹ năm năm trước ra đi không lời giải thích, như vậy Mị Tâm đã thay cô ấy trả lại cho anh , từ nay về sau, Bộ Mỹ Mỹ và Tề Lãng không còn bất cứ quan hệ gì, chỉ là hai kẻ xa lạ”- Mỹ Mỹ tuyệt vọng nhìn Tề Lãng, tảy bẻ gãy đi động màu xanh, cầm lấy tờ báo ném vào người Tề Lãng, xoay người rời đi.

“Mỹ Mỹ, sự tình không phải như em nhìn thấy…Nghe anh nói…” Tề Lãng đau lòng gọi Mỹ Mỹ, muốn giải thích với nàng tất cả đều là hiểu lầm.

“Không cần nói nữa, cũng đừng đi theo tôi, chúng ta không còn quan hệ gì nữa, đừng để tôi phải hận anh, nếu bất cứ ai ở bên cạnh tôi còn vì tôi mà chịu đau khổ thì tôi sẽ trút tất cả lên đầu anh để tính sổ… tôi sẽ biến mất vĩnh viễn khỏi thế giới này…””- Mỹ Mỹ hung tợn nói, xoay người chạy khỏi Tề Lãng

Hải Lỗi cùng Đường Phiền nghe Mỹ Mỹ cùng Tề Lãng nói chuyện, mới bừng tỉnh ra sự việc, thì ra không phải do Mị Tâm xinh đẹp làm lay động trái tim đóng băng đã từ lâu của Tề Lãng, mà từ đầu đến cuối, có thể làm cho Tề Lãng thất thường không khống chế được cũng chỉ có một người là Bộ Mỹ Mỹ mà hắn yêu.

Khom người nhặt lấy viên ngọc màu xanh, Tề Lãng đau khổ tột đỉnh. Trên thế giới này, người hắn không muốn làm tổn thương nhất là nàng. Năm năm trước, hắn yêu nàng không kiềm chế, năm năm sau, hắn vẫn chung tình. Hắn nhớ rõ từng kỷ niệm giữa hai người, mỗi câu nói, đương nhiên cũng không quên chiếc cúc áo LV&M do hắn tự tay làm. Năm năm, hắn đối với nàng không đổi, tìm kiếm nàng suốt năm năm.

Nhưng không nghĩ, tình cảm của hai người sụp đổ tất cả chỉ vì hiểu lầm, nếu biết kết cuộc là như vậy, hắn sẽ không bao giờ đánh cuộc. Cho đến nay hắn không để ý ván bài thắng hay thua, thậm chí còn không ngớ, từ đầu đến cuối hắn chỉ để ý mình nàng. Năm năm trước, hắn thắng nhưng cũng là thua, hắn chưa từng nghĩ năm đó tình yêu giữa hai người không thuần khiết, bởi vì hắn đối với nàng đều là thật.

Lơ đãng liếc nhìn tờ báo, Tề Lãng căm hận cầm chặt cúc áo, thề mặc kệ dùng phương pháp gì, hắn nhất định phải xoay chuyển tâm của Mỹ Mỹ, bởi vì, hắn yêu nàng, năm năm trước, hắn không hề có nữa điểm giả dối, năm năm sau, cũng như vậy, từ đầu đến cuối, bọn họ trong lúc đó tất cả không phải là vì không yêu, mà là vì quá yêu…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK