• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit & Beta: Đoè

Sau khi dùng bữa xong, Tưởng Hàng Đình tự mình lái xe đưa Ninh Chu quay về trường học.

Xe dừng trước cổng Học viện Điện ảnh.

Ninh Chu ngồi ở ghế phụ, tay thắt dây an toàn rồi cúi đầu xuống.

Tưởng Hàng Đình: "Ngày mai tôi sẽ đến đón em."

Ninh Chu vờ như không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, nghi hoặc nhìn Tưởng Hàng Đình.

"Nếu em đã đồng ý sẽ thử với tôi, vậy hy vọng rằng các buổi hẹn hò có thể được sắp xếp vào cuộc sống hàng ngày thường xuyên." Tưởng Hàng Đình nói với giọng điệu như đang bàn công việc để khiến bản thân trông trưởng thành và ổn trọng hơn.

Ninh Chu đỏ mặt, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Vậy...... cho nên hiện tại là chúng ta đang hẹn hò ạ?"

Tưởng Hàng Đình: "Tôi nghĩ rằng hai ta đã đạt được nhận thức chung lúc ở trong nhà hàng rồi."

Khóe miệng Ninh Chu không nhịn được muốn nhếch luôn, nhưng vẫn làm ra dáng vẻ ngượng ngùng: "Em vẫn thấy không chân thực cho lắm, em chưa từng nghĩ tới ngài Tưởng sẽ trở thành bạn trai mình."

Đây mới là suy nghĩ thật sự trong lòng Ninh Chu, cậu giống như đang đi trên mây, không có cảm giác giẫm trên mặt đất chân thực.

Tưởng Hàng Đình tháo đai an toàn, bỗng nhiên tiến đến gần Ninh Chu.

Ninh Chu ngẩng đầu nhìn hắn, hàng mi mảnh dài khẽ run, đôi môi khẽ hé mở, thoáng có thể nhìn thấy đầu lưỡi hồng hồng.

Ánh mắt Tưởng Hàng Đình không tự chủ được rơi xuống trên môi Ninh Chu, hầu kết lên xuống, trong lồng ngực có thứ gì đó đang kêu gào ầm ĩ.

Cuối cùng, hắn cúi đầu, đặt lên trán Ninh Chu một nụ hôn vừa kiềm chế vừa dịu dàng, giọng nói khàn khàn mang theo ý cười không giấu nổi: "Bây giờ em đã cảm thấy chân thật chưa? Bạn trai nhỏ của tôi."

Tim Ninh Chu đập loạn xạ, cảm thấy nơi trên trán bị Tưởng Hàng Đình hôn sắp bốc cháy, lan đến tận trái tim.

Cậu hơi ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, chờ đợi nụ hôn của Tưởng Hàng Đình sẽ đáp xuống môi mình.

Nụ hôn thì chưa thấy đâu, nhưng lại nghe thấy tiếng lách cách bên tai.

Tưởng Hàng Đình giúp cậu tháo đai an toàn, ánh mắt lướt qua đôi môi hồng nhuận của Ninh Chu, rất muốn dùng đôi môi mình để miêu tả dáng môi của cậu nhóc.

Nhưng không được.

Bé cưng thích những người trưởng thành ổn trọng, vừa mới xác định quan hệ mà hôn môi là quá liều lĩnh, hắn sợ dọa đến em.

Một bàn tay ấm áp đặt lên mái tóc mềm mại của cậu thanh niên nhẹ nhàng xoa xoa: "Được rồi, chúng ta xuống thôi."

Ninh Chu "Dạ" một tiếng, mở cửa xuống xe, trong lòng vẫn còn cảm thấy mất mát.

Đáng tiếc Tưởng Hàng Đình thích người ngoan ngoãn, nếu không thì lúc này cậu đã có thể đè hắn xuống ghế lái, để cho Tưởng Hàng Đình cảm nhật được nhiệt huyết nóng bỏng của tuổi trẻ gòi.

Ở vùng ngoại ô phía nam thành phố A có một ngọn núi Thanh Phong, một đoạn quốc lộ ngoằn ngoèo uốn lượn dài từ chân núi đến lên đỉnh núi theo hình chữ "chi"(1).

(1) Chi /zhi/ .

Vì núi Thanh Phong dân cư thưa thớt, đường quanh co có nhiều khúc cua gấp nên đường cao tốc núi Thanh Phong đã trở thành địa điểm yêu thích của các hội đua xe.

Trong bóng đêm, một chiếc phân khối lớn màu đèn tuyền phát ra tiếng rú lớn, phóng với tốc độ bàn thờ gần như là cua sát vào mặt đường, đám cỏ dại cao đến nửa người bên đường bị gió mạnh quật cho đổ rạp.

Mãi một phút sau khi con xe đầu tiên vút qua, chiếc thứ hai mới gầm rú đuổi theo.

Bấy giờ, đoạn đường đã trở lại cái bình lặng vốn có.

Trên đỉnh núi, chiếc xe đen tuyền lao qua vạch đích trước rồi dừng lại ở cuối.

Một chân chạm xuống, chống xong trên chống mới đứng ra khỏi xe, dưới lớp quần da bó màu đen là đôi chân trông thon dài miên man.

Mũ bảo hiểm được cở ra, mái tóc ướt dính bết vào vầng trán nhẵn nhụi, lộ ra khuôn mặt thanh tú.

Chàng trai về đích đầu tiên, vươn tay rút lá cờ trắng đen cắm ở vạch đích lên, một tay ôm mũ bảo hiểm, một tay vẫy vẫy lá cờ về hướng khán đài trên cao.

Đôi mắt mèo ướt đẫm mồ hôi, kiêu ngạo nhìn quanh lướt một vòng, động tác lười biếng tùy ý.

Giờ phút này, cậu chính là một vị vua, một huyền thoại bất bại.

Trên đài khán giả tràn ngập những tiếng vỗ tay huýt sáo, bọn họ đã bị chàng trai kia làm cho chao đảo.

Dù chỉ là người ngồi xem, nhưng tất cả mọi người đều bị kích thích bởi tiếng gầm rú và tốc độ lao phóng bởi chiếc phân khối lớn màu đen tuyền, cùng đó là chút hoảng sợ trong lòng.

Ninh Chu ôm mũ bảo hiểm đi về phía đám đông, mấy người ngày thường vẫn hay chơi với cậu đều tiến lên vui vẻ chào hỏi.

"Anh Chu ngầu vãi!"

"Anh Chu trâu bò(2)!"

(2) Cụm số 666 được viết là 六 六六 và cách phát âm của từ này là /liùliùliù/. Cách đọc của số 666 lại có phần tương đồng với chữ phát âm là /Niú/, hàm ý của từ này là để khen ngợi một người quá giỏi và cực kỳ đỉnh, "trâu bò".

"Anh Chu, chếch tịt, xem nhãi ranh kia còn dám không dám diễu võ dương oai trước mặt chúng ta không!"

......

Giả Vân Gia đưa cho Ninh Chu một chai nước khoáng: "Anh Chu, hôm nay lợi hại quá nhe, so với lần trước còn nhanh hơn một phút."

Ninh Chu nhận lấy, vặn ra, uống một hớp nước, vén tóc mái đẫm mồ hôi ra sau, cười nói: "Hôm nay tâm trạng tốt."

Sau khi xác nhận hẹn hò với Tưởng Hàng Đình, cảm xúc tựa như mắc nghẹn trong lồng ngực, hưng phấn vô cùng, muốn tìm một đoạn đường nào đó để trút hết ra, nếu không cậu sẽ hưng phấn đến mức mấy ngày không ngủ nổi mất.

Nhưng mà đêm nay Ninh Chu không định đến đây đua xe, mà do Giả Vân Gia kéo tới. Nói là có một nhị thế tổ mắt cao hơn đỉnh đầu đến từ núi Thanh Phong, đã đua thắng rất nhiều người, nói thẳng ra là muốn thách đấu với Ninh Chu.

Vậy thì đấu thôi, dù sao Ninh Chu rất cần adrenaline tăng vọt để chuyển hướng sự phấn khích đối với mối quan hệ vừa mới xác định với Tưởng Hàng Đình.

Đang nói chuyện thì một chiếc xe còn lại khác cuối cùng cũng về đích.

Người trên xe còn chưa kịp đỗ đàng hoàng, đã nhanh chóng cởi mũ, đi về phía Ninh Chu, sắc mặt u ám, dáng vẻ thì hùng hùng hổ hổ.

Giả Vân Gia đưa cho Ninh Chu một điếu thuốc.

Cậu ta giải thích: "Làm điều thuốc, như vậy mới có khí thể của ông lớn chứ."

Ninh Chu: "Tao bỏ thuốc rồi."

Mùi nicotin thoang thoảng nơi chóp mũi, khiến cổ họng Ninh Chu ngứa ngáy, vì thế cậu lấy một cây kẹo mút từ trong túi ra, xé vỏ kẹo bỏ vào miệng.

Đầu lưỡi Ninh Chu liếm quanh chiếc kẹo cứng, viên kẹo xoay tròn trong miệng.

Hơi lạnh vị bạc hà át đi cơn nghiện thuốc lá.

Người kia đã chạy đến trước mặt Ninh Chu, so với cậu còn cao hơn nửa cái đầu, rũ mắt xuống nhìn Ninh Chu: "Hẹn ngày mai, chúng ta sẽ đua lại một lần nữa."

Hiển nhiên là hắn không chấp nhận lần thua này, muốn bù lại ở trận đua sau.

Ninh Chu uể oải trả lời: "Không đua nữa." Trả lời rất dứt khoát lưu loát, khí thế không thua kém Cố Khải một chút nào.

Cố Khải: "Anh sợ thua tôi sao?"

"Khích đểu tôi cũng vô dụng." Ninh Chu nhún nhún vai: "Hơn nữa sự thật là cậu thua tôi rõ rành rành mà."

Cố Khải nhíu mày, không vui nói: "Tôi sẽ không để thua nữa đâu."

Ninh Chu: "Thì liên quan gì đến tôi?"

Bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên căng thẳng, vì tránh cho xảy ra ẩu đả như hôm qua, Giả Vân Gia đã chen vào giữa Ninh Chu và Cố Khải: "Anh Chu sẽ không đua với cậu nữa đâu, đúng ra là anh Chu sẽ rút khỏi giới, không đua với bất kì ai nữa hết."

Cố Khải thèm để ý đến lời Giả Vân Gia nói, cau mày nhìn Ninh Chu: "Vì sao anh muốn rút khỏi giới đua?"

Ninh Chu cắn kẹo răng rắc, mi mắt cong cong cười: "Vì tôi là một em bé ngoan, môn thể thao nguy hiểm như vậy không thích hợp với tôi."

Cố Khải: "......"

Giả Vân Gia: "......"

Ngày hôm sau.

Ninh Chu bị một tiếng hét chói tai đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt thì thấy bạn cùng phòng Chu Duy Hòa đang ôm điện thoại gào vào mặt cậu như quỷ khóc sói tru: "Anh Chu! Mày nổi rồi! Mau dậy mà xem, mày lên hot search rồi!"

Ninh Chu chỉ cảm thấy thật sự quá ồn ào, ném gối về phía Chu Duy Hòa, "Cút!"

Chu Duy Hòa giơ điện thoại lên: "Mày nhìn thử chút đi, mày thật sự nổi tiếng rồi."

Chu Duy Hòa là cái loa phóng thanh của ký túc xá, cơ bản là không muốn để người khác được ngủ yên, vậy nên thực sự đừng có mong mà ngủ nổi.

Ninh Chu tỉnh luôn, mê mang ngồi dậy, cầm lấy điện thoại của Chu Duy Hòa.

Màn hình điện thoại sáng lên, là một đoạn video đã bị tạm dừng. Toàn bộ video trông hơi tối, không nhìn rõ được gì.

Sau khi ấn phát, video bắt đầu chạy.

Trên đoạn quay là một thanh niên đang chống chân xe đi xuống, cởi mũ bảo hiểm và đi về phía máy quay.

Đã đẹp trai lại còn ngầu lòi.

Tối hôm qua có người quay video, đã thế còn đăng lên mạng.

Ninh Chu trả lại điện thoại cho Chu Duy Hòa, lấy điện thoại của mình để ở dưới gối, tin nhắn của Giả Vân Gia gửi tới nhảy lên liên tục.

Ông nội mày đây: Anh Chu, hôm qua có đứa quay lại video, sau khi đăng lên vòng bạn bè thì bị share lên mạng xã hội.

Ông nội mày đây: Tao đã liên hệ cho người của anh trai tao xóa đi rồi.

Ông nội mày đây: Nhưng mà anh tao nói rằng có kẻ nào đó đã mua marketing, không thể xóa được trong một khoảng thời gian ngắn.

Ninh Chu ngại đánh chữ quá lâu, trực tiếp gửi tin nhắn thoại cho Giả Vân Gia.

Ninh Chu: "Cảm ơn anh mày giúp tao, không cần làm phiền đến anh ấy nữa. Hẳn là đại diện của tao đã thấy đoạn video đó rồi thuận nước đẩy thuyền chuẩn bị marketing."

Trước đấy, Ninh Chu cũng bị quay video rồi tung lên mạng nhưng không gây ra sóng gió gì. Lần này video lan truyền nhanh như vậy, nhất định phải có người đứng sau.

Ngoại trừ công ty quản lý mới ký kết, những thứ khác Ninh Chu đều không nghĩ tới nữa.

Nhưng Giả Vân Gia vẫn có chút lo lắng.

Ông nội mày đây: Nếu bố mày mà xem được đoạn video này, ổng sẽ......

Chu Tử: Tao cũng đã ký với công ty mô giới rồi, thì còn sợ gì ổng nhìn thấy tao lên hot search?

Ông nội mày đây: Được thôi, miễn là mày không thấy có vấn đề gì.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Giả Vân Gia, Ninh Chu click mở Weibo, nhìn thấy mục hotsearch #Trai_đẹp_lái_motor# ở vị trí thứ mười một.

Nhấn vào mục, xếp đầu là đoạn video mà Chu Duy Hòa vừa cho cậu xem, tràn ngập khu bình luận toàn là ahhhhhhhhh.

【 Cho các người ba phút, tôi muốn toàn bộ thông tin của em trai nàyyyyy! 】

【 Em trai thật là a a a a. 】

【Chỉ có ba chữ nhưng tui không muốn nói nữa, trực tiếp luôn đi có được khum ạ! 】

【 Tui gất muốn xem em trai đua xe, nhất định rất đẹp trai. 】

Trong đống bình luận u mê, có không ít bình luận kiểu "Ai cũng say chỉ có mình tôi tỉnh".

【 Đây là người mới của công ty nào vậy? Còn chưa có tác phẩm mà thấy marketing hơi quá nhe. 】

......

Cả người Ninh Chu vừa đen vừa đỏ(5), xem ra là đùa vui nhưng cũng chẳng để trong lòng, cho đến khi thông báo WeChat vang lên, cái tên Tưởng Hàng Đình cùng với tin nhắn hắn gửi hiện lên trên màn hình.

(5) Kiểu vừa được khen vừa bị chửi ấy.

Tưởng Hàng Đình: Chào buổi sáng.

Chu Tử: Chào buổi sáng, ngài Tưởng.

Ngày hôm qua trước khi add Wechat, Ninh Chu đã thay ảnh đại diện Wechat của mình thành hình một quyển sách dưới ánh mặt trời, trên sách có một chiếc lá màu xanh, khác hoàn toàn với ảnh đại diện trước đó là ngón giữa giơ lên. =)))

Tất nhiên là Tưởng Hàng Đình không biết ảnh đại diện tươi mát kia của Ninh Chu là được lựa chọn tỉ mỉ bởi vì hắn, hắn tiếp tục gửi tin nhắn tới.

Tưởng Hàng Đình: Sau khi tan học, tôi sẽ tới đón em.

Chu Tử: Dạ.

Lại chọn một cái emoji cậu bé ngượng ngùng đỏ mặt gửi đi.

Chu Tử: Em sẽ đợi anh.jpg

Ninh Chu vui vẻ tắt điện thoại, xuống giường rửa mặt chuẩn bị đi học.

Đang đánh răng trước gương, Ninh Chu bỗng nhiên ý thức được một vấn đề ——

Từ từ!!!

Tưởng Hàng Đình đã thấy cái video kia chưa?

Chơi bóng(*), hình tượng ngoan ngoãn sẽ sụp đổ mất.

(*) Ai đó giải thích hộ toi nghĩa bóng với.

Chẳng có ai khác ngoài cậu, bị lật xe chỉ sau một ngày hẹn hò, đúng không?????

- ----

Tác giả có lời muốn nói: Xe bị lật, nhưng sẽ không lăn.

Hẹn gặp lại các bạn vào ngày mai ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK