Edit & Beta: Đoè
Ninh Chu là người thẳng thắn, nếu đã quyết định đi gặp bố mẹ Tưởng Hàng Đình thì cậu sẽ không do dự.
Vì vậy sau khi quay phim xong, Ninh Chu ở nhà nghỉ ngơi một ngày, sau đó dưới sự dẫn dắt của Tưởng Hàng Đình đi gặp bố mẹ hắn.
Dù sao cũng là sắp đi gặp phụ huynh, tuy đã chuẩn bị tinh thần nhưng Ninh Chu vẫn không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Cậu không có mấy kinh nghiệm ở chung với người lớn và cũng có vài lần trải nghiệm không được thoải mái.
Tất nhiên Ninh Chu biết không phải bố mẹ nào cũng giống bố mẹ mình, nhưng có một vài tâm trạng không thể bị cảm xúc khống chế.
Trên đường đến nhà bố mẹ Tưởng Hàng Đình, Ninh Chu không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ xe và ăn hết mấy cây kẹo mút bạc hà.
Dọc đường đi Tưởng Hàng Đình vẫn luôn quan sát phản ứng của Ninh Chu, hắn nhìn ra được Ninh Chu đang căng thẳng nhưng cũng không lên tiếng an ủi cậu. Suy cho cùng, loại cảm xúc này không thể giải quyết bằng một hai lời an ủi.
Trong khi Ninh Chu đang chuẩn bị bóc lớp vỏ bọc của cây kẹo mút thứ tư thì Tưởng Hàng Đình đã đỗ xe trước một biệt thự ở ngoại ô thành phố A.
Ninh Chu dừng động tác trên tay, quay đầu nhìn về Tưởng Hàng Đình: "Tới rồi ạ?"
Tưởng Hàng Đình: "Ừ, tới rồi."
Ninh Chu đành phải cất cây kẹo mút đi, uống một ngụm nước khoáng để làm dịu đi vị ngọt trong miệng.
Tưởng Hàng Đình đột nhiên nghiêng người hôn lên môi Ninh Chu, nếm thấy vị lạnh lẽo nhàn nhạt.
Ninh Chu hơi nâng cằm, lặng lẽ tiếp nhận nụ hôn dịu dàng của Tưởng Hàng Đình.
Nụ hôn này rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất lâu. Sau khi Tưởng Hàng Đình lui lại, đầu óc Ninh Chu trống rỗng.
"Giờ em còn thấy căng thẳng không?" Giọng nói trầm thấp của Tưởng Hàng Đình vang lên bên tai Ninh Chu, mang theo ý cười nhàn nhạt.
Ninh Chu ngơ ngác một lúc mới hiểu ra đang xảy ra chuyện gì, lắc lắc đầu với Tưởng Hàng Đình: "Không căng thẳng nữa ạ."
Đúng là cậu không còn thấy căng thẳng nữa.
Có lẽ cậu chợt nhận ra có Tưởng Hàng Đình đang ở bên cạnh mình.
Đã có Tưởng Hàng Đình cạnh bên, sao cậu phải căng thẳng?
"Chúng ta xuống xe thôi nào." Tưởng Hàng Đình nắm lấy tay Ninh Chu siết chặt.
Ninh Chu nhẹ nhàng cười, "Dạ."
Tưởng Hàng Đình đã nói với bố mẹ rằng hôm nay hắn sẽ đưa Ninh Chu về, Tưởng Đạo Lan và Lục Tuyết Nhu đã đợi ở nhà từ sớm.
Nghe thấy tiếng xe ngoài cửa, Tưởng Đạo Lan không thể ngồi yên được nữa muốn đứng dậy ra cửa nhìn xem, nhưng bị Lục Tuyết Nhu giữ lại: "Ngồi yên."
Tưởng Đạo Lan nghe lời ngồi xong, giọng điệu lại có hơi đáng thương: "Tôi chỉ muốn ra ngoài nhìn xem."
Lục Tuyết Nhu: "Thêm có mấy phút thôi mà không đợi được à?"
Đã đợi bốn tháng rồi, chẳng lẽ lại không chờ thêm được mấy phút nữa?
"Đợi được." Tưởng Đạo Lan đáp lại, sau đó ngồi im trên sô pha, chờ Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình đi vào.
Nhưng cái cổ đang nghểnh lên đã bán đứng Tưởng Đạo Lan.
Lục Tuyết Nhu sao lại không hiểu chồng mình cho được, bà cười nói: "Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Chu Chu đến đây, khó tránh khỏi sẽ bị căng thẳng, nếu bây giờ anh ra ngoài, chẳng phải sẽ tạo thêm áp lực cho thằng bé sao."
"Anh cũng đâu có ăn thịt nó." Tưởng Đạo Lan không dám cãi lại Lục Tuyết Nhu, ông lẩm bẩm: "Sao phải căng thẳng chứ?"
Lúc hai người đang nói chuyện, ngoài cửa vang lên tiếng động, hai mắt Tưởng Đạo Lan sáng lên như đèn pha nhìn về phía cửa ra vào.
Chỉ chốc lát sau thì thấy Tưởng Hàng Đình cùng một cậu trai khoảng hai mươi tuổi bước vào.
Hai mươi tuổi đang là giai đoạn chuyển tiếp giữa thiếu niên và thanh niên, đồng thời cũng là độ tuổi hoàn hảo nhất của tuổi trẻ.
Tưởng Đạo Lan lần đầu tiên nhìn Ninh Chu, trong đầu không khỏi trồi lên một câu: Thật đúng là lợi cho thằng con của ông mà, người 30 tuổi mà gặm được một gốc cỏ non về nhà.
Tưởng Hàng Đình đương nhiên là không biết ông bô Tưởng Đạo Lan đang "mắng yêu" hắn trâu già gặm cỏ non trong lòng, nắm tay dẫn Ninh Chu đến chỗ bố mẹ mình.
"Bố mẹ, đây là Ninh Chu." Tưởng Hàng Đình giới thiệu.
Ninh Chu hào phóng gọi theo: "Bố, mẹ ạ."
Trông cậu không hề rụt rè chút nào, không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt.
Hôm nay là lần đầu tiên Ninh Chu gặp bố mẹ Tưởng Hàng Đình, cảm thấy họ có chút khác biệt so với tưởng tượng của mình.
Tưởng Đạo Lan là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài thô kệch, khuôn mặt hơi dữ tợn, mày rậm mắt to, thời còn trẻ hẳn cũng là một anh đẹp trai.
Lục Tuyết Nhu người cũng như tên, dịu dàng và thanh lịch. Tuy đã ở tuổi trung niên nhưng được chăm sóc tốt, khuôn mặt xinh đẹp và khí chất nổi bật.
Nhìn theo cách này, Tưởng Hàng Đình lớn lên thừa hưởng những ưu điểm trên khuôn mặt của bố mẹ mình nhưng hắn giống Lục Tuyết Nhu hơn.
Điều khiến Ninh Chu cảm thấy thoải mái hơn là cậu không cảm nhận được sự bài xích từ Tưởng Đạo Lan và Lục Tuyết Nhu, ánh mắt bọn họ nhìn cậu rất dịu dàng và bao dung.
Lục Tuyết Nhu đón Ninh Chu ngồi bên cạnh bà: "Chu Chu đến đây ngồi đi. Con cứ xem đây như là nhà mình, đừng khách sáo."
Ninh Chu liếc nhìn Tưởng Hàng Đình, Tưởng Hàng Đình gật đầu với cậu, Ninh Chu đi qua.
Lúc Ninh Chu ngồi xuống bên cạnh Lục Tuyết Nhu, bà đưa cho cậu quà gặp mặt đã chuẩn bị từ trước, "Đây là đồ bà của Hàng Đình truyền lại cho mẹ, giờ con và Hàng Đình đã kết hôn, mẹ truyền lại cho con."
Đó là một chiếc vòng tay ngọc bích chất lượng rất tốt.
"Cảm ơn mẹ." Hai tay Ninh Chu nhận lấy chiếc vòng, trong lòng cũng hiểu rõ chiếc vòng này biểu thị cho việc Lục Tuyết Nhu đã chấp nhận cậu.
Tưởng Đạo Lan cũng đã chuẩn bị quà gặp mặt, quà của ông rất trực tiếp, là một bao lì xì đỏ rất dày: "Sau này nếu có chuyện gì bất bình thì cứ trực tiếp đến tìm bố, dù có thế nào bố cũng sẽ ủng hộ con."
Mấy lời này nói ra mang theo hướng giang hồ mạnh mẽ.
Nhưng Ninh Chu nghe xong lại có chút cảm động.
Cậu nhận lấy bao lì xì của Tưởng Đạo Lan, "Cảm ơn bố ạ."
Tưởng Hàng Đình ngồi bên cạnh không nhìn nổi than thở: "Bố, Chu Chu vẫn còn có con bên cạnh, con sẽ bảo vệ em ấy."
Tưởng Đạo Lan trừng mắt nhìn Tưởng Hàng Đình: "Đây chẳng phải là việc mà con nên làm sao?"
Lục Tuyết Nhu làm như không nghe thấy Tưởng Hàng Đình và Tưởng Đạo Lan cãi nhau, bà nghiêng đầu nghiêm túc nói với Ninh Chu: "Con người phải học cách tự lập, càng phải học cách tự mình đối mặt và giải quyết khó khắn. Ỷ lại vào người khác sẽ không bao giờ trưởng thành lên được. Chu Chu con cảm thấy sao?"
"Con đồng ý quan điểm này." Ninh Chu không quan tâm vì sao Lục Tuyết Nhu lại nói như vậy, nhưng cậu quả thật đồng ý với quan điểm của bà, hơn thế nữa cậu vẫn luôn tuân thủ quan điểm ấy.
Đồng thời, cậu cũng hy vọng có thể cùng Tưởng Hàng Đình sát cánh, chứ không phải đứng sau lưng Tưởng Hàng Đình, để Tưởng Hàng Đình che mưa chắn gió cho cậu.
"Mẹ biết con cũng sẽ nghĩ như vậy mà." Lục Tuyết Nhu khẽ thở dài, sau đó vỗ vai cậu chân thành nói: "Con không cần phải quá khắt khe vói bản thân mình. Con giờ đây đã là người của nhà họ Tưởng, nhà họ Tưởng chúng ta tuyệt đối sẽ không để kẻ khác bắt nạt con. Có bất bình gì thì nhớ nói cho Hàng Đình biết, Hàng Đình không giải quyết được thì về nhà tìm bố mẹ, bố mẹ làm chủ cho con."
Ninh Chu hơi ngạc nhiên, lời này khác hoàn toàn với những gì đã nói ở trên.
Lục Tuyết Nhu chớp chớp mắt nhìn Ninh Chu, nói rất hợp tình hợp lý: "Nguyên tắc trên là nhằm vào những người khác, không phải nhằm vào người của nhà họ Tưởng chúng ta." =)))))
Bà đưa cho Ninh Chu một quả táo rồi nói tiếp: "Chu Chu con phải nhớ kỹ, con bây giờ là người nhà chúng ta, có khó khăn phải nói với gia đình, người nhà cùng nhau giải quyết khó khăn là chuyện rất bình thường. Không cần phải cảm thấy ngại ngùng hay làm phiền đến bọn mẹ."
Giọng nói của Lục Tuyết Nhu tuy nhẹ nhàng nhưng dường như lại có một sức mạnh có thể đánh thẳng vào lòng người.
Ninh Chu ngơ ngác một lúc, giọng nói hơi khàn khàn: "Con biết rồi ạ."
"Được rồi, để Hàng Đình dẫn con đi quanh biệt thự xem nơi nó lớn lên như thế nào." Lục Tuyết Nhu xoa xoa đầu Ninh Chu: "Mẹ đi chuẩn bị bữa trưa."
—
Biệt thự này quả thực đã cũ, nhưng được bảo trì tốt nên trông không hề hoang tàn.
Tưởng Hàng Đình sống trong biệt thự này từ khi sinh ra đến khi học cấp 3, đây là nhà của Tưởng Hàng Đình, nơi chứa đầy những kỷ niệm về tuổi thơ của Tưởng Hàng Đình.
Biệt thự rất lớn, có hai sân vườn trước và sau.
Khu vườn phía trước được Lục Tuyết Nhu chăm sóc chu đáo, hoa nở quanh năm.
"Giờ đang là mùa đông, hoa trong vườn nở rất ít. Chờ khi mùa xuân đến, trong vườn sẽ trăm hoa đua nở, chúng ta lại đến ngắm nhé." Tưởng Hàng Đình tay đan mười ngón với Ninh Chu, cùng đi dạo trong vườn và trò chuyện với cậu.
Tưởng Hàng Đình cũng kể cho Ninh Chu nghe những chuyện thú vị xảy ra trong nhà, Ninh Chu chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại cười lớn.
Đi qua biệt thự, phía sau là một sân vườn khác.
Khu vườn phía sau rộng hơn nhiều so với khu vườn phía trước và có một bể bơi hình cung. Bây giờ là mùa đông, nước trong bể bơi đã cạn, chỉ còn nhìn thấy những bức tường xanh.
Cách bể bơi không xa có một nhà kính trồng hoa.
Ánh nắng hôm nay rất tốt, chiếu vào nhà kính, phủ một tầng ánh sáng vàng.
Tưởng Hàng Đình dẫn theo Ninh Chu vào nhà kính trong hoa.
Vừa mở cửa nhà kính, hương hoa thơm ngát xộc vào mũi.
Những bông hồng đỏ rực đang nở rộ, mọc thành chùm, chen chúc nhau, phô tranh khoe vẻ đẹp của chúng.
Ninh Chu lập tức nói: "Chắc chắn anh là người đưa ra ý tưởng xây nhà kính này."
Ngoại trừ Tưởng Hàng Đình, xung quanh Ninh Chu không có ai thích hoa hồng đến vậy. Bây giờ nghĩ lại, trong buổi hẹn hò xem mắt, bộ đồ hắn mặc dường như có in họa tiết hoa hồng sẫm màu trên đó.
Nhưng sau này gặp lại, Ninh Chu cũng không thấy Tưởng Hàng Đình mặc nữa, còn tưởng rằng ngày đó cậu hoa mắt nhìn lầm.
Nghĩ vậy, Ninh Chu hỏi ngay.
Ninh Chu: "Tưởng tiên sinh, bộ vest anh mặc hôm hẹn hò có in hình hoa hồng sẫm màu phải không ạ?"
Tưởng Hàng Đình hơi sượng sùng, sau đó hắn thừa nhận: "Đúng vậy."
Ninh Chu tiếp tục hỏi: "Vậy tại sao từ đó tới giờ em không thấy anh mặc bộ vest đó nữa?"
Không chỉ không thấy Tưởng Hàng Đình mặc mà trong phòng thay quần áo cũng không thấy nó đâu nữa.
Tưởng Hàng Đình cúi đầu nhìn Ninh Chu: "Em cho rằng là vì sao?"
"Em nghĩ rằng là vì em nói thích người trưởng thành ổn trọng ạ?" Ninh Chu nhìn Tưởng Hàng Đình, đưa ra đáp án chính xác.
Sống cùng nhau một khoảng thời gian, Ninh Chu cũng xem như là nhìn ra một số điều, tính cách thật sự của Tưởng Hàng Đình kém xa "chính trực" so với những gì hắn thể hiện.
Đặc biệt là gần đây, Ninh Chu có thể cảm nhận được Tưởng Hàng Đình ngày càng buông thả.
Ví dụ như chiếc áo sơ mi được gửi cho cậu trước đó, hay như hành vi trên giường của Tưởng Hàng Đình đã bớt kiềm chế hơn rất nhiều.
Ánh mắt Ninh Chu như thể đã nhìn thấu mọi chuyện nhưng Tưởng Hàng Đình lại không hề khẩn trương, hắn đưa tay nâng cằm Ninh Chu, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Vậy Chu Chu thích người trưởng thành ổn trọng? Hay là thích tôi?"
Ninh Chu không chút do dự trả lời: "Đương nhiên là thích Tưởng tiên sinh......"
Âm cuối đã bị môi Tưởng Hàng Đình chặn lấy.
——-
Khà khà khà, sắp có màn "lật xe" gòi quý dzị ơiiii. Vì còn đang "trưởng thành ổn trọng" nên là vẫn xưng "tôi-em" ha, nào đổ xe thì "anh-em" mùi mẫn sau.