Lối vào của nhà tù Bắc Thành.
An Nhiên tóc ngắn đứng đó, nhìn cánh cửa sắt nặng nề bị đóng lại.
Cô đã được tự do.
Hai bàn tay nắm chặt của cô đặt trước ngực, lòng bàn tay mở ra, bên trong có một mặt dây chuyền.
Cô treo mặt dây chuyền vào vòng cổ rồi đeo lên.
Ở bên đường phía xa, tiếng còi của một chiếc Audi màu đen vang lên vài lần.
An Nhiên mặc kệ, đi về phía trạm xe buýt cách đó không xa.
Lúc này, cửa xe Audi bật mở, một nam thanh niên từ ghế lái bước ra.
Anh nhìn An Nhiên cách đó không xa hét lên: "Này."
An Nhiên dừng lại, quay đầu nhìn lại.
Dưới ánh mặt trời, cô nhìn người đàn ông và cười nhẹ.
Người đàn ông lại lên xe, quay người, hướng xe đến trước mặt cô, hạ cửa kính xe xuống: "Chờ em đã lâu, lên xe đi."
An Nhiên ngồi ở ghế lái phụ vẻ mặt bình tĩnh.
"Có nơi nào đặc biệt mà em muốn đi không?"
"Em muốn đi gặp mẹ."
Diệp Tri Thu hơi khựng lại, "Anh sẽ đưa em đi."
"Bố của anh... có lẽ sẽ không muốn để anh, thiếu gia của tập đoàn Diệp thi, đi với em. Dù gì thì em cũng là người đã ở tù ra."
"Con mẹ nó, em có thể đừng nói về chuyện em đã từng ngồi tù được không? Anh không quan tâm, nếu hồi đó không phải Kiều gia đối phó với em thì em cũng không thể vào tù vì những chuyện nhỏ nhặt thế được."
Khi nhắc đến Kiều gia, bàn tay đang đặt trên đầu gối của An Nhiên đột nhiên nắm chặt lại.
"Quan hệ giữa Kiều Ngự Sâm và An Tâm lúc đó là như thế nào?"
"Nhìn sự nhiệt tình của Kiều Ngự Sâm cho cô ta, có lẽ họ đã ở bên nhau từ lâu."
An Nhiên lắc đầu: "Không có khả năng, ngày trước mẹ con em chưa bị đuổi ra khỏi nhà, em còn nghe An Triển Đường nói An Tâm cần tìm một người đàn ông thích hợp để xem mắt, nếu lúc đó cô ta đã bên Kiều Ngự Sâm, An gia không thể để cô ta đi xem mắt được. "
"Cũng đúng, Kiều Ngự Sâm là một ứng cử viên con rể rất nổi tiếng trong giới gia đình giàu có ở Bắc Thành. Nói đến Kiều gia, anh lại nghĩ đến Kiều Ngự Nhân tên cặn bã đó, anh trai của anh ta muốn chỉnh em vì lợi ích của một người phụ nữ khác, nhưng anh ta thậm chí không dám đánh một quả rắm phản đối, lúc anh ta đuổi theo em, anh ta đã hét lên trước mặt anh sẽ bảo vệ em trong suốt phần đời còn lại của anh ta, hừ, anh khinh."
"Đừng nhắc tới anh ta nữa."
"Nhưng anh bức xúc, em thì ở trong tù bốn năm, còn anh ta một mình ra nước ngoài sống nhàn hạ, người như vậy sẽ không đáng để dựa vào. "
An Nhiên cười nhẹ, nụ cười trống rỗng.
Tro cốt mẹ cô được rải ra biển, cô lặng lẽ đứng bên bờ biển.
Diệp Tri Thu lặng lẽ rời đi.
An Nhiên đột nhiên nói: "Tri Thu, anh có bật lửa không?"
Diệp Tri Thu sững sờ một lúc, đưa bật lửa cho cô.
Sau khi anh đi rồi, An Nhiên nhìn mặt nước biển an tĩnh: "Mẹ, con ra rồi đây."
Cô lấy trong túi ra hai viên kẹo.
Một viên được đặt trên bãi cát mềm của biển.
Một viên khác được cô mở ra, nhét vào miệng.
"Kẹo này rất ngon. Nó được một người bạn cùng phòng đưa cho con. Cô ấy nói rằng khi muốn khóc, hãy ăn thêm vài viên kẹo, như vậy sẽ không cảm thấy buồn nữa. Đó là sự thật. Con đã tự xác minh điều đó."
Gió biển thổi vào mặt cô.
Từ trong cặp, cô lấy ra một vài mẩu giấy được cắt ra từ các tờ báo và nhìn chúng chăm chú một lúc.
Bật lửa và châm lửa.
"Mẹ, sự trả thù của bốn năm trước vẫn chưa kết thúc, bây giờ con muốn từng chút lấy lại tất cả, mẹ đừng lo lắng, lần này, con sẽ không liều lĩnh."
Ngọn lửa ngay lập tức bốc lên theo gió biển, nhấn chìm tờ báo trên tay cô.
Vài dòng tiêu đề còn sót lại trên tờ báo lóe lên trong mắt cô.
'Kiều Ngự Sâm, tổng tài của tập đoàn Đế Hào và đại tiểu thư tập đoàn An thị đang thoải mái thể hiện tình yêu của họ trong ngày lễ tình nhân và đám cưới sắp diễn ra.'
'Đại tiểu thư tập đoàn An thị sốt cao đột ngột kéo dài, được chuẩn đoán là suy gan giai đoạn cuối, cần cấp cứu nguồn gan phù hợp. '
Cô nhẹ nhàng buông tay ra, tro tàn cũng bị thủy triều cuốn đi.
Một lúc lâu sau, cô đưa tay lên vuốt ve phía dưới ngực bên phải.
Hồi đó cô bị An gia đuổi ra khỏi nhà vì lá gan vô dụng.
Hiện giờ, lá gan này vốn sinh ra để cho An Tâm, cuối cùng cũng có giá trị trở lại.
Lần này, cô phải thu hồi hết nợ lẫn lãi.
"Mẹ cứ chờ xem. Những nước mắt con đã rơi sẽ được đền đáp bằng máu. Con sẽ không để mẹ chết một cách vô ích."