Một lúc sau, cô cất kỹ cuốn sổ màu đỏ vào túi, lấy ra một tập tài liệu và đưa cho người đàn ông bên cạnh.
"Anh xem tài liệu này đi, Kiều tổng."
Kiều Ngự Sâm cầm lấy, liếc nhìn qua, là một bản hợp đồng hôn nhân rất đơn giản.
Kiều Ngự Sâm, An Nhiên, hợp đồng kết hôn, thời hạn kéo dài trong sáu tháng.
Trong thời hạn hợp đồng hôn nhân, cả hai không được phép nói về hợp đồng hôn nhân với bất kỳ ai.
Bên vi phạm sẽ chuyển giao vô điều kiện tất cả tài sản cho bên kia.
Sáu tháng sau, ngoài biệt thự bên bờ biển, xe hơi và số tiền gửi trong thẻ ngân hàng, An Nhiên sẽ rời khỏi Kiều gia mà không lấy một xu nào.
Dưới đây đã được ghi ngày và ký bởi An Nhiên.
"Nếu Kiều tổng thấy không có vấn đề gì thì ký đi."
Kiều Ngự Sâm nhìn cô chằm chằm: "Có ai nói rằng cô rất to gan."
"Có, rất nhiều."
"To gan không nhất thiết là điều tốt, một số chuyện, nếu làm thì cô sẽ phải trả giá, hiểu không?"
"Chính vì hiểu, tôi mới càng ngày càng to gan, mục đích là, để lời nói của Kiều tổng có giá trị mà nó nên có."
Kiều Ngự Sâm lấy một cây bút ra, đặt lên sổ chứng nhận kết hôn, nhanh chóng viết tên anh.
Tuy nhiên, anh không đưa cho cô hợp đồng mà kẹp vào sổ chứng nhận kết hôn.
An Nhiên đưa tay ra: "Kiều tổng, giao hợp đồng này cho tôi bảo quản."
"Vì là hợp đồng nên việc đáp ứng mong muốn của đôi bên là điều đương nhiên. Các điều kiện cô muốn đã sẵn sàng, nhưng của tôi vẫn chưa được."
"Hợp đồng này không tệ đối với Kiều tổng."
"Đấy là cô thấy vậy."
An Nhiên rút tay về, được rồi, để anh ta quay về viết.
Cô bình tĩnh nhìn anh.
"Tôi đã sẵn sàng. Thời gian phẫu thuật của An Tâm được sắp xếp tốt rồi thì thông báo cho tôi bất cứ lúc nào cũng được. Tôi còn có việc phải làm. Tôi đi trước."
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Anh đứng đó, khoanh tay và nhìn cô rời đi.
Chơi đùa với hổ, mới tạo ra được hứng thú khi chơi.
Đằng xa, cô lấy trong túi ra một viên kẹo, nhét vào miệng rồi ngước nhìn trời xanh.
Trả thù bằng cái giá kết hôn có lẽ là lựa chọn ngu ngốc nhất mà cô từng thực hiện trong đời.
Nhưng... cô ấy sẽ không hối hận.
Đêm, trong quán bar, bên cạnh các loại rượu thịnh soạn, An Nhiên và Diệp Tri Thu lặng lẽ ngồi đó.
"Tri Thu, anh đã chuẩn bị những thứ em muốn cho em chưa?"
Diệp Tri Thu thở dài chán nản, quay lại nhìn cô.
"Anh thực sự không hiểu, em đang tính làm gì. Trái tim của người đàn ông đó hướng về An Tâm, cho dù anh ta trở thành chồng hợp pháp của em, anh ta cũng không yêu em, có ích lợi gì không? Những người đàn ông Kiều gia, họ không đáng để em hy sinh cuộc hôn nhân của mình, anh thực sự sợ người bị tổn thương cuối cùng sẽ là em. "
"Tri Thu, em biết em đang làm gì, em chưa quên người đưa em vào tù là ai, tình yêu của Kiều Ngự Sâm, em không thèm."
Diệp Tri Thu thương tâm nhìn cô, không biết nên giúp cô như thế nào.
Cô đã thay đổi, không còn như bốn năm trước.
Trong mắt An Nhiên thoáng chút lạnh lùng.
"Đừng nói đến chuyện kết hôn nữa, dù có phải trao hết linh hồn thì em cũng sẽ làm. Người mà An Tâm luôn muốn lấy đã trở thành người đàn ông của em. Cho dù cô ta có quay lại với Kiều Ngự Sâm, cô ta vẫn sẽ luôn là người thứ ba.
Em muốn cô ta phải trở thành tiểu tam. Cô ta đã nói, tiểu tam sẽ không được chết tử tế. Mẹ em mất rồi, trong số họ phải có người đứng ra chịu trách nhiệm, cùng chung số phận giống mẹ em."
Nghĩ tới người dì tốt bụng, Diệp Tri Thu thở dài, cuối cùng đưa cho cô một túi giấy kraft.
"Anh không biết mình làm thế này có đúng hay không. Anh nói cho em biết, em con mẹ nó không nên tự tính mình trong kế hoạch, nếu không, anh thật sự không thể tha thứ cho chính mình."
Cô lấy tài liệu ra liếc anh một cái rồi lại nhìn anh cười, trong mắt hiện lên một nụ cười rạng rỡ.
Trong góc tối phía xa, một đôi mắt sắc bén như đại bàng khóa chặt trên hai người họ.
Đôi mắt như ngọn đuốc.
Người phụ nữ này...
Chân trước đi đăng kí kết hôn với anh, chân sau đã nói chuyện với những người đàn ông khác trong quán bar.
Tốt lắm, lá gan quả thực không nhỏ.