Chương 1: Gặp quỷ.
Một vị thiếu nữ mặc chiếc quần jeans tóc buộc đuôi khoanh chân ngồi yên giường bệnh, đôi giày vải hơi dơ đạp lên ga trải giường trắng phá lệ bắt mắt nhìn.
Trong không khí ngập tràn mùi thuốc khử trùng, âm thanh tích tích tích thi thoảng lại vang lên.
Trên giường bệnh là một cô gái, đầu quấn băng trắng, đôi mắt nhắm nghiền lông di dài cong lắm lúc hơi hơi động, khuôn mặt nữ sinh tái nhợt nhưng ngủ rất trầm, tựa như đang trong cơn mộng điềm mỹ.
Máy kiểm tra điện tâm đồ ở đầu giường vẫn không ngừng hiển thị, đôi vợ chồng trung niên tiều tụy ngồi bên mép giường.
Hôm nay thời tiết thật tốt, nắng trưa nghiêng nghiêng rọi xuống phòng bệnh phủ lên giường trắng, ngoài hành lanh bác sĩ y tá thỉnh thoảng đi ngang nhưng không một ai để ý tới cô gái ngang nhiên mang giày ngồi trên giường bệnh.
Người phụ nữ trung niên chậm rãi đứng lên đi tới cửa sổ kéo lại bức rèm.
Người đàn ông khuyên nhủ: "Kéo ra đi, bác sĩ nói phơi nắng nhiều tốt cho thân thể của Mạt Mạt."
Người phụ nữ nghe vậy lau lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Đứa nhỏ này khi còn bé ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, lớn lên sao lại để cho cha mẹ lo lắng như vậy đây."
Người đàn ông thở dài không đáp.
Cô gái trên giường tên là Tô Mạt Mạt, hai vị trung niên đây là cha mẹ của nàng.
Tô Mạt Mạt sức khoẻ rất tốt, có thể nói là một vị thiếu nữ rạng rỡ toả sáng như ánh mặt trời, gia đình nàng hoà thuận cha mẹ ân ái, từ nhỏ Tô Mạt Mạt đã được bạn bè họ hàng thân thích nhìn nhận là người cực kỳ hiểu chuyện, ngoan ngoãn, nhưng từ một năm trước mọi thứ hết thẩy bất đồng....
Cô gái khoanh chân ngồi trên giường bệnh đột nhiên ngẩng đầu nhìn đôi vợ chồng già trước mặt thật lâu nhưng hai người lại hồn nhiên không hề hay biết.
...
Tô Mạt Mạt chậm rãi mở mắt, đại não hỗn độn một lúc lâu mới hoàn toàn khôi phục ý thức, đập vào mắt là hoàn cảnh lạ lẫm.
Tô Mạt Mạt nhíu mày, thân thể đã lâu không hoạt động từ từ truyền đến tê mỏi.
Nàng còn chưa kịp phản ứng thì trước mặt đã là khuôn mặt của Tô mẫu: "Mạt Mạt! Con gái, con tỉnh rồi sao? Con gái nhìn mẹ này!"
Tô Mạt Mạt đảo mắt một vòng, gian nan mở miệng: "Nước, mẹ, con khát."
Tô mẫu lau nước mắt không ngừng gật đầu, Tô phụ bên này lập tức đi gọi bác sĩ.
Tô mẫu dùng muỗng đút nước cho Tô Mạt Mạt: "Từ từ, từ từ thôi con, con ngủ mười ngày rồi, từ từ thôi."
Tô Mạt Mạt nghe xong kinh ngạc, nàng nhìn xung quanh có thể biết được nơi này là bệnh viện, nhưng vì cái gì nàng lại nhập viện thì nghĩ mãi không ra.
Bên kia Tô phụ dẫn theo bác sĩ chạy đến: "Người nhà nhường đường một chút "
Tô mẫu bưng ly nước tránh sang một bên, bác sĩ lấy đến pin chiếu vào mắt của Tô Mạt Mạt lại nhìn điện tâm đồ: "Người bệnh tỉnh lại là không sao rồi, chút nữa đi chụp CT não."
Danh Sách Chương: