Chương 47: Phong Đô
Theo một trận cảm giác không trọng lực, đợi đến khi Lãng Tinh Thần cảm thấy ổn định thì đã đứng trước miếu nhỏ đầu đường Hoàng Tuyền.
Thổ địa công kiểm tra những hồn phách đang đứng xếp hàng rồng rắn, sau đó nhìn bọn họ lên đường.
Tới lượt Lãng Tinh Thần, Lãng Tinh Thần chủ động đưa ra du dương thư, thổ địa công kiểm tra một lượt sau đó búng tay một cái, bên cạnh miếu nhỏ xuất hiện quang môn.
"Đi qua cửa là tới Phong Đô."
"Cám ơn."
Lãng Tinh Thần cảm ơn thổ địa công sau đó liếc mắt nhìn những người đang đi trên Hoàng Tuyền lộ rồi mới bước qua cửa nhỏ
Hoàng Tuyền lộ là một nơi không dành cho khách lữ hành, lúc trước Lãng Tinh Thần được Hách Giải Phóng hộ tống xuống Phong Đô, có âm sai giúp đỡ cô không chịu qua cực khổ gì, nhưng cô có thể nhìn thấy có rất nhiều hồn phách như lạc lối trên con đường này.
Đặc biệt là Vực Hung Cẩu và Núi Kim Kê, không ít hồn phách bị chiếc mỏ sắt của kim kê và răng nanh sắc nhọn của chó dữ cắn xé rách tung tóe, sống không bằng chết, những hồn phách sau khi bị phà thành mảnh nhỏ sẽ lại khôi phục tiếp tục bị tra tấn....
1
"Xoẹt" một tiếng Lãng Tinh Thần đã đến ngoại thành Phong Đô, bầu trời Phong Đô luôn luôn xám xịt, giống với thời tiết nhiều sương mù của dương gian, không thấy nhật nguyện tinh tú.
Theo bước chân, trước mặt Lãng Tinh Thần xuất hiện một toà thành trì trang nghiêm, cửa thành cao ba trượng ba thước ba tấc, âm binh mặc khôi giáp đứng canh giữ hai bên cổng thành.
Hai bên thành trì treo một đôi câu đối nền vàng chữ đen: Nhân quỷ, quỷ nhân, nhân quỷ đồ.
Bên kia là: âm dương, dương âm, âm dương vĩnh cách.
Ở giữa cổng thành là ba chữ lớn vàng rực Thành Phong Đô
Tuy Lãng Tinh Thần đã là quỷ hồn nhưng cô chưa từng cảm nhận bầu không khí ở Phong Đô, dù cho là đầu đường náo nhiệt cũng cản không nổi tử khí bao trùm.
Tuy nơi này là khởi đầu của toàn thể nhân loại, nhưng đã quen với nhân gian thì khó có thể tiếp nhận Phong Đô
Lãng Tinh Thần đi tới cửa thành, âm binh thủ vệ nhìn Lãng Tinh Thần như máy rà soát, sau đó thả cho cô qua.
Đi đến cửa hàng bên đường nghe ngóng thông tin, Lãng Tinh Thần biết được vị trí cụ thể của cục chuyển phát, toà tháp cao sương khói lượn lờ ở phía tây nam Phong Đô chình là cục chuyển phát.
Lãng Tinh Thần đi tới trạm xe buýt, đợi vài phút thì xe buýt ngừng lại trước mặt cô, lúc này trên cổ tay Lãng Tinh Thần xuất hiện một chiếc đồng hồ, đây giống như một tấm card Phong Đô chuẩn bị cho cư dân của mình, nó kết nối với tài khoản ngân hàng Địa Phủ, chi tiêu sinh hoạt trong ngày ở Phong Đô có thể dùng cái đồng hồ này chi trả.
Phong Đô đã không còn giống với tương truyền trên dương gian, tuy rằng nó vẫn còn duy trì sự cổ kính nhưng vẫn bắt kịp thời đại, có tứ hợp viện, có kiến trúc cổ, càng không thiếu cao ốc, building, ô tô xe lửa...
Ở Phong Đô, trừ bỏ hai vị Thần Quân Hắc Bạch Vô Thường, Ngưu Đầu Mã Diện nhị đại Pháp Vương và các cấp bậc cao trở lên, không có bất kỳ linh hồn nào được phép bay.
Không phải không muốn bay, mà linh hồn ở Phong Đô cũng tựa như nhân loại trên dương gian, không hề có năng lực đặc biệt nào.
Hách Giải Phóng nói, mấy năm nay do dương gian loạn in minh tệ nên làm địa phủ xảy ra lạm phát nghiêm trọng, minh tệ bây giờ không đáng giá, đáng giá là vàng thật bạc trắng, cái này cần đại niệm lực giả tự mình làm ra đốt xuống.
1
Đầu năm nay, đại niệm lực giả ở trên dương gian càng ngày càng ít, cho nên vàng thật bạc trắng ở địa phủ cũng trở nên khan hiếm, sinh hoạt của âm sai cũng trở nên khổ nghèo.
Lấy Hách Giải Phóng làm ví dụ, Lãng Tinh Thần đã thấy qua chiếc xe của hắn, là một chiếc xe đạp Đại Giang 28, Lãng Tinh Thần còn ngồi lên đó một lần...
"Tích" một tiếng, Lãng Tinh Thần quét mã xe buýt, một lần ngồi xe tốn một ngàn vạn minh tệ, trong tài khoản của cô có mấy mấy trăm vạn triệu, từng này đều là Tô gia đốt cho cô.
Giá cả ở Địa Phủ thật sự doạ người
Tỷ như một lần ngồi xe buýt tốn một ngàn vạn, gọi xe kéo là hơn hai ngàn, cơ mà có thể mặc cả với tài xế.
Còn taxi thì ít nhất cũng phải sáu ngàn vạn, chiếc đại giang 28 của Hách Giải Phóng có giá 300 triệu minh tệ...
Ở Phong Đô muốn ăn một bữa cơm đơn giản tiêu tốn ít nhất cũng năm ngàn đến một trăm triệu, đồ dùng hằng ngày ví như quần áo linh tinh giá trên trời.
Những thứ đó đều dùng minh tệ để mua, còn có số ít vật phẩm chỉ được dùng vàng thật bạc trắng đổi lấy.
Ví như nhà cửa, một căn tứ hợp viện có giá cỡ chừng mấy chục lượng hoàng kim, tương đương mấy trăm lượng bạc.
Lãng Tinh Thần ở bên này có một căn chung cư hiện đại, hơn ba mươi mét vuông, là lúc trước Hách Giải Phóng nhờ người mua dùm, trên thị trường cũng tốn mất mấy lượng bạc.
Xa hoa hơn một chút như nhà phố, nhà vườn, biệt thự này kia...Lãng Tinh Thần không dám nghĩ đến giá tiền.
Nói trắng ra Địa Phủ chỉ như một trạm trung chuyển, không có mấy người sẽ thật sự mua bất động sản, hơn nữa đại đa số đều có mộ địa của mình, dựa vào phong thủy tốt xấu ở dương gian mà nhận được nhà tốt xấu ở Địa Phủ.
Có người mộ địa ở nơi phong thủy tốt, xuống Phong Đô là một căn biệt thự lớn, phong thủy không tốt thì trở thành nhà tranh nhà chòi.
Những căn nhà dựa vào phong thủy trên dương gian đều tập trung ở thành tây Phong Đô, âm sai gọi nơi đó là khu ở tạm, khi nào chủ nhân căn nhà đi đầu thai thì nhà cửa sẽ tự động biến mất.
Còn có một số vật dụng chỉ có thể dùng vàng thật bạc trắng để mua là siêu xe.
Dùng minh tệ chỉ có thể mua một chiếc xe kéo cà tàng có giá chừng mấy chục ngàn tỷ minh tệ...
Còn có người hầu, gia đinh, quản gia đầu bếp, thậm chí là vợ lẻ, vợ chẳn....loại người hầu hình nhân này trên thị trường là vô giá, là ngàn vạn thiên kim khó cầu.
Địa Phủ có chợ đen hợp pháp, chợ đen có hội đấu giá, sòng bạc, quán rượu, tất tần tật địa điểm ăn chơi, ở góc độ nào đó mà nói, mức độ thác loạn của Phong Đô còn cao hơn mấy lần trần thế
Buồn cười chính là, ăn chơi thác loạn đàn đúm rượu chè ở dương gian, khi chết sẽ bị trừng phạt, nhưng mà làm những chuyện đó tại âm phủ thì không
Có lẽ âm phủ muốn đánh nặng thuế đi?
Lãng Tinh Thần nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cười cười.
Phong Đô thật ra rất tâm lý, thời gian vui sướng như vậy sẽ không kéo dài, không biết chừng một ngày nào đó, hồn phách nào đó bị xóa đi ký ức, tiến vào đường luân hồi tiếp theo
Lãng Tinh Thần từng hoài nghi Hách Giải Phóng có nguồn thu xám, bởi vì cuộc sống của hắn không bần hèn như hắn đã biểu hiện.
1
Lúc Lãng Tinh Thần vừa đến Phong Đô, cô có đi qua nhà của Hách Giải Phóng..
Hắn có một căn nhà do Phong Đô cấp, nhưng ở thành đông lại có một căn biệt thự siêu siêu cao cấp, quy mô ước chừng cỡ bằng một phần mười hoàng cung..., Bên trong có đầy đủ mọi thứ, từ người hầu, quản gia đến thư đồng.
Một hình nhân giấy cấp thấp giá tương đương một chiếc xe kéo, mà những người hầu trong nhà Hách Giải Phóng nhìn không khác gì người thật, có thể nói đây là hàng cực xa xỉ, là người giấy tuyệt đại giai nhân.
Chỉ cần đem bán một cái vào chợ đen, số tiền là không thể đọc ra khỏi miệng.
Nhưng Hách Giải Phóng lại đạp chiếc xe 28 đại giang, quần áo cũng thực bình thường.
Lãng Tinh Thần sờ sờ cằm, nghĩ: gia sản của Hách Giải Phóng từ đâu ra? Hắn nói tiền lương của âm sai rất ít, mỗi tháng chỉ có mấy lượng bạc mà ta?
Ngồi xe gần hai tiếng rốt cuộc cũng tới được cục chuyển phát, Lãng Tinh Thần xuống xe đi vào trong.
Đi tới quầy tiếp tân, Lãng Tinh Thần nói với tiếp tân: "Xin chào, ta muốn tìm Triệu Hiểu Lệ, âm sai Hách Giải Phóng trực thuộc nhật bộ ở học viện Tử Thần đã giúp ta hẹn trước."
Chị gái tiếp tân nhiệt tình nói: "A, ngươi là bạn của Hách ca, Lãng Tinh Thần phải không?"
"Là ta."
"Hách ca đã nói rồi, ngươi qua bên phòng chờ chờ một chút, ta gọi điện cho Hiểu Lệ kêu nàng xuống."
"Cám ơn."
Hách Giải Phóng trở thành quỷ sai ở thời kỳ dân quốc, dương gian một năm bằng địa phủ mười năm, tính ra hắn đã làm việc hơn một ngàn năm ở địa phủ, rất có tiếng nói ở trung tầng Phong Đô, chỉ dựa vào dăm ba câu nói là hắn đã có thể mua được một căn chung cư cho Lãng Tinh Thần cũng đủ hiểu.
Đợi không tới mười phút, một vị nữ sĩ mặc đồ lao động đi tới phòng chờ.
"Ngươi là Lãng Tinh Thần? Là du hồn ở dương gian?"
"Là ta, xin hỏi ngươi là Triệu Hiểu Lệ?"
"Ừm."
"Lần này ta tới là muốn hỏi giữa ngươi và Tôn Đình Nam đã xảy ra chuyện gì?"
"Đình Nam có khoẻ không?"
"Hắn bị phán tạm hoãn tử hình."
Triệu Hiểu Lệ kinh hô một tiếng, trên mặt hổ thẹn.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngài có thể nói không?"
Triệu Hiểu Lệ im lặng một lúc lâu, nói: "Thật ra đều tại ta..."
Lúc sau, Triệu Hiểu Lệ giảng thuật lại toàn bộ chân tướng không ai biết của vụ án này.
Hoá ra, lúc mẹ Triệu Hiểu Lệ còn sống từng mua cho cô rất nhiều bảo hiểm, chi phí rất cao nhưng bảo đảm toàn diện.
Triệu Hiểu Lệ bị ung thư thực quản, là căn bệnh thống khổ nhất trong tất cả các loại ung thư, phù hợp với bồi thường tiêu chuẩn của công ty bảo hiểm.
Ngoại trừ tiền bồi thường hơn một ngàn vạn khi Triệu Hiểu Lệ chết, chỉ cần Triệu Hiểu Lệ còn sống, mỗi ngày đều nhận được trợ cấp thuốc thang, tiền nằm viện, còn có trên trời dưới đất đủ các loại chi phí, đại khái có thể nhận được ba vạn rưỡi một ngày.
Trong lúc Triệu Hiểu Lệ đau đớn nhất, đã từng nhiều lần cầu xin ngừng trị liệu, nhưng mẹ kế lại một hai không chịu, bởi vì Triệu Hiểu Lệ có bảo hiểm y tế, còn có mấy phần bảo hiểm của mẹ Triệu Hiểu Lệ đã mua cho nên tiền trợ cấp bảo hiểm không cần dùng tới, tất cả đều rơi vào túi của mẹ kế.
Chỉ cần Triệu Hiểu Lệ còn sống một ngày, mẹ kế mỗi ngày đều nhận được mấy vạn tệ.
Mặc kệ Triệu Hiểu Lệ đau đớn ra sao, cỡ nào cầu xin mình được chết, mẹ kế cũng không đồng ý. Bệnh viện vì phòng ngừa người nhà bệnh nhân đến quậy, chọn tôn trọng ý nguyện của người nhà chứ không phải người bệnh.
Không biết lý do gì mà cha của Triệu Hiểu Lệ chưa một lần đến thăm cô.
Vẻ mặt Triệu Hiểu Lệ buồn bã, chỉ tiếc quỷ không có nước mắt.
Cô nói: "Tới những ngày cuối cùng, tế bào ung thư khuyếch tán, ta không thể nhai nuốt được nữa, mẹ kế nói dù cho có cắm dây dẫn dinh dưỡng cũng muốn ta sống, mỗi ngày ta nằm trên giường bệnh đau đớn giãy dụa, sống không chút tôn nghiêm. Sau đó Đình Nam tìm được ta."
"Cho nên ngươi xin Tôn Đình Nam giết ngươi?"
Triệu Hiểu Lệ gật gật đầu sau đó lại lắc đầu nói: "phải, nhưng cũng không phải hắn..."
"Không phải hắn??"
~~~~
Xem ra dù là ở đâu thì cũng tránh k đc vật giá leo thang :))~ cơ mà tiểu Tinh à~ nguồn thu xám của Hách Phỏng *ái là đến từ người em quen biết đó :)))~
Danh Sách Chương: