“Hả? Bảo bối Lạc Lạc sao không nói chuyện nữa rồi? Bị dọa sợ rồi hả?”
Thanh niên đẹp trai có giọng nói trầm ấm nghe rất êm tai, dòm như cặp đôi đang thì thầm với nhau nhưng trên mặt hắn lại lộ ra nụ cười tàn ác.
Y như con mèo lớn vừa bắt được con mồi vậy.
Hắn tự mãn, làm bất cứ điều gì mình muốn với mục đích dồn người khác vào chỗ chết, trong mắt hắn lộ rõ niềm vui sướng ác nhơn.
Dễ thương hệt như lúc còn nhỏ. Chỉ là khi còn nhỏ, con mèo lớn này luôn nắm lấy tay Lạc Minh Sơn cùng nhau tung hoành.
Mà giờ đây, hắn và Lạc Minh Sơn lại là kẻ thù.
Lạc Minh Sơn khó nhọc mở mắt, dưới ánh đèn tròng mắt của cậu ta giống như mảnh vụn của những ngôi sao, ướt đẫm nước mắt. Lông mi cậu khẽ rung, đôi môi tái nhợt nhuốm đầy máu, khó thở đến độ hai má đỏ bừng.
Tay Triệu Hành siết chặt từng chút một.
Sắc mặt thiếu niên ngày càng đỏ, hơi thở cũng yếu ớt, cố gắng ngẩng đầu. Khi thân thể nhuốm máu đau đớn, con người ta lại vô thức cầu xin mà không biết rằng dáng vẻ cậu thế này càng khơi dậy dục vọng mãnh liệt còn sót lại.
Vài người đàn ông đang xem thậm chí còn thở hổn hển. Nhưng tất cả mọi người đều biết – hắn không thể tiếp tục làm thế, nếu không cậu ta sẽ chết mất. Nhóc đẹp trai này mỏng manh như đôi cánh mỏng trong suốt của chuồn chuồn vậy, bóp nhẹ xíu thôi sẽ vỡ tan.
Giữa lúc hai bên giằng co, Trương Thăng vội muốn bước lên ngăn Triệu Hành, nhưng chưa kịp nói gì thì Triệu Hành đã buông tay tha cho thiếu niên ấy.
Thiếu niên thở hồng hộc như sắp chết, mặt đỏ bừng như muốn bốc cháy, lồng ngực phập phồng, vừa đau vừa sợ, toàn thân run rẩy nhưng không phát ra tiếng, giống như cậu chỉ có một mình trong bầu không khí yên tĩnh vô vọng, cô lập với mọi người xung quanh.
Mà ngay sau đó, bầu không khí này đã bị phá vỡ một cách tàn nhẫn.
Triệu Hành hung hăng lôi cậu dậy rồi ném vào phòng.
Sau đó hắn lấy khăn tắm treo trong phòng lau tay rồi kéo vali, nhìn Trương Thăng đang chặn cửa: “Tôi với nó có vài chuyện cũ, lần sau anh tới đi.”
Hắn nói khách sáo nhưng cách ra tay tàn nhẫn không nhân nhượng, mang theo sự căm thù cho thấy hắn không phải dạng vừa.
*Tinh!*
*Triệu Hành, trừ 15 điểm, số dư 115 điểm hối cải.*
Một trăm mười lăm điểm hối cải!
Xung quanh loáng thoáng tiếng hít khí.
Giàu quá mà! Hèn chi hắn kiêu căng thế!
Đôi mắt của Triệu Hành chậm rãi lướt qua đám đàn em của Trương Thăng.
Tuy rằng không nói, nhưng theo bản năng Trương Thăng cảm thấy người này đang tính toán xem đánh bọn họ sẽ phải trả bao nhiêu điểm hối cải.
Trương Thăng khôn ngoan lùi một bước.
Triệu Hành gật đầu với gã ta, sau đó đóng cửa phòng.
“Anh Trương? Chúng ta bỏ qua cho nó vậy sao? Chị dâu ta bị nó cướp đi rồi!”
“Ngu quá!” Ai đó tát vào ót hắn, trầm giọng nói: “Thằng đó nhìn là biết không phải dạng vừa, còn sở hữu nhiều điểm hối cải như vậy…”
Clm, sao đứa mới vào đã có hơn 100 điểm hối cải nhỉ?! Gã ở đây lâu vậy mà chỉ được 9.3 điểm thôi, giờ mà đánh lộn với hắn chắc gã sẽ bị nhốt trong phòng sám hối mất.
“Gấp gì, thằng đấy chưa hẳn là kẻ địch đâu.” Trương Thăng nheo mắt, giọng nặng nề.
“Đúng đúng đúng, đại ca nói đúng, thằng đó với chị dâu có thù cũ, nói không chừng xử lý xong chị dâu sẽ chạy tới mình nhờ vả, hehe…”
Mặc kệ tiếng ruồi nhặng bên ngoài, Triệu Hành ném khăn, kéo ghế ngồi xuống nhìn Lạc Minh Sơn.
Nãy ra tay hắn không dùng nhiều sức, chủ yếu là muốn trút giận chứ không phải muốn giết người.
Giờ cơn giận trong người đã xả xong, hắn cũng bình tĩnh hơn nhiều.
“Còn nhớ tôi chứ?” Triệu Hành móc điếu thuốc trong túi, cúi đầu châm lửa.
Để chăm sóc sức khỏe tinh thần của người nghiện thuốc lá, mỗi người được phép mang theo ba điếu thuốc.
Triệu Hành chuẩn bị vài điếu thuốc, định sẽ dùng từ từ, nào ngờ mới đến đây gặp chuyện bực mình nên đã hút hết.
“Anh A Hành…” Đôi mắt Lạc Minh Sơn hơi rũ, thỏ thẻ kêu.
Anh A Hành, anh A Hành.
Triệu Hành cười nhạo.
Ngày đó Triệu Hành là đại ca của đám con nít trong ngục giam, cả đám đều đu sau đít Triệu Hành gọi hắn là anh Triệu. Chỉ có Lạc Minh Sơn là gọi “Anh A Hành”, bé Lạc Lạc trắng trẻo nhỏ nhỏ như cục bột, giọng nói mềm mại liên tục gọi “anh A Hành” khiến trái tim của Triệu Hành đập thình thịch, thương nó như em ruột.
Nhưng sau đó thì sao?
Giữa làn khói thuốc, Triệu Hành nhắm mắt, có giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu.
“Lạc Lạc đừng sợ, nói cho dì biết, ai đẩy con?”
“Anh A Hành.”
“Triệu Hành, sao mày đẩy Minh Sơn xuống cầu thang? Cầu thang có tới trăm bậc, nếu không nhờ thằng bé mạng lớn thì đã chết rồi! Suýt nữa mày đã giết người rồi đó mày biết không?”
“Con không có! Không phải con, con không có đẩy nó!”
“Bốp!”
Sau tiếng bạt tay là giọng đầy thất vọng của mẹ:
“Mày vĩnh viễn không đổi được tính nết! Lạc Minh Sơn mới năm tuổi, nó nói dối được sao? Mày dám làm mà không dám nhận à Triệu Hành?”
…
“Tôi là người Trái Đất, là sinh mệnh bậc cao, linh hồn tôi nên sáng rực rỡ như ánh mặt trời, ghi nhớ sứ mệnh địa cầu, không nên làm hại đồng loại của mình, tôi sám hối.”
Mười hai năm trước.
Lạc Minh Sơn năm tuổi, Triệu Hành bảy tuổi.
Vì mẹ cải tạo tốt nên được giảm án một năm và được ra tù sớm.
Một ngày trước khi được thả thì Lạc Minh Sơn lăn xuống cầu thang, máu chảy đầm đìa, gãy xương nhiều chỗ suýt không cứu được, sau khi tỉnh dậy cậu ta nói với mọi người rằng chính mắt thấy Triệu Hành đẩy mình.
Thế là mẹ Triệu Hành vì sai sót trong việc giám hộ, dung túng con trai xém chút giết người nên bị giam một năm.
Trong năm này, bà không cần hoạt động cùng các phạm nhân khác mà chỉ cần giáo dục con trai “Đi sai đường phải quay đầu”.
Triệu Hành ghim chặt chuyện này.
Trong “Phòng giáo dục nhi đồng”, mẹ cậu cầm thước điện, dựa vào tường khóc nức nở.
Giọng nói tuyệt vọng và đau đớn.
“… Đều là lỗi của tao, tao không nên sinh ra mày, người ta đều nói đứa nhỏ sinh trong tù lớn lên sẽ là cặn bã của xã hội, sau đó cũng lại vào tù. Quả thật không sai.”
“… Quả thật không sai.”
Khoé miệng Triệu Hành co giật.
Giờ đây, cả cậu và Lạc Minh Sơn đã thực sự trở lại nhà tù.
“Lạc Lạc.” Triệu Hành xua làn khói trắng, quay đầu hỏi cậu: “Tôi đã đẩy cậu ngã thật sao?”
Lạc Minh Sơn run rẩy, giọng như sắp vỡ vụn: “Anh A Hành…”
“Đm đừng gọi tôi kiểu đó, mắc ói chết mẹ” Triệu Hành cản lời.
Môi Lạc Minh Sơn mấp máy, khó nhọc gọi hắn: “Anh Triệu.”
Triệu Hành nhìn thẳng vào mắt cậu ta, hỏi lại: “Tôi có đẩy cậu không?”
Bầu không khí im lặng khác thường.
Ở đây không có cửa sổ, cũng không có gió.
Âm thanh duy nhất là tiếng hít thở của hai người.
“… Anh Triệu, em xin lỗi.”
Sự ứ đọng đột ngột bị phá vỡ.
Sắc mặt Lạc Minh Sơn tái nhợt, nước mắt theo gò má từng giọt từng giọt rơi xuống đất, cậu nói khẽ:
“Lương… Lương Tiểu Bàn bảo anh sắp phải rời đi. Sau khi anh đi thì không còn ai che chở em nữa. Nếu… nếu như em không làm theo lời cậu ta, cậu ta sẽ giết em…”
Lương Tiểu Bàn là một thằng cu tám tuổi, mập mạp bự con nhưng ngu ngốc ưa quậy phá, đánh lộn không lại Triệu Hành.
Triệu Hành bóp nát tàn thuốc, cảm giác nóng rát thiêu đốt trong lòng bàn tay giúp cậu giữ lại lý trí.
Triệu Hành hỏi lần cuối: “Cho nên, tôi đã đẩy cậu sao?”
“Không phải.” Lạc Minh Sơn cúi đầu, nói ra một sự thật muộn màng: “Anh A Hành không đẩy em. Là em cố ý lăn xuống.”
*Đùng!*
Sự tỉnh táo lần nữa sụp đổ.
Triệu Hành đứng phắt dậy, đá chiếc bàn sắt phát ra tiếng động lớn.
Triệu Hành nổi điên, lôi cổ áo Lạc Minh Sơn, đè đầu cậu đập vào tường.
…Hoá ra không phải do mình đẩy ha.
Triệu Hành rất muốn cười.
Một năm “sự nghiệp giáo dục”.
Ba trăm sáu mươi lăm ngày “sám hối”.
Ngàn lần nói “Mẹ ơi, con sai rồi”.
Vô số “phương pháp điều trị thay đổi hành vi cho những đứa trẻ có vấn đề”.
Cuối cùng, ngay cả bản thân Triệu Hành cũng không biết liệu mình có đẩy người ta không.
Là mình đẩy thật sao? Chẳng lẽ đẩy người xong thì mình quên mất sao?
Mẹ nói mình là đứa trẻ hư.
Cậu bé bảy tuổi Triệu Hành nghĩ nát óc về vấn đề này.
Nhưng bây giờ Lạc Minh Sơn nói…
“Anh A Hành không đẩy em.”
Cứ như truyện cười vậy.
“Ting!”
Chu Minh quẹt thẻ vào ký túc xá, vừa mở cửa đã sững sờ.
Phòng 1502 hết sức lộn xộn, bàn ghế ngã đổ, đồ đạc văng khắp nơi.
Trước đó không lâu, Triệu Hành đá Lạc Minh Sơn quỳ dưới đất, hung dữ túm lấy mái tóc dài mượt mà óng ả đập vào tường. Máu đỏ tươi chảy xuống kẽ ngón tay Triệu Hành, hung thủ giương mắt nhìn ngoài cửa, trong mắt tràn đầy sự thù hằn làm cho người ta khiếp sợ.
Trái tim Chu Minh ngừng đập trong giây lát, sau đó cậu ta đóng sầm cửa, dùng tốc độ nhanh nhất chạy khỏi hiện trường vụ án.
Má ơi!
Xu dữ trời? Lại ở chung phòng với thằng côn đồ kia á?
Thằng bạo lực đó mới vào ký túc xá đã bắt nạt bạn cùng phòng, chẳng lẽ đứa tiếp theo bị đánh bầm dập sẽ là mình ư?!
Chu Minh sắp khóc rồi.
Cậu ta bối rối, hoảng hốt kéo người qua đường hỏi: “Bạn gì ơi, bạn biết cách đổi ký túc xá không?”
Sau khi Chu Minh chạy mất hút, Triệu Hành mới ngừng đánh Lạc Minh Sơn.
Một là do hắn đã hơn 20 giờ không ngủ nên giờ rất mệt, với cả nãy giờ chơi cũng đủ rồi.
Hai là hôm nay điểm hối cải hắn bỏ ra cho Lạc Minh Sơn, đã vượt quá dự định.
Hành động đánh đập Lạc Minh Sơn đều bị camera trong ký túc xá quay lại, sau khi tính toán bằng trí tuệ nhân tạo, Triệu Hành đã bị trừ 20 điểm hối cải.
Chán thật, đáng lẽ nên kéo cậu ta vào nhà vệ sinh để đánh.
Khi Triệu Hành ngừng tay, Lạc Minh Sơn đã ngất xỉu.
Cậu trai mềm oặt như cọng bún thiu trượt khỏi tường rồi bất tỉnh, mái tóc đen mượt như lụa làm nổi bật khuôn mặt tái nhợt nhuốm máu, xinh đẹp mà tuyệt vọng. Ai nhìn cảnh này cũng phải xuyến xao, lòng trào dâng thương xót.
Chỉ có Triệu Hành là thấy ghét vì cậu cản đường.
Triệu Hành cau mày đá cậu vào góc, mở vali đi vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm rửa xong, Triệu Hành mệt mỏi buồn ngủ, ngáp một cái rồi đi về phía giường. Giường của cậu là số 4. Chỗ nằm cũng đã được dọn, nhưng trông có vẻ không được sạch sẽ cho lắm và có mùi ẩm mốc.
Đối lập với giường cậu là giường số 3 trông vô cùng sạch sẽ bông xốp, như thể nó vừa được phơi ở quảng trường Mặt Trời.
Triệu Hành đến giường số 3 và nhìn bảng tên, trên đó viết tên của Lạc Minh Sơn.
Triệu Hành huênh hoang chiếm lấy chiếc giường của cậu và đánh một giấc ngon lành.
Triệu Hành bị đánh thức.
Trong lúc mơ màng, dường như hắn nghe thấy Lạc Minh Sơn đang nhỏ giọng cãi cọ với ai đó.
“… Trương Thăng, mời đi cho, nơi này không phải ký túc xá của anh.”
“Tôi dùng điểm hối cải để đổi ký túc xá với thằng họ Chu kia rồi, cậu không đuổi tôi được đâu… Đợi đã, cậu lại bị tên họ Triệu kia đánh hả? Nhìn đầu cậu này… thằng Triệu Hành đó quả nhiên không phải người, sao ra tay tàn nhẫn quá vậy, nào tới đây, anh Trương xoa cho cậu…”
“Tránh ra! Đừng chạm vào tôi!” Lạc Minh Sơn đè nén sợ hãi, giọng run run.
“Mẹ nó, thằng họ Triệu kia đánh cậu mà cậu cũng không rên một tiếng. Giờ ông đây mới đụng có chút xíu mà cậu làm ra vẻ trinh nam à?!”
“Anh… anh là cái thá gì, cũng xứng so với anh A Hành à?” Lạc Minh Sơn nghiến răng nói.
“Đm, hôm nay ông đây nhất định phải chơi cậu đó!”
Có tiếng hét giận dữ, tiếng bàn ghế rơi xuống đất kêu răng rắc, tiếng tay chân đấm đá và mảnh thủy tinh rơi xuống đất.
Động tĩnh quá lớn.
Triệu Hành hết làm bộ ngủ nổi, nếu cậu ngủ tiếp thì e sẽ vào quan tài luôn mất.
“Ồn ào gì đó?”
Triệu Hành ngồi dậy từ trên giường, giọng uể oải khàn khàn của người vừa ngủ dậy. Hắn nhìn hai người đang cãi nhau, ánh mắt nhàn nhạt nhưng Trương Thăng loáng thoáng cảm giác được sự uy hiếp.
Lạc Minh Sơn nhân cơ hội rút cổ tay đang bị Trương Thăng nắm chặt ra, hoảng sợ chạy đến mép giường Triệu Hành.
Vẻ mặt cậu bối, tròng mắt trong veo khẽ lay động như chú nai con sợ hãi tìm kiếm sự che chở.
“Anh A Hành… Anh Triệu.” Cậu rúm ró gọi hắn.
Triệu Hành thiếu chút nữa cười ra tiếng: “Muốn tôi giúp cậu sao?”
Lạc Minh Sơn im lặng nhưng lông mi run run, hai chân dán chặt vào mép giường Triệu Hành như cắm rễ. Vài sợi tóc dài rối tung trên gò má trắng như sứ làm cậu trông càng đáng thương.
Triệu Hành đưa tay, đầu ngón tay lướt qua miếng gạc thấm máu trên đỉnh đầu Lạc Minh Sơn, gạt nó ra khỏi vết bầm tím trên trán.
So với làn da mềm mại mịn màng của Lạc Minh Sơn, những ngón tay chai sần của Triệu Hành khá thô ráp, những ngón tay chai sần ấn vào vết thương liên tục khiến người ta không khỏi rùng mình.
Triệu Hành bật cười.
“Bảo bối, sao em ngây thơ quá vậy? Anh vừa đánh em, em quên rồi? Em tưởng anh sẽ bảo vệ em giống như hồi nhỏ hả?”
Danh Sách Chương: