• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh cười cái gì?” Triệu Hành lạnh lùng nhìn anh ta.

Hàng giả thở dài, giọng điệu ngả ngớn ẩn chứa ý tứ pha trò: “Cậu thật là… thôi tôi không nói nữa, sau này cậu sẽ hiểu.”

Triệu Hành ghét bỏ cau mày.

Nếu khuôn mặt của đồ giả mạo không phải là Lạc Minh Sơn, thì Triệu Hành đã dùng một phát súng giết chết thứ lập dị khó hiểu này rồi. Nhưng giờ đây, Triệu Hành quan tâm đến Thụ Linh hơn là “diễn viên” đang giả danh Lạc Minh Sơn.

Triệu Hành quay đầu nhìn vật nhỏ trong tay, rút con dao găm đang cắm trên tường ra, mũi dao trượt từ gò má của Thụ Linh tới trái tim đang đập liên hồi của nó, giọng hắn âm u: “Thụ Linh bé nhỏ, cậu kỳ diệu như thế, bàn tay nho nhỏ vừa đụng đã chữa lành cái xương bị gãy, dáng vẻ chẳng khác nào bé nhân sâm, có phải moi tim ra sẽ trị được bách bệnh không?”

“Không… không hề, không có, tim tôi không chữa bệnh được!” Thụ Linh hét to, giọng hết sức đáng thương: “Xin lỗi, tôi không cố ý lừa anh, anh có thể tha cho tôi không?”

Nó vừa nói, vừa hoảng loạn nhìn tên diễn viên đằng sau Triệu Hành như đang cầu xin anh ta cứu mình.

Đồ giả mạo đứng dậy nhưng không có ý định giúp đỡ: “Sợ cái gì, một Thụ Linh như cậu mà phải lo bị dao găm xiên chết à?”

Đúng nhỉ.

Thụ Linh lập tức thả lỏng cơ thể.

Trên người nó bắt đầu phát ra ánh huỳnh quang màu xanh như sắp biến mất.

Triệu Hành cười khẩy: “Có thể cậu không dễ bị giết thật, thế còn cây của cậu thì sao? Không sợ cái cây to trên đỉnh đầu cậu bị chặt, bị đốt, bị san phẳng hả? Cậu là Thụ Linh, nếu cây xảy ra chuyện dù cậu không chết nhưng cũng sẽ bị thương nhỉ?”

Thụ Linh căng thẳng: “Đừng! Đừng… đừng phá cây của tôi!”

Tay Triệu Hành dùng sức hơn: “Vậy tôi hỏi cậu, bệnh của Lạc Minh Sơn có chữa được không?”

Thụ Linh lắc đầu.

Lòng Triệu Hành hụt hẫng: “Không chữa được sao?”

“Không, không phải… không thể chữa, mà cậu ấy không cần phải chữa.” Thụ Linh nói nhỏ: “Vốn dĩ cậu ấy không bị bệnh, chẳng qua do hơi mệt, ngủ mấy ngày rồi sẽ tỉnh thôi.”

Triệu Hành sửng sốt: “… Chỉ vậy thôi à?”

“Tôi thề tôi không lừa anh.” Thụ Linh nói: “Nếu cậu ấy có triệu chứng khác ngoài hôn mê thì anh cứ tới đây tìm tôi, tôi không chạy nổi đâu.”

Triệu Hành: “Vậy tại sao em ấy lại như vậy?”

Thụ Linh: “Bởi vì Địa Linh…”

“Khụ khụ!” Diễn viên phía sau chợt ho khan, đến khi Triệu Hành quay đầu nhìn thì anh ta mới nín.

Thụ Linh nói tiếp: “… Bởi vì lời nguyền của Địa Linh khiến cậu ấy mỏi mệt, không nguy hiểm đến tính mạng đâu, anh yên tâm đi.”

Triệu Hành: “Có thể phá bỏ lời nguyền này không?”

Thụ Linh: “Không cần, chờ cậu ấy trưởng thành… không phải, chờ cậu ấy lớn hơn, to thêm tí, cơ thể khỏe mạnh hơn chút nữa thì không còn xảy ra chuyện này đâu.”

Nghe Thụ Linh nói xong, Triệu Hành mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay tức khắc, hắn nheo mắt nhìn Thụ Linh, ánh mắt sắc lạnh: “Cho nên, cậu biết rõ em ấy không cần chữa nhưng vẫn cố ý lừa tôi, muốn lấy tai của tôi?”

Thụ Linh rụt cổ, lí nhí nói xin lỗi.

Triệu Hành rất muốn bóp chết nó. Nhưng nghĩ đến việc nó là bác sĩ duy nhất trên đảo, còn bảo đảm cho sức khỏe của Lạc Minh Sơn nên đành nuốt cục tức xuống.

Tiếp theo hắn xách cổ Lông Vàng đang thầm chui rúc trong xó lên, cầm súng gõ vào đầu cậu ta: “Các cậu cùng phe sao?”

Lông Vàng hoảng hốt nhìn họng súng, run lẩy bẩy, cậu ta xoay người van nài người phía sau Triệu Hành: “Có phải là ngài… ngài không? Ngài cứu tôi với!”

Triệu Hành nhìn theo ánh mắt cậu ta, bắt gặp khuôn mặt của đồ giả mạo Lạc Minh Sơn.

Hóa ra không phải diễn viên, mà là đạo diễn cơ đấy.

Triệu Hành cười khẩy, quăng Lông Vàng vào tường, đi thẳng về phía kẻ giả mạo.

Vẻ bình tĩnh trên mặt đồ giả mạo nhanh chóng biến mất, khi Triệu Hành giơ súng về phía anh ta thì anh ta đã biến thành một con chim to màu đen, bay ra cửa hang!

Triệu Hành nghiến răng, bắn hai phát về phía anh ta, con chim to bay thục mạng, bay đông đụng tây lộp bộp làm lông chim rụng đầy đất, khốn đốn chạy trốn khỏi cửa hang.

“Chết tiệt.”

Triệu Hành chửi thề, lại nắm đầu Lông Vàng đang rướm máu: “Người đó là ai, cũng là người chơi à? Là người chơi số bao nhiêu?”

Nhưng hắn không đợi Lông Vàng trả lời, đã tự nói ra đáp án: “Hay anh ta không phải người chơi? Là Yuleith sao?”

Người Lông Vàng cứng đờ: “Anh… anh… sao anh biết?”

Triệu Hành đâu phải thằng ngốc.

Yuleith là người chim, là diễn viên, được những fan hâm mộ gọi là ngài. Hơn nữa lúc bị vạch trần, trên người hàng giả đó vẫn toát ra khí chất thảnh thơi ngả ngớn khiến Triệu Hành rất ghét.

Triệu Hành nhướn mày: “Vậy Bạch Quang Vũ cùng một giuộc với các cậu à?”

Lông Vàng: “Không, không phải, nhưng tấm thẻ trong tay cậu ta là tôi cố ý để cậu ta nhặt được, bởi vì các anh quen nhau, tôi nghĩ anh sẽ tin lời cậu ta nói, cho nên… xin lỗi nha.”

Triệu Hành bật cười, trói Lông Vàng và Thụ Linh lại đánh một trận tơi bời, sau đó quay gót trở về.

Nhưng lúc chuẩn bị leo ra khỏi hang, tên Lông Vàng bị hắn đấm cho vỡ đầu chảy máu, mặt mũi sưng vù lại loạng choạng bay tới.

Lông Vàng: “Anh… Anh Triệu, không biết anh có tin không nhưng tôi thề, tôi thật sự không biết bọn họ định lừa anh!”

Triệu Hành tin chuyện này. Khi Thụ Linh nói muốn tai hắn, hắn đã vô tình nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lông Vàng, cậu ta che miệng, vẻ mặt khiếp sợ, cứ nhìn tai hắn mãi như thể không biết gì.

Nếu không phải vậy, Triệu Hành sẽ chẳng đánh một lần rồi bỏ qua cho cậu ta.

Lông Vàng cúi đầu: “Ngài Yuleith nói, chỉ cần tiến cử Thụ Linh cho anh, trị khỏi bệnh cho người yêu anh thì có thể làm quen và trở thành bạn của anh… Thật lòng tôi không nghĩ đến việc bọn họ muốn lừa để lấy tai anh.”

Triệu Hành liếc cậu ta: “Tại sao cậu muốn kết bạn với tôi?”

Lông Vàng: “Bởi vì các anh… Bởi vì anh rất mạnh! Hiện tại X01 đang tàn sát khắp nơi, tôi muốn tìm chỗ dựa cho bản thân.”

Triệu Hành xoay khẩu súng trong tay, cất giọng lười biếng: “Yuleith không mạnh sao?”

Lông Vàng ủ rũ: “Ngài ấy rất mạnh, nhưng ngài ấy không bảo vệ tôi… Tôi coi ngài ấy là thần thánh nhưng ngài ấy lại coi tôi như công cụ.”

Lông Vàng ngẩng đầu nhìn Triệu Hành: “Anh Triệu, anh thu nhận tôi đi, tôi làm trâu làm ngựa cho anh!”

Triệu Hành đổi ý, xoa đầu cậu ta: “Xem biểu hiện của cậu.”

Nghĩa là bắt đầu thời gian thử việc.

Lông Vàng: “Cảm ơn anh Triệu! Cảm ơn anh Triệu!”

Triệu Hành không nhìn cậu ta nữa, tiếp tục đi về phía trước.

Triệu Hành không hoàn toàn tin lời cậu ta nói nhưng người này rất thông minh, nếu những gì cậu ta nói là thật, vậy có thể dùng tạm, nếu cậu ta có mưu đồ, Triệu Hành cũng muốn thông qua cậu ta thăm dò xem Yuleith định làm gì.

Triệu Hành cúi đầu sờ tai.

Yuleith cũng là một người kỳ lạ, hắn cảm nhận được Yuleith là một người rất mạnh nhưng người đó vẫn luôn không chủ động tấn công hắn, trái lại đi đường vòng để lừa gạt hắn.

Bên trong còn có bí mật mà hắn không biết.

Khi Triệu Hành quay về, Lạc Minh Sơn vẫn đang ngủ mê mệt không có dấu hiệu tỉnh lại.

Triệu Hành tìm cả buổi mới được ít dịch dinh dưỡng đút cho cậu, sau đó ôm cậu vào lòng, khẽ cọ chóp mũi cậu, uể oải nhắm mắt lại.

“Lạc Lạc, mau tỉnh lại đi.”

“Anh Triệu, nghe nói máy bán hàng tự động trên vách núi phía bắc còn ba thanh dinh dưỡng!” Lông Vàng hào hứng bay tới.

Triệu Hành xỏ giày, cầm súng lên: “Đi.”

Lông Vàng xoa tay: “Ngoài ba thanh dinh dưỡng kia ra, trong máy bán hàng tự động còn ba hộp nữa, anh Triệu có thể chia cho tôi một hộp được không?”

Triệu Hành: “Ừ.”

Sau khi ra khỏi tháp Trắng, Lông Vàng gọi Đại Bằng tới.

Đại Bằng cúi xuống trước mặt Triệu Hành, chiều dài tăng lên gấp mấy lần.

Triệu Hành nhảy lên trên lưng nó một cách thuần thục, Đại Bằng giương cánh, mười phút sau đã đến nơi.

Thông tin của Lông Vàng không sai, đúng là có ba thanh dinh dưỡng và ba đồ hộp trong máy bán hàng ở vách núi phía bắc, nhưng chỗ đó có hai người đang đánh nhau vì mấy món kia.

Triệu Hành “suỵt”, để Đại Bằng bay thấp xuống, sau đó nhân lúc hai người không chú ý, bay thẳng về phía máy bán hàng tự động, nhặt thanh dinh dưỡng và đồ hộp rồi bay đi mất!

“Đoàng!”

Hai người kia phát hiện, nổ súng về phía Triệu Hành. Triệu Hành trên không trung né nhanh nên thoát kịp, Đại Bằng cũng suýt bị bắn trúng mấy lần.

Sắc mặt Triệu Hành bỗng thay đổi, hét to: “X01 tới rồi!”

Hai người kia nhìn nhau, thoáng do dự nhưng cuối cùng vội vã chạy về phía tháp Trắng!

Triệu Hành không nói dối, X01 đang đến thật, không chỉ sắp tới mà còn lao thẳng vào Triệu Hành!

Chim Đại Bằng bay rất nhanh, nhưng X01 còn nhanh hơn!

Nhanh, nhanh lên, tháp Trắng càng ngày càng gần rồi…

“Vút!”

Bên tai phải hắn nghe thấy âm thanh, trong lòng Triệu Hành vô cùng hoảng sợ, điên cuồng né sang trái!

“Phập!”

Song X01 vẫn đâm vào vai phải hắn!

Triệu Hành bị đau, phát ra tiếng rên rỉ, trong nháy mắt ngã khỏi lưng Đại Bằng!

May thay, X01 chỉ bay vòng vòng trên không, không truy sát hắn mà nhanh chóng bay đi. Hắn liên tục lăn ba mét trên đất, thẳng một đường đến cổng tháp Trắng khiến bụi mù khắp nơi, mọi người vây quanh ngó nhìn.

“Anh Triệu, anh Triệu, anh có sao không? Ổn không anh?” Lông Vàng lo lắng, Đại Bằng cũng biến về hình dạng ban đầu, bước tới.

Triệu Hành ôm lấy vai phải đang chảy máu, loạng choạng đứng dậy bước lên lầu, không đáp câu nào.

Lông Vàng và Đại Bằng đuổi theo hắn.

Về đến phòng, sắc mặt Triệu Hành tái nhợt, cởi áo khoác, lấy đồ ăn vừa cướp được ra. Vốn dĩ hắn giật được thanh dinh dưỡng và ba đồ hộp, nhưng có lẽ trong lúc chạy trốn đã vô tình làm rớt một hộp, hiện tại chỉ còn hai hộp.

Triệu Hành ném cho Lông Vàng và Đại Bằng mỗi người một hộp, khẽ nói vất vả rồi, sau đó đóng sầm cửa lại.

Lực đâm xuyên thấu của X01 không tầm thường chút nào, Triệu Hành quay đầu nhìn, thậm chí còn cảm nhận được ánh sáng xuyên qua vết thương của mình mãi không khép miệng được.

Triệu Hành run bần bật vì đau, hắn cắn chặt môi, rắc qua loa thuốc lên đó, băng bó vết thương kỹ càng, sau đó đi vào phòng ngủ, dường như đã hơn mười ngày trôi qua, hắn đổ thanh dinh dưỡng vào miệng, đút bằng miệng cho Lạc Minh Sơn.

Đã hai ngày Triệu Hành không ăn gì, hương vị ngọt ngào của thanh dinh dưỡng trong miệng khiến hắn muốn nuốt luôn nhưng hắn vẫn cố nhịn, đút cho Lạc Minh Sơn không chừa một giọt.

Trên tủ đầu giường vẫn còn hai thanh dinh dưỡng, Triệu Hành muốn ăn một thanh nhưng sau khi uống ít nước, hắn bỗng thấy không đói nữa nên không động đến.

Lạc Minh Sơn chỉ có thể uống thanh dinh dưỡng, còn hắn chờ vết thương lành rồi đi tìm đồ hộp tiếp.

Triệu Hành vùi mình vào chiếc giường mềm mại, vì chiếc chăn quá mềm đã khiến bả vai hắn nhức không chịu nổi.

Triệu Hành rướn người  hôn Lạc Minh Sơn một cái, nhẹ nhàng cụng trán cậu, giọng hơi khàn: “…Lạc Lạc, bao giờ em mới tỉnh?”

Đã là ngày thứ mười ba Lạc Minh Sơn ngủ mê man.

Trong mười ba ngày này, Triệu Hành đã đi tìm Thụ Linh mấy lần, thái độ cũng từ thiếu kiên nhẫn chuyển sang bình tĩnh chấp nhận.

Mười ba ngày, trên đảo đã xảy ra rất nhiều chuyện. Những lực lượng mới xuất hiện của nô lệ tổ F nổi lên, bắt đầu điên cuồng trả thù đám chủ cũ từng tra tấn họ đến chết.

Thức ăn trên đảo dần khan hiếm, không ít người xâu xé nhau chỉ vì một hộp, thậm chí trong cơn giận còn giết người.

X01 hoạt động trở lại, nhưng chỉ giết người ở xa khu tháp Trắng…

Tổ chương trình vẫn tiếp tục im lặng như chết.

Ngoài việc sửa chữa tầng lưới điện bảo vệ bên ngoài, họ không làm bất kỳ giải pháp tích cực nào khác, bên trong đảo vẫn mất điện, phát sóng trực tiếp vẫn bị gián đoạn, dường như bọn họ đã bỏ rơi hòn đảo đơn độc này, mặc cho người chơi tự sinh tự diệt.

Triệu Hành còn nghi ngờ rằng liệu hai ngày sau khi X01 hết điện, tổ chương trình có tiếp tục nhốt bọn họ ở nơi này nữa không.

Nhưng Triệu Hành không còn sức để nghĩ nữa.

Hắn mệt mỏi chạm trán Lạc Minh Sơn, vết thương trên vai không quá nghiêm trọng, nhưng cơn đau thấu xương không thuộc về mình như có thể phá hủy ý chí một người, tinh thần tê liệt, khiến hắn run rẩy thiếp đi.

Đương lúc mơ màng, Triệu Hành như đang trong giấc mơ.

Hắn mơ thấy Lạc Minh Sơn tỉnh lại.

Nhưng Lạc Minh Sơn không giống như bình thường, cậu trở nên gắt gỏng hơn, không ngoan ngoãn như trước.

Tay Lạc Minh Sơn run run sờ vai hắn, nghiến răng hỏi hắn, vết thương này do ai gây ra.

“X01…” Triệu Hành lẩm bẩm.

Triệu Hành cảm giác bản thân đã có một giấc mơ đẹp rất dài nhưng khi tỉnh giấc, hắn không nhớ gì hết, chỉ nhớ hình như Lạc Minh Sơn đã tỉnh.

… Ừm, chỉ cần Lạc Lạc tỉnh đã là giấc mơ đẹp rồi.

Triệu Hành cười ngây ngô, quay người định ôm Lạc Minh Sơn nằm bên cạnh, nhưng không ngờ lại ôm hụt.

Triệu Hành sững sờ, bật phắt dậy, khắp người vã mồ hôi lạnh.

… Có người bắt cóc Lạc Lạc nhân lúc hắn đang ngủ sao?!

Hay hắn ngủ say quá, mà từ lâu Lạc Lạc đã khiến người khác ao ước, nên… Sắc mặt Triệu Hành tái đi, hắn lảo đảo bước xuống giường, cầm khẩu súng trên tủ đầu giường, mở cửa xông ra ngoài.

“Anh Triệu?!”

Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.

Trái tim Triệu Hành chợt đập chậm lại.

Hắn quay đầu nhìn đằng sau.

Hắn thấy Lạc Minh Sơn đang đeo tạp dề trắng tinh đứng cạnh bàn ăn, tay bưng một dĩa bánh ngọt, ánh mắt nhìn hắn vừa kinh ngạc vừa vui sướng: “Anh Triệu, anh tỉnh rồi?”

Triệu Hành dụi mắt.

Hắn nhìn thấy khung cảnh trời xanh mây trắng, có hai chú chim đang vờn nhau trên không trung, còn có hình bóng người Vũ tộc nhỏ bé nhẹ nhàng đứng trên cành cây phản chiếu lên tấm kính sau lưng Lạc Minh Sơn.

Hắn nhìn thấy hàng chục người chơi đang ngồi nấu nướng trên sân bên ngoài tháp Trắng, cả một nhóm người đang hát hò nhảy múa, vui vẻ nô đùa.

Hắn thấy người máy phục vụ chạy tới chạy lui, phát cho mỗi người trên mặt đất một đĩa bánh kem trái cây nhỏ.

Mọi người đều rất hài lòng, vui vẻ, hạnh phúc, nhàn nhã.

… Hệt như vườn địa đàng vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK