• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Gà

Mẹ của Đỗ Trình Trình qua đời sớm, trong nhà chỉ còn lại ông bà nội và ba.

Lúc cô bé năm tuổi, Đỗ Thành Nghĩa ngồi ở đầu giường cô, kể chuyện cổ tích ‘công chúa Bạch Tuyết’ cho cô nghe, sau khi kể xong vuốt sợi tóc mềm mại của cô bé nói: “Trình Trình, ba tìm mẹ cho con được không? Mẹ sẽ sinh cho con một em gái xinh đẹp, chơi với con!”

“Không được!” Đỗ Trình Trình buồn buồn lắc đầu: “Con không thích em gái, con thích em trai thôi.”

Đỗ Thành Nghĩa dở khóc dở cười: “Tại sao không thích em gái vậy?”

“Em gái sẽ mặc váy của con, ở phòng con, lấy đi tất cả các món đồ chơi của con, còn sẽ cho con ngủ trong đống bụi bặm.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đỗ Trình Trình cực kỳ nghiêm túc: “Cô bé lọ lem có phép thuật, dù ở trong đống bụi nhưng vẫn có chim nhỏ giúp cô ấy, còn con không có.”

Đỗ Thành Nghĩa sửng sốt một chút, sờ đầu cô bé: “Sẽ không, ba sẽ tìm một người mẹ thương yêu con.”

“Nhưng!” Đỗ Trình Trình giống như một tiểu đại nhân, nghiêm trang nói: “Ba cô bé lọ lem cũng thương yêu cô bé lọ lem, mẹ ghẻ bắt cô bé lọ lem làm việc trong đống bụi bặm mỗi ngày, ba cô bé lọ lem lại mặc kệ cô ấy, ba công chúa Bạch Tuyết là Quốc vương, mẹ ghẻ Vương Hậu muốn giết chết công chúa Bạch Tuyết, độc chết công chúa Bạch Tuyết, ba Quốc vương cũng không trông nom công chúa Bạch Tuyết.”

Cô bé hỏi Đỗ Thành Nghĩa, ánh mắt trong suốt sạch sẽ như hòn bi: “Ba, công chúa Bạch Tuyết thất lạc trong rừng rậm lâu như vậy, ba Quốc vương không hề phát hiện ra sao? Nếu phát hiện ra, tại sao không đi cứu công chúa Bạch Tuyết vậy?”

“Cái này......” Đỗ Thành Nghĩa nhất thời im lặng, không thể làm gì khác hơn nói: “Đây chẳng qua chỉ là chuyện cổ tích thôi.”

Nhưng Đỗ Trình Trình không cho rằng đó chỉ là chuyện cổ tích: “Ba, ba cưới mẹ ghẻ, có em gái, có phải sẽ không cần con nữa không?”

Cô bé cứ như vậy lẳng lặng nhìn ông, vành mắt ửng đỏ, đáy mắt vừa hoảng hốt vừa sợ hãi, nhưng vẫn không khóc được, quật cường nhìn ông như vậy, chóp mũi hồng hồng.

Rốt cuộc chỉ là đứa bé, thấy Đỗ Thành Nghĩa không nói lời nào, bị dọa sợ nhào vào lòng Đỗ Thành Nghĩa, bật khóc thét lên: “Ba đừng không quan tâm con, con rất ngoan ba đừng không quan tâm con!”

Trong lòng Đỗ Thành Nghĩa bị tiếng khóc nho nhỏ mềm nhũn hòa tan, trở nên đau lòng.

Khi cô bé vừa mới sinh ra vẫn luôn là một đứa bé nhỏ nhắn, ông muốn cho cô bé tất cả mọi thứ, nhưng lại khiến bé lo lắng hoảng sợ.

Ông ôm bé vào lòng, vỗ nhè nhẹ lưng bé, dụ dỗ nói: “Trình Trình không đồng ý, ba sẽ không cưới mẹ ghẻ, được không?”

Đỗ Trình Trình hít hít mũi nhìn ông, lông mi còn vương giọt nước mắt trong suốt, đưa ngón út ra: “Ngoéo tay.”

“Ngoéo tay.”

Sau khi đến trường học, miệng Đỗ Trình Trình nhếch cao, cằm giương lên, khôi phục thành dáng vẻ công chúa nhỏ kiêu ngạo: “Tên quỷ đáng ghét Phùng Gia Thụ kia cả ngày đi theo phía sau con muốn con làm vợ nó, con không thèm đâu!”

Đỗ Thành Nghĩa âm thầm kiêu ngạo nhanh như vậy đã có người nhìn trúng công chúa nhỏ nhà mình, đợi sau khi cô bé lớn lên bậc cửa sẽ không bị đạp hư chứ? Nghĩ đến tiểu nha đầu mình một tay nuôi lớn thương yêu đặt trong lòng bàn tay khi trưởng thành sẽ trở thành người nhà khác, lập tức trong lòng Đỗ Thành Nghĩa tràn đầy chua xót, thầm mắng thằng bé tên là Phùng Gia Thụ kia một tiếng: tiểu tử thúi!

Ông khích lệ con gái mình: “Làm rất tốt! Chờ Trình Trình nhà chúng ta lớn lên ba sẽ tìm cho con một người tốt nhất!”

Đỗ Trình Trình gật đầu: “Được ạ! Nếu có tìm, phải là hắn làm vợ của con!”

Đầu tiên Đỗ Thành Nghĩa sững sờ, sau đó sung sướng ngửa đầu cười ha ha, trong lòng nghĩ đến, về sau con rể sẽ không tồi đâu.

Mặc dù Đỗ Trình Trình không hiểu rõ ba đang cười gì, nhưng cũng cười theo.

Trời lạnh dần, Đỗ Trình Trình đã mặc áo khoác dầy xinh đẹp vào, mang đôi giày nhỏ màu đỏ, mỗi ngày đều ngồi trong chiếc xe ô tô bóng loáng, nhưng vẫn như cũ hằng ngày đều đem thức ăn cho đứa bé ăn xin.

Trên người thằng bé ăn xin vẫn đang mặc chiếc áo sơ mi cũ rách nát, áo sơ mi đơn bạc hệt như cái chụp đèn, bao cả người nó lại, lộ ra hai chân gầy nhom như que củi, hơn nữa trên mặt đất lạnh như băng, cái gì cũng không mang khiến hai chân lạnh cóng đến tím bầm.

Từ chân nó, rồi nhìn đến mặt nó, tựa như một cây củi khô, trừ xương ra, chắc chắn không đến hai lạng thịt, điều này khiến đôi mắt đen nhánh trên mặt nó càng lớn hơn, càng trống rỗng hơn.

Mỗi ngày khi buổi sáng đến trường và lúc gần tối tan học nó đều sẽ đến đây, núp ở giữa cây táo và thùng rác trước cửa nhà trẻ, trợn to cặp mắt như hang động, xuyên qua cửa sắt ngơ ngác nhìn vào trong vườn trẻ, chờ thấy Đỗ Trình Trình đi vào, nó sẽ xoay người rời đi, chờ đến giờ lại chạy đến.

Đôi khi bác bảo vệ vườn trẻ sẽ thấy đứa bé ăn xin đứng ở bên ngoài bức tường, xuyên qua bức tường nhìn về phía song cửa sổ được chạm khắc, ánh mắt lom lom tập trung nhìn vào bức tường thủy tinh.

Có lần bác bảo vệ rất tò mò nó đang nhìn gì, xem xong mới biết, ánh mắt của nó đuổi theo hai cô bé xinh đẹp nhất lớp, khi bác bảo vệ đến đây, không đợi ông đuổi nó đi, nó đã hoảng sợ chạy đi như một làn khói.

Đỗ Trình Trình từ vườn trẻ ra ngoài thấy đứa bé ăn xin, trên người nó ướt nhẹp, cả người phát run trong không khí, nhưng đã chết lặng đi tựa như không biết lạnh là gì, đứng trong không khí lạnh lẽo, vì chờ một miếng bánh ngọt, một trái cây của cô bé.

Khi đó tuổi cô bé còn nhỏ, cảm thấy nó đáng thương, lập tức nói với bé trai mỗi ngày như cái đuôi luôn đi theo phía sau lưng cô bé: “Phùng Gia Thụ, cởi áo khoác của cậu ra cho tôi!”

Hằng ngày Phùng Gia Thụ đều ăn mặc như con chó nhỏ.

Bên trong mặc một áo len màu xám tro, bên ngoài khoác cái áo khoác dầy, bé nghĩ cởi ra sẽ đưa cho Đỗ Trình Trình, rất hả hê học dáng vẻ đại nhân trên TV, hấp ta hấp tấp cởi quần áo ra, hết sức có phong độ thân sĩ phủ thêm cho Đỗ Trình Trình, ai ngờ sau khi Đỗ Trình Trình liếc bé một cái, nhận lấy áo khoác ngoài của bé, bước đến trùm lên người thằng bé ăn xin.

Trên áo khoác kia, còn có nhiệt độ ấm áp của Phùng Gia Thụ, lúc ấy Đỗ Hoành cảm thấy, nhiệt độ này dường như thông qua làn da, lập tức làm ấm khắp chân tay nó.

Như có tia sáng xẹt qua.

“Cậu đem quần áo của tôi đưa cho một tên ăn xin!” Ở một bên Phùng Gia Thụ giận đến mặt đỏ rần, giơ quả đấm lên muốn đánh thằng bé ăn xin.

Nhưng Đỗ Trình Trình đang ở bên cạnh nhìn, bé giơ quả đấm nhìn thằng nhóc ăn xin một chút, lại nhìn Đỗ Trình Trình, hốc mắt đỏ lên, tức giận la to: “Đỗ Trình Trình, tôi không bao giờ thích cậu nữa!”

Đỗ Trình Trình không để ý đến Phùng Gia Thụ, khẽ nhíu lông mày thanh tú, có chút khó xử nói: “Sắp nghỉ đông rồi, tôi không thể mang bánh ngọt đến cho cậu nữa rồi.”

Nhà cô bé ở là một khu biệt thự rất lớn, bên ngoài có bảo an canh gác 24h, rất ít taxi xuất hiện, đứa bé ăn xin hoàn toàn không thể đến nơi đó được.

Đứa bé ăn xin chỉ nhìn cô, không nói lời nào.

Có lẽ nó là người câm, có lẽ nó nghe không hiểu những gì cô nói. Cô bé có chút nhục chí nghĩ, nữ tử Hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, cô bé không đem bánh ngọt đến cho nó, nó sẽ không đói chết chứ? Cô nhăn mày, lo lắng nghĩ.

Nhưng ngày thứ hai, ngày thứ ba...... Cô bé đều không gặp được nó.

Trong khoảng thời gian này, bé đã quen với việc mỗi sáng sớm đều mang một chút điểm tâm cho nó, buổi chiều để bánh ngọt của mình lại cho nó, đột nhiên hiện tại không thấy đâu nữa, trong lòng Đỗ Trình Trình có chút mất mác nhàn nhạt.

Có lẽ nó đã đi rồi. Cô bé nghĩ thế.

Mãi cho đến buổi sáng ngày thứ tư, lúc đến trường, cô có thói quen liếc mắt nhìn cây táo con bên cạnh thùng rác, sau đó thấy được một đống bụi bẩn trên mặt đất, giống như một món đồ bỏ bị ném ở nơi đó lúc nào cũng có thể sẽ bị kéo đi mất, đôi chân đó thật kỳ quặc, lạnh lẽo nằm trên đất không nhúc nhích.

Nó không lạnh sao?

Cô vội vã chạy đến, đứng cách nó khoảng một mét gọi to: “Nè! Cậu mau tỉnh lại đi!”

“Ngủ ở đây sẽ bị cảm đó!”

Kêu vài tiếng, nó đều không có phản ứng, đột nhiên trong lòng cô bé có chút sợ, chịu đựng mùi hôi của thùng rác, nhích đến gần, đưa ngón trỏ ra cẩn thận từng li từng tí chọc vào nó, lại chọc: “Này! Này!”

Một đống trên đất hơi giật, lộ ra khuôn mặt gần như không thấy rõ màu sắc ban đầu, và đôi mắt lớn đen như mực kia.

Thân thể nó khẽ động, gầy như cành khô bàn tay nhỏ nắm chặt vạt áo cô vì ngồi xổm xuống mà buông xuống, đôi môi khẽ động, thốt ra hai từ: “Trình Trình.” Sau đó hoàn toàn ngất đi.

Trong lòng Đỗ Trình Trình hoảng hốt, khóc to: “Cậu...cậu đừng chết nha!” Cô sợ hãi luống cuống xoay người về phía vườn trẻ kêu gào: “Lão sư, cậu ta đã chết rồi! Mau đến cứu cậu ấy, cậu ấy chết rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK