Đỗ Thành Nghĩa như gặp phải đả kích nghiêm trọng, trong miệng ngai ngái, một người đàn ông gần bốn mươi tuổi, nước mắt tuôn rơi. Đó là con gái ông, ông dùng sinh mạng che chở như bảo vật, là toàn bộ tình yêu và hy vọng của ông, không dám để cô chịu một chút uất ức nào, nhưng cũng chính do ông, do ông tự tay đưa những người có thể gây tổn thương cho cô đến bên cạnh cô, để cô bị đánh mắng và chửi rủa, thậm chí suýt nữa trở thành tội phạm vị thành niên mang tội giết người chưa thành.
Con gái vẫn ra vẻ hiểu chuyện, không hề trách cứ ông, thật ra con gái đang oán trách ông đúng không? Trách tại sao ông đưa những người muốn tổn thương cô vào cuộc sống của cô, phá hủy cuộc sống vốn bình yên và hạnh phúc của cô.
Cho nên đã hỏi ông tại sao, hỏi ông đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Tất cả những điều này là như thế nào? Ông cũng không nhịn được tự hỏi lòng.
Những người trước mắt này đều là người thân của ông, là cha mẹ ông, là con gái ông, tại sao những người này lại đánh mắng chửi rủa con gái mà ông thương yêu như ngọc quý khi ông không có mặt vậy chứ?
Đàn ông vĩnh viễn sẽ không hiểu, bọn họ luôn luôn cho rằng người thân và người thương của mình chắc hẳn cũng sẽ yêu mến người thân và người thương của anh ta, tựa như bọn họ sẽ không bao giờ có thể hiểu được tại sao quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu lại luôn bất hòa, bọn họ đương nhiên cho rằng, những người đó yêu mình thì sẽ thương yêu tất cả của mình, bao gồm cha mẹ, vợ con thậm chí tiểu tam của anh ta, đương nhiên tin rằng những người phụ nữ của anh ta đều lương thiện dịu dàng vô hại, thậm chí nhiều người còn khờ dại muốn vợ chính và vợ bé của mình ‘hòa thuận’ sống chung.
Dù bọn họ là thương nhân, hoặc là chính khách, hay là người thành công ở ngoài xã hội.
Hiện nay Đỗ Thành Nghĩa vẫn chưa đến bốn mươi tuổi, trước đó chưa bao giờ nghĩ cần phải lập di chúc sớm, nhưng trải qua chuyện mẹ con Vương Linh hãm hại con gái yêu quý của mình lần này, lần đầu Đỗ Thành Nghĩa nhận thức được, tài sản đồ sộ của mình bị người mơ ước, chuyện này khiến ông nhanh chóng quyết định, phải viết di chúc, nếu mình có chuyện gì, 98% tài sản trên danh nghĩa của ông đều sẽ chuyển hết cho Đỗ Trình Trình, khi cô tròn mười tám tuổi sẽ có hiệu lực, còn dư lại 2% thì chuyển cho Đỗ Hoành và cha mẹ ông mỗi bên thừa kế 1%, đối với con gái riêng Đỗ Nhược, mỗi tháng sẽ trả 6000 tệ tiền sinh hoạt, cho đến khi ả mười tám tuổi.
Ông hoàn toàn không hề nghĩ đến, nếu Đỗ Trình Trình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì những tài sản này do ai thừa kế, có lẽ trong suy nghĩ của Đỗ Thành Nghĩa, Đỗ Trình Trình sẽ không bao giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vĩnh viễn sẽ không.
Đương nhiên, phần di chúc này được tiến hành bí mật, trừ ông ra, cũng chỉ có luật sư của ông biết. Đỗ Trình Trình trông đã trầm tĩnh hơn hẳn, phong cách cũng lắng đọng xuống, nụ cười tùy ý chói lọi như ánh bình minh dường như chỉ còn tồn tại trong ảo giác của mọi người.
Trầm lặng hơn, còn có Đỗ Hoành.
Rõ ràng mới chỉ là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, đáy mắt đã sâu thẳm như vòng nước xoáy, dường như lúc nào cũng có thể khiến người chết đuối trong đó, bình lặng khác thường.
Nhưng cậu nhanh chóng khôi phục lại bình thường, tính tình càng dịu dàng và ấm áp hơn trước đây, như một khối ngọc vô hại.
Cậu chỉ nói: "Trình Trình, em hãy chờ anh." Những người dám bắt nạt em, anh sẽ từng bước từng bước trả thù hết, một người cũng sẽ không bỏ qua.
Đỗ Trình Trình chỉ cười, nét mặt cong như vầng trăng, như tất cả ánh sao đều tụ hợp trong đó, vừa sáng chói vừa hoang vu.
Đỗ Hoành chỉ cảm thấy trái tim rung động, từng đợt lạnh lẽo xuyên từ trái tim thấm qua da đến đại não, khiến cậu không biết theo ai.
Bởi vì ở đây có ‘luật bảo vệ trẻ vị thành niên’, tính mạng của người trong cuộc Hồ Mộng Đình cũng đã thoát khỏi nguy hiểm, Đỗ Nhược mới mười một tuổi nên không bị luật pháp trừng trị, mẹ Vương Linh của ả vì là nghi phạm giết người nên bị bắt.
Bà nội Đỗ mắng rất khó nghe, bất hiếu gì đó, vì con ả đã chết mà không thể tái hôn gì đó, khiến người xung quanh ai cũng biết chuyện nhà bọn họ, nhưng vì gần đây rất nhiều truyền thống đến phỏng vấn nhà họ Đỗ, mọi người đều biết lão phu nhân này là ai, cũng muốn xem náo nhiệt, thậm chí có người còn thông báo đăng lên mạng, cuối cùng khiến truyền thông chú ý.
Ông bà nội Đỗ bị đưa về trấn nhỏ, Đỗ Nhược cũng bị đuổi về vùng quê, dù sao đó cũng là ba mẹ ông, vì chăm sóc thân thể cho bọn họ, Đỗ Thành Nghĩa còn cố ý mời hai bảo mẫu, bảo mẫu nhận tiền lương từ chỗ ông, mỗi tháng, ông chỉ cho bọn họ 6000 tệ tiền sinh hoạt.
Nhà cửa trong trấn nhỏ rất xa hoa, như biệt thự nghỉ dưỡng, bàn về tinh xảo, so với biệt thự trong thành phố, chỉ có hơn chứ không kém, hơn nữa thị trấn đặc biệt yên tĩnh và an toàn, phía sau có nước chảy róc rách cỏ mọc xanh tốt, là một nơi vô cùng thích hợp để dưỡng già.
Hai ông bà già cũng có lương hưu, góp vào thì mỗi tháng hai người có thể cầm 8000-9000, cộng thêm phí sinh hoạt ông cho, dựa vào mức độ tiêu dùng ở trấn nhỏ này, thì thật sự không thấp, nhưng ngay cả như vậy, bà cụ Đỗ vẫn khóc lóc kể lể về thằng con bất hiếu của mình với hàng xóm, mỗi ngày mắng Đỗ Trình Trình và người mẹ đã chết của cô một trận, hình như trở thành chuyện bắt buộc của bà cụ, ngay cả Đỗ Nhược, cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Nhưng Đỗ Nhược đâu dễ đối phó, chỉ qua vài ngày, ả đã biết rõ nơi bà cụ Đỗ giấu tiền và mật mã thẻ ngân hàng của bà cụ Đỗ, hơn nữa thỉnh thoảng còn nói xấu Đỗ Trình Trình trước mặt hai người.
Tính tình ông cụ Đỗ ôn hòa, trước mặt bà cụ Đỗ hung hãn, ông cụ hoàn toàn không hề có quyền ngôn luận, hiện giờ bà cụ Đỗ không thể làm ầm ĩ với Đỗ Thành Nghĩa, nên mỗi ngày đều càu nhàu bên tai ông cụ, âm thanh như ma âm xỏ lỗ tai, ông cụ Đỗ thật sự phiền muộn không thôi, mỗi sáng sớm đều đến câu lạc bộ người già để đánh cờ tướng, chơi mạt chược, thỉnh thoảng còn khiêu vũ với nhóm bà lão, cuộc sống gia đình tạm ổn khá thoáng, nhưng mỗi ngày chuyện ông sợ nhất chính là về nhà, ông cụ càng như vậy, bà cụ Đỗ càng tức giận hơn, hoàn toàn phát tác tất cả triệu chứng của thời kỳ mãn kinh ra, mặc dù bà cụ đã qua thời kỳ mãn kinh rồi, nhưng ông cụ Đỗ cảm thấy, bà cụ vẫn chưa hề qua thời kỳ đó.
Đỗ Thành Nghĩa muốn đưa Đỗ Trình Trình đến nhà họ Trần, nhưng người nhà họ Trần không cho phép, bọn họ không muốn nhìn thấy Đỗ Thành Nghĩa, chỉ bảo tài xế đến đón.
Đỗ Thành Nghĩa chuẩn bị tất cả những gì có thể cho Đỗ Trình Trình, sau khi tài xế thấy những đồ này thì khó xử nói: "Bộ trưởng nói, nhà họ Trần sẽ chuẩn bị tất cả mọi thứ cho tiểu thư, tôi chỉ cần chở cô ấy đến đó là được."
Gọi Bộ trưởng, trên thực tế ông cụ đã về hưu, nhưng mà con trai ông cụ, cũng chính là chú của Đỗ Trình Trình đã ngồi lên vị trí này, nhưng chỉ không ở trong thành phố thôi.
Đỗ Thành Nghĩa nghe vậy thì giận dữ, nhưng đối mặt với nhà vợ, ông không còn gì để nói, chỉ có thể nhịn nhục, lo Đỗ Trình Trình chịu uất ức, không chỉ cho cô thẻ tín dụng, còn làm cho cô một tấm thẻ ngân hàng đặc biệt, bên trong có 50 vạn tiền mặt, mỗi tháng có thể nhận được một khoản phí sinh hoạt.
Vốn suy nghĩ khá nhiều, nhưng lo lắng quá nhiều cho cô ngược lại không tốt, cô mới mười hai tuổi, nếu cô cần chăm sóc bản thân, cũng không cần nhiều tiền như thế.
Có lẽ từ nhỏ đã được nuông chiều không thiếu tiền, những thứ này đối với Đỗ Trình Trình mà nói chỉ là một con số thôi, có phí sinh hoạt ba cho, đã quá đủ với cô rồi.
Cô trả thẻ ngân hàng lại cho ba: "Ba, số tiền này con chưa cần dùng đến, không bằng ba giữ lại đi, thêm vào tài sản cũng được."
Đỗ Thành Nghĩa bật cười, lại nhét thẻ vào tay cô, buồn bã nói: "Cầm đi, nếu muốn dùng thì sao? Sau này cả nhà đều thuộc về con, ba không thể luôn ở bên cạnh con, con tự chăm sóc tốt bản thân. "
Đỗ Trình Trình suy nghĩ một chút, giữ thẻ lại.
Vốn lúc ở nhà cô đã muốn dọn đến trường sống, hiện giờ đến một nơi xa lạ, suy nghĩ này càng thêm mãnh liệt.
Nhà ông ngoại ở khu Tiêu Châu, khu Tiêu Châu gọi là thị xã Tiêu Châu, là một thành phố thuộc huyện, sau lại lên kế hoạch mở rộng vào thành phố H, trở thành khu phát triển tài chính của thành phố H, mặc dù là khu, nhưng cấp bậc hành chính của nó cũng giống như thành phố, thị trưởng là phó giám đốc, quan hệ giữa nó và thành phố H tựa như Đại lục và Đài Loan, thuộc khu trực thuộc thành phố.
Khu Tiêu Châu vẫn còn thuộc huyện, ông ngoại Đỗ Trình Trình từng nhận chức thị trưởng Tiêu Châu, sau khi về hưu thì được hưởng đãi ngộ của chính khách.
Từ nhà Đỗ Trình Trình đến nhà ngoại, lái xe chỉ mất hơn một tiếng đồng hồ.