Cố Doanh Doanh trụ vào tường nhìn lên chiếc gương có một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp... Dù cô có thần đồng thiên tài thì cô cũng là con gái phản ứng ngạc nhiên và hoảng hốt là không tránh khỏi....
-Thiên a! Ông cho tôi xuyên cô nữ chính không xuyên xuyên vào nữ phụ làm gì???? Ta muốn sờ cơ thể mỹ nam!!!!
.... Cho mỗ tác giả nào đó rút lại lời phản ứng kia.....
Cô nhíu mày nhìn mình trong gương rồi đánh cái phóc vào đầu
“ đúng rồi mình là nằm mơ! Mỉnh chết rồi cơ mà!”
Cô chạy xồng xộng vào phòng bệnh của mình mặc kệ mĩ nam đã mặc đồ chỉnh tề đứng dựa tường đợi cô nhếch đôi môi lên yêu nghiệt đợi xem cô làm gì, nhưng cô nào để ý liền nhảy lên giường nằm nhắm tịt mắt mồm lẩm bẩm:
-Mình đang mơ mình đang mơ! Mình đang mơ!!!
Minh Dạ Nguyệt liền nhíu mày nhìn cô gái đang cố phớt lờ mình đang cố lẩm bẩm cái gì đấy liền nói:
- Cô có cần tôi gọi bác sĩ ko Tích San San?
Cái bộ dạng quan tâm này chính là mỉa cô, cô có phải đang bị điên không đâyyyy, cô mở mắt đến 5 lần vẫn thấy mình ở đó liền nhắm mắt lại hô to giơ cả 2 tay lên:
- Doraemon đưa ta về!!! Cánh cửa thần kì mau hiện ra!!!
Minh Dạ Nguyệt thở dài quay lưng bước đi ném cho cô một câu:
- Đồ thần kinh!
- Khoan! Mĩ Nam đừng đi!!!
Anh liền dựng lại mỉm cười quay người.... Xem ngươi có cái gì nào
- Đây là đâu? Anh là ai đây là diễn biến đến chương mấy rồi?
Anh nhìn khuôn mặt ngờ nghệch của cô có chút nghi ngờ khi đụng xe đã đụng rơi văng cả não của cô rồi có khi? Nhưng anh vẫn trả lời:
- Đây là bệnh viện, tôi là Minh Dạ Nguyệt, có phải là cô đụng xe bị văng luôn não đi không?
Hỏi xong cô trực tiếp bỏ qua lời tiếp của anh suy nghĩ.... Đụng xe và bệnh viện, đây có lẽ mới làchương thứ 3 bắt đầu khi cô ra viện mới gặp nữ chính và nam chính, cô ngước lên nhìn anh:
- Anh cũng là nam chính à?
Nam chính? Anh nhíu mày rồi tặc lưỡi bỏ đi ném lại một câu nói:
-Tích San San cô đúng là thần kinh nhưng khi nào muốn hiến thân cho tôi thì cứ gọi, tôi không ngại đâu.
Cô bĩu môi.... Anh không ngại nhưng cô thì ngại đấy, có ngu mới bám vào loại nam chính hiểm ác như anh! Cô lật lại những gì cô đã đọc liền thở dài, Tích San San là cô gái vô cùng xinh đẹp tài năng thiên bẩm, có chất giọng hoa nghe hoa cười nữa vậy mà gặp nữ chính cướp đi người con trai mình yêu liền trở thành hư hỏng, làm cho nữ chính 5 lần 7 lượt bị hãm hại nhưng bàn tay vàng của nữ chính làm sao có thể để cô bị hại, nữ phụ sau khi làm đủ chyện trên trời liền bị hậu cung của nữ chính giết chết không mẩu thịt cũng không còn!
Cô rùng mình... Thật ra chết một lần cũng chỉ cảm giác được trong vài giây còn đây nếu cô đụng vào nữ chính thì cái chết vô cùng đau đớn, cô muốn bảo toàn tính mạng có lẽ lên vờ như vẫn lẳng lơ vậy. Cô suy nghĩ rồi gật đầu bật dậy nhìn xung quanh liền có một bác sĩ đi vào.
A~ một mĩ nam!!! À mà khoan, cô nhíu mày nhớ hình như cũng có một nam chủ làm trong bệnh viện cô nằm thì phải? Cô liền nghi hoặc gọi tên:
- Lăng Hạo Thiên...?
Mĩ Nam liền dựng lại ánh mắt hiện lên sự chán ghét nhìn cô gái trước mắt, cô thấy ánh mắt liền than khổ... Không phải chứ chưa chi đã đụng đến 2 nam chính rồi, thiên a~ có muốn ta sống không đây? Ta hứa khi nào ta lên đó ta sẽ bạo cúc ông thiên a~!!!!
- Dạ Nguyệt nói cô bị mất trí nhớ nhưng có vẻ cô vẫn tỉnh táo quá nhỉ?
Lăng Hạo Thiên nhìn cô, cô nhìn lại anh liền dùng ánh mắt lẳng lơ xoắn nhè nhẹ mái tóc nói:
- a~ hạo thiên! Người ta nhớ ngươi mà? Dù có mất trí nhớ người ta vẫn nhớ ngươi là ai mà?
Cô phi! Không phải vì cái mạng già 28 tuổi của cô vẫn muốn sống thì cô thèm vào, mĩ nam trên đời không thiếu, cô không cần loại mĩ nam về sau chính là người tiêm đống hóa chất vào người cô tìm kiếm dị năng giả, cô phi!!!
Lăng Hạo Thiên nhìn thấy ánh mắt lẳng lơ đó nhìn mình liền tăng lên chán ghét, bản tính khó rời của cô nương này làm anh chán ghét đến tận xương tủy.
Cô ánh mắt lên nhìn anh liền tay với tới tay của anh vuốt ve nhẹ... A~ Tay mĩ nam... ta chạm vào rồi!!! (cái tính biến thái của cô không bao giờ đổi được đâu Hạo Thiên)
Anh nhìn cánh tay đang được vuốt ve rất muốn hất ra, nhưng vì mối làm ăn với Tích Thị lên anh vẫn để nguyên đến gần hơn xem cho cô xem có bị gì nghiêm trọng sau khi tỉnh dậy không, cô liền ngước nhìn anh đổi mắt lạnh lùng đánh giá.
Con người người này không đáng tin, vẻ bề ngoài dịu dàng nhưng thực chất anh lại là một nhà khoa học tàn nhẫn và máu lạnh, cô không lên ngây ngổ với người này, tốt nhất làm cho anh ta chán ghét cô sẽ không muốn đụng vào cô nữa.
Nhưng cô nào ngờ một tia ánh mắt lạnh lùng rồi được đổi lại ngay bằng ánh mắt lẳng lơ đã bị anh thu hết vào trong mắt, liền hếch nhẹ mép lên tạo một nụ cười vô cùng yêu nghiệt nhìn cô
“ cô tính làm gì đây hả Tích San San?”
Cô không nhận ra anh đã nhìn thấy liền tiếp tục giả vờ lẳng lơ ôm lấy cánh tay của anh nói:
- Hạo Thiên~ Người ta nhớ ngươi muốn chết, tối nay ở lại với người ta nhé?
Anh nhíu mày nhìn cô rồi lại tiếp tục chán ghét đứng dậy, có lẽ ánh mắt đó anh nhìn nhầm? Cô nàng đỏng đảnh Tích San San điêu toa kiêu ngạo này không hề có gì thay đổi cả:
- Xin lỗi tôi bận rồi.
- A~? Vậy còn tối mai?
- Bận nốt.
Anh quay người đi trả lời cô vô cùng lãnh huyết, cô đằng sau cười như điên, đúng rồi đi đi về với nữ chính của ngươi a! Ta đây không cần!
Anh vừa bước ra khỏi phòng bệnh liền có một người phụ nữ trung niên chạy vào nhìn cô rồi ôm chầm lấy:
- San nhi của mẹ! Huhu con bị đâm xe sao không nói với mẹ, có bị xây xước khuôn mặt không? Có bị bẹt ngực con không? eo con có bị gì không? Cúp 3 của con có bị xây xước không? Huhu San nhi của mẹ.
Cô choáng! Cô nhìn người phụ nữ độ tuổi trung niên xinh đẹp này đang ôm cô khóc như đưa đám chắc là mẹ của nguyên chủ, vốn nguyên chủ có gia đình yêu thương nhưng lại ruồng bỏ gia đình mình để hư hỏng không kế nghiệp gia đình.
Cô thở dài lần thứ n trong ngày, haizz nguyên chủ à cô đúng là có phúc mà không biết hưởng, từ giờ tôi sẽ giúp cô yêu thương gia đình và thân thể này, không để cô bị thiệt thòi đâu.
- Mẹ, con không sao.
Hạ Hà nhìn cô con gái liền nước mắt ngắn nước mắt dài nói:
- San nhi về Tích Thị thôi con?
- Vâng.
-Hả con đồng ý?
Bà vô cùng ngạc nhiên vì lời nói quá nhanh chóng của cô con gái cưng, dù bà có khóc lóc ỷ ôi ra sao cô cũng không về cơ mà? Giờ cô chịu về rồi...? Thật tốt quá! Bà mỉm cười hiền hậu không giấu nổi vết chân chim ở khóe mắt, cô nhìn biểu hiện khuôn mặt của người mẹ nay liền có chút đau xót thay nguyên chủ.
- Mẹ con muốn về luôn!
Cô mè nheo, cô muốn thoát khỏi địa ngục a~, ở đây làm cô tưởng đầu cô đang treo lơ lửng bất cứ lúc nào cũng có thể bị chặt chặt chặt!
- Nhưng con chưa khỏe mà?
Hạ Hà nhìn con gái lo lắng, có phải con gái cô thay đổi quá nhanh không làm cô có chút nghi ngờ có phải đứa con gái của mình hay không?
- Con muốn về! Con Muốn về! Ở đây có gã bác sĩ điên sắp lôi con làm thịt để ăn dần rồi!
-Ai dám làm thịt đại tiểu thư Tích Thị vậy?
Lăng Thiên Hạo mỉm cười ôn nhu nói đi vào, cô á khẩu nhìn anh... Tào tháo.... Cô phải thắp nhang khấn quá...!
Hạ Hà quay ra nhìn bác sĩ nói:
- Bắcsĩ Hạo Thiên, con gái tôi cứ đòi xuất viện, liệu có thể không?
Mẹ! Mẹ hại chết cô rồi tại sao lại nói với gã điên này! Cô ánh mắt ai oán nhìn mỗ mẹ nào đó không hiểu nhìn lại con tưởng con đang buồn, liền đau xót.
Lăng Hạo Thiên thấy sắc thái cô liên tục biến dạng như con tắc kè hoa vẫn lạnh lùng nhìn qua Hạ Hà nói:
- Cô yên tâm, một tuần nữa có thể xuất viện.
- Tôi muốn xuất viện luôn!!!!
Anh nhìn ánh mắt của lời nói này liền trong mắt có chút thú vị đáp:
- Cơ thể suy nhược nặng, cần nghỉ ngơi dài hạn, cần được các bác sĩ chăm sóc cô ấy về e rằng...
Ta phi! Cô phi nghìn lần, Hạ Hà hoảng hốt nói:
- Nghiêm trọng vậy sao bác sĩ Hạo Thiên? San Nhi tạm thời con ở đây một tuần đi! Mẹ sẽ đến thăm con thường xuyên, ngoan!
A ~Cô khóc không ra nước mắt, đồ cầm thú, suy nhược đầu ngươi, nghỉ ngơi nhà ngươi!!!
Cô nhìn người mẹ dễ bị lừa gạt của mình dần xa liền khóc trong lòng....! Ma Mi người đừng bỏ ta!!!! Ta không muốn bị róc thịt!!!!
Ai đó vừa trêu chọc cô nhịn cười đến nội thương vẫn giữ khuôn mặt ôn nhu nói một câu lạnh lùng:
- Tích Đại tiểu thư cô nghỉ ngơi đi.
Nghỉ cái đầu mi!!!!! Vừa căm ghét chán ghét ta xong giờ lại giữ ta lại để trêu đùa, đồ biến thái! Đồ bệnh hoạn! Mi chính là chó đầu thai!
Cô thầm chửi rủa mỗ nam nào đó đang cố nhịn cười đến nội thương bước ra, liệu mỗ nam nào đó nghe được những lời trong lòng của cô có tức đến ngoại thương nốt không?
Cô chán nản nhắm mắt, không suy nghĩ về tên cấu nào đó nữa, cô phải ngủ lấy sức! Không có sức sao chạy khỏi các tử thần (nam chính) đây?
Cô đã ngủ thiếp đi, cảm nhận được gì đó nhột nhột trên tóc như ai đó đang vén tóc cô, cô liền hơi nhíu mà rồi chọn một tư thế thoải mái ngủ tiếp.
- San san ...
Giọng nói nam tính quyến rũ đó gọi cô rồi nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng nhìn công chúa đang say ngủ....
Cô vốn chưa đọc hết cuốn tiểu thuyết đó không hề biết rằng đằng sau câu chuyện có những gì kì lạ cô không hề biết...