Thời tiết bên ngoài rất tốt, gió nhẹ, bầu trời trong xanh, cây dâm bụt bên Kính Hồ hình như cao hơn mấy ngày trước đến hai trượng, giữa cây xanh có điểm vài đóa hoa nhỏ màu trắng.
Cơ Hoài Chu nghịch tua ngọc bội trong tay, nghĩ đến Tinh Như trước khi biến thành người thường trốn trong mũ, lén lút ra ngoài với hắn.
Y thật nhỏ, lông tơ xù xù mềm mại, thân thể mũm mĩm, tròn trịa, khi tức giận, sẽ lao nhanh ra ngoài như bắn từ nỏ cao su, đâm chiếc mỏ nhỏ xíu vào ngực hắn.
Cơ Hoài Chu lại nhớ đến khi Tinh Như lớn hơn chút, y thường ngồi dưới trăng ngẩn ngơ, chỉ vào mặt trăng rồi nói với hắn rằng y đã nhìn thấy hắn ở đó, trong giấc mơ.
Nhớ đến đêm đó mưa to gió lớn, sấm sét ầm ầm, hắn dùng tay không đào quan tài ra, từ đó về sau, liền cùng tiểu yêu trong quan tài sống nửa đời.
Hắn đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng không ngờ rằng cuộc đời của Tinh Như lại dừng lại vào ngày này.
Họ nói với hắn rằng Tinh Như đã đến cung điện để ám sát hoàng đế, nhưng y đã thất bại và bị xử tử.
Mấy chữ này cũng không có gì khó hiểu, nhưng Cơ Hoài Chu lại không cách nào lập tức hiểu được, phải một lúc lâu sau hắn mới định thần lại, nhẹ giọng hỏi: "Quốc sư đâu?"
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, không buồn cũng chẳng vui.
"Quốc sư..." Nam nhân dừng một chút, "Quốc sư đã bị bệ hạ trục xuất khỏi kinh đô."
Cơ Hoài Chu cả người run lên, chống vào cột đá bên cạnh ổn định thân hình, hắn tính toán nhiều như vậy, lâu như vậy, là vì để cho Tinh Như sau khi hắn rời đi có thể sống tốt.
Nhưng không ai trong số họ bảo vệ tốt Tinh Như của hắn.
Không lâu sau, hoàng đế phái người đưa một chùm lông vũ đến, là lông vũ của Tinh Như, nhìn thoáng qua liền có thể nhận ra là của Tinh Như, bởi vì trên đó dính đầy máu.
Một thanh âm mỏng manh bén nhọn vang lên bên tai Cơ Hoài Chu: "Tinh Như công tử phạm tội nghiêm trọng, bệ hạ cho rằng hắn cùng điện hạ có giao tình, cho nên trước khi xử tử, cố ý giữ lại vật này, coi như thay điện hạ lưu lại một hồi tưởng niệm, hy vọng điện hạ trong Lan Tháp sẽ trân trọng chính mình.”
Đã không cách nào nghe rõ thanh âm, Cơ Hoài Chu nắm chặt chiếc lông vũ trong tay, không biết vì sao mùi máu tươi trên chiếc lông vũ đột nhiên nồng đậm hơn.
Hắn sững sờ ngẩng đầu lên, những thanh âm kia lại giống như ngàn vạn con kiến, cắn nuốt lấy trái tim hắn.
Không có cách nào để hắn thoát khỏi, và không có nơi nào để hắn trốn đi.
Cuối cùng hắn cũng hiểu rõ rằng Tinh Như đã ra đi.
Trong khoảnh khắc ấy, Cơ Hoài Chu trong lòng vô cùng đau đớn, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị xé ra, đau đớn, thân thể cong lại như con tôm sắp chết, lảo đảo ngã xuống đất.
Các nhà sư vội vàng chạy tới, đỡ hắn dậy, kêu lên: "Điện hạ! Điện hạ!"
Nhưng không có giọng nói nào thuộc về Tinh Như.
Cơ Hoài Chu thở hổn hển dữ dội, cố gắng gọi tên Tinh Như, nhưng giọng hắn vỡ vụn.
Khi hắn nhìn lên, chiếc áo choàng màu xám của nhà sư, bức tượng Phật bằng vàng và mái vòm tối đen trên đầu...đã không thể nhìn rõ nữa.
Trong cổ họng nồng mùi máu tanh, hắn bịt miệng lại, nhưng máu đỏ tươi không ngừng chảy ra từ giữa kẽ tay, kéo dài đến vô tận.
Tinh Như của ta a...
Cơ Hoài Chu hai mắt chìm vào trong bóng tối, một khắc sau liền rơi vào hôn mê.
Khi hắn mở mắt ra lần nữa, mặt trăng đã treo cao.
Bóng nến chập chờn, trong chùa tăng nhân quỳ rạp trên mặt đất, bên tai không ngừng vang lên tiếng tụng kinh, hắn cũng không còn tâm tư để nghe.
Trong lòng hắn biết, mệnh mình không còn bao lâu, sau khi chết thân xác này cũng khó giữ.
Trong phòng ánh nến lờ mờ, ở góc bàn có một pho tượng Phật sơn son thếp vàng, lư hương chậm rãi bốc lên một làn khói xanh.
Đức Phật cụp mắt xuống, tỏ lòng từ bi vô lượng.
Thế giới bên ngoài vẫn như ngày hôm qua, hắn đã từng nghĩ rằng cho dù Tinh Như có đi ngàn dặm, cho dù cả đời này không thể gặp lại nhau, chỉ cần Tinh Như vẫn còn ở đó là được.
Bây giờ, tất cả mọi thứ đều biến thành hư vọng.
Dưới ánh trăng, khi vạn vật đang yên lặng say ngủ thì đột nhiên, tiếng sấm nổ vang, mưa rào ào ạt tạt vào cửa sổ, âm thanh như tiếng trống.
Cơ Hoài Chu mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ, xuyên qua màn mưa, hắn thấy dưới tầng mây dày đặc như mực vẫn còn có pháo hoa nở rộ, không biết vì sao, hôm nay pháo hoa đến rất muộn, cũng không còn lộng lẫy như trước.
Khóe miệng hắn khẽ cong lên, sau đó lảo đảo đứng dậy, được các tăng nhân đỡ, đi tới bên cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, trên bầu trời đen kịt, tia chớp xẹt qua, tựa hồ như có hỏa long bay lên trời, ánh lửa khiến sắc mặt Cơ Hoài Chu vô cùng tái nhợt, môi thâm tím, chỉ còn lại những tia sáng rời rạc trong mắt hắn.
Trong lúc mơ màng, có một thanh âm tiếng Phạn từ hư không truyền đến, Cơ Hoài Chu đặt tay lên bệ cửa sổ, dùng ngón tay gõ gõ một giai điệu kỳ lạ, nhắm mắt lại, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: Nếu có kiếp sau..."
Đại sư chắp tay hỏi Cơ Hoài Chu: "Điện hạ nếu có nguyện vọng gì khác thì hãy nói ra đi."
Môi hắn hơi mấp máy, hơi thở yếu ớt không còn nhịp nhàng, máu không ngừng trào ra từ khóe miệng, nhưng hắn cũng không để ý lắm.
Đại sư cúi người, chỉ có thể mơ hồ nghe được mấy chữ ngắt quãng: "Nếu như có kiếp sau..."
Nếu có kiếp sau thì sao?
Nếu Tinh Như vẫn còn là một con chim La Sát, thì hắn muốn làm một cái cây trước mộ, một cây, một yêu, họ sẽ ôm nhau và ở bên nhau mãi mãi.
Ngoài cửa sổ sấm sét bỗng to hơn, tia lửa từ trên trời rơi xuống, giống như một trận mưa lửa cực lớn.
Khi hắn mở mắt ra liền thấy Tinh Như ngồi cách hắn không xa, nghiêng đầu cười tự giễu, vẫn như trước, đưa tay ra là có thể chạm vào.
Nhưng Tinh Như của hắn đã không còn ở đó nữa.
Vì vậy, trong khoảnh khắc tiếp theo, Tinh Như tan vỡ cùng với tia sét mạnh mẽ, Cơ Hoài Chu giật mình trong giây lát, thanh âm tiếng Phạn bên tai hắn biến mất không còn dấu vết.
Dưới tầng mây đen, ánh điện cùng ánh lửa đan xen vào nhau, tia lửa trút xuống, tiếng sấm ầm ầm kéo theo, mưa to dập tắt toàn bộ pháo hoa trên bầu trời.
Không còn dư quang.
Cơ Hoài Chu cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve vết máu trên lông vũ trong tay.
Một lúc sau, hắn mím môi cười.
Ánh sáng trong mắt tiêu tan.
Nếu có kiếp sau...
Hắn chỉ cầu mong Tinh Như của hắn mỗi năm đều khỏe mạnh và hạnh phúc..
Danh Sách Chương: