Wattpad: lananh2583
- ---------------------------------
Thang gỗ đã lâu không được tu sửa, có mấy chỗ đã đứt gãy, mấy tấm ván gỗ lẻ loi ở đó, lung lay sắp đổ.
Ma quân sắc mặt không đổi, từ từ bước qua, lại không phát sinh điều gì.
Y đến gian phòng trên lầu cao nhất của Phật tháp, pho tượng Phật sơn son thếp vàng đứng đó từ hàng trăm năm trước, nhiều năm không ai dọn dẹp, phủ đầy bụi bặm.
Trên mặt đất có một vết máu đỏ sậm, hẳn là năm đó điện hạ lưu lại.
Theo sử sách ghi chép, Thái Tử Đại Dận qua đời vào năm Hi Minh thứ mười sáu.
Điện hạ chết ở nơi này.
Ma quân cúi đầu nhìn vết máu hồi lâu, cuối cùng ngồi xổm xuống, đưa tay cẩn thận vuốt ve, dường như có dòng máu ấm áp từ đầu ngón tay chảy ra, y có chút trầm tư.
Thật lâu sau, y đứng dậy đi tới bên cửa sổ, vẫn có thể nhìn thấy cánh đồng tuyết rộng lớn ngàn dặm, những lá cờ đỏ tươi phấp phới tung bay trong gió phía xa xa.
Y đâu biết rằng hơn một trăm bảy mươi năm trước, điện hạ đã đứng nơi này, ngẩn ngơ tìm kiếm bóng dáng Tinh Như trong cơn mưa tầm tã.
Ma quân ở lại trong tháp hai ngày hai đêm, đến ngày thứ ba thì trở về yêu giới.
Mấy ngày trước, yêu giới tuyết rơi dày đặc, vùng đất u ám bị tuyết trắng bao phủ, phản chiếu một chút ánh nắng mơ hồ, bầu trời so với trước trong trẻo hơn rất nhiều.
Rất nhiều yêu ma còn chưa có quen với khung cảnh này, chúng vừa chạy vừa ngao ngao gọi loạn, một tiểu yêu không nhìn đường chạy thẳng vào lòng ma quân, sau đó bị bệ hạ lãnh khốc vô tình đá vào hồ Tình Tuyết.
Nó nhất thời còn không ý thức được vừa rồi xảy ra chuyện gì, khi phản ứng lại thì đã rơi vào trong hồ băng, chỗ bị ma quân đá còn âm ỉ đau, cái mông đáp xuống mặt băng càng đau đến lợi hại, hắn lo lắng đầu óc mình sẽ bị đau rớt.
Nhưng đây hoàn toàn là lo lắng dư thừa, bộ dạng hắn hiện tại rõ ràng không có cái gọi là đầu óc.
Q
Thấy ma quân trở về, Lưu Già vội vàng tiến lên, báo cáo với y vài chuyện vặt vãnh trong yêu giới mấy ngày này.
Mấy chuyện này quả thực là chuyện nhỏ nhặt, chỉ cần ma quân không dẫn bọn họ đi tấn công thiên giới, chiếm lĩnh nhân gian thì yêu giới trong thời gian ngắn hẳn sẽ không có chuyện lớn gì phát sinh.
Ma quân yên lặng nghe Lưu Già nói, hừ lạnh một tiếng, sau đó vẫy vẫy tay kêu nàng lui ra ngoài, một mình trở về tẩm cung.
Vừa bước vào tẩm cung trống trải, y đã bị mấy cành đào trên bàn hấp dẫn, mùa này ở yêu giới cũng như nhân gian đều không có hoa đào, vậy hoa này ai để không cần nói cũng biết.
Chỉ là không biết Phong Uyên dùng biện pháp gì, hoa đào để trong tẩm cung lâu như vậy còn chưa héo tàn, ma quân nghịch hoa trong tay, nhướng mày, bỗng nhiên nở nụ cười.
Cười đến không thể hiểu được, sau một hồi, ý cười mới toàn bộ rút đi, y đưa tay sờ sờ miệng mình, cảm giác chính mình ngày càng kỳ quái.
Không biết nhảy Đăng Tiên Đài rồi phải làm sao mới tìm lại được ký ức, y có chút muốn thử xem.
Bầu trời bên ngoài dần tối, đem thân ảnh ma quân bao phủ giữa một mảnh âm u, tay y vẫn nắm chặt cành đào, không có ý định buông ra.
- --------------------------------------
Trăng thanh như nước, gió mạnh mang theo tuyết mịn từ trên trời cuồn cuộn mà đến, thành Canh Thủy hoa nở rộ như biển lửa hừng hực thiêu đốt, vô số dây leo xanh biếc leo quấn trên tường thành cao, dưới ánh trăng đỏ rực chậm rãi sinh trưởng.
Sông Phong thong thả chảy xuôi, mặt sông phản chiếu ánh trăng cùng biển hoa, quỷ khí tràn ngập.
Bên ngoài Cửu U cảnh hết thảy vẫn như thường, chỉ có Cửu U bia linh từ lần trước bị ma quân hỏi một câu, đến nay vẫn vẫn uể oải chán nản, hiện giờ thấy Mộng Xu tới, thế mà lười đến một chút phản ứng, một câu hỏi thăm lễ tiết cũng không có.
Thấy vậy, Mộng Xu thầm nghĩ, Cửu U cảnh quả nhiên có vấn đề.
Hắn đưa tay gõ gõ lên tấm bia, hỏi: "Bên trong làm sao vậy?"
Bia linh ngơ ngác, mờ mịt nhìn Mộng Xu, hỏi ngược lại: "Cái gì làm sao vậy?"
Mộng Xu ghét bỏ nhìn hắn một cái, làm một bia linh, thế mà ngay tại chỗ mình cai quản xảy ra chuyện gì cũng không biết, thật là vô dụng.
Hắn đứng bên cạnh Cửu U bia linh, do dự một lát.
Trước đây hắn đáp ứng Phong Uyên chỉ ở bên ngoài Cửu U cảnh nhìn một chút, hiện giờ gặp tình huống này, không đi vào sợ là cái gì cũng nhìn không ra.
Mộng Xu cất bước tiến vào Cửu U cảnh, chỉ là trước khi rời đi, hắn cùng bia linh nói mấy câu: "Nếu như trong vòng một ngày ta chưa trở ra, ngươi liền đến thiên giới nói một tiếng với Phong Uyên thượng thần, kêu hắn trân trọng thời gian, nhanh nhanh bế quan đi."
Bia linh a một tiếng, ngây ngốc hỏi: "Ngươi là muốn chuyển đến Cửu U sống à?"
Mộng Xu nghiêm túc cảm thấy rằng, nếu một ngày nào đó Cửu U không còn tồn tại nữa, lấy đầu óc của bia linh này, đại khái cũng chỉ có thể đến yêu giới kiếm cơm.
Hắn khẽ thở dài, có chút trìu mến xoa xoa đầu bia linh, bia linh bày ra vẻ mặt mê man mà nhìn Mộng Xu biến mất ở lối vào.
Mộng Xu vừa tiến vào Cửu U, cuồng phong như đao đánh úp tới, hắn vội vàng né tránh, vẻ mặt trở nên ngưng trọng, đi thêm mấy trăm bước liền thấy trên bầu trời không biết từ đâu xuất hiện một vòng xoáy cực lớn, khí thế to lớn, nuốt chửng nhật nguyệt, kéo theo một trận cuồng phong nghiêng trời lệch đất, phảng phất có thể đem thiên địa cuốn hết vào trong vòng xoáy kia.
Ánh lửa từ xoáy nước bắn ra, như dung nham tuôn trào, mùi máu tanh thoang thoảng trong gió, tiếng gào thét thê lương vang lên cùng vô số đá vụn đập vào nhau, thanh âm nối tiếp nhau không dứt.
Mộng Xu ngẩng đầu lên, thấy Kiếm Ngô đứng thẳng giữa không trung, mặt trầm như nước, gió lốc thổi qua trường bào phấp phới, tay phải nắm chặt, đem thần kiếm đâm vào trung tâm vòng xoáy, tay trái tỏa rộng thần quang, cùng một đạo thần quang khác đập vào nhau, tạo thành một vùng sáng khổng lồ.
Mộng Xu dọc theo thần quang nhìn về phía đối phương, chợt thấy Tư Tuyền, hai người dường như đã giằng co ở chỗ này thật lâu.
Trong lòng Mộng Xu thấy kỳ quái, Thiên Ma còn chưa có thoát ra, hai người họ như thế nào đã đánh nhau trước rồi?
Kiếm Ngô chú ý tới có người đi đên, liếc mắt liền nhìn thấy Mộng Xu phía dưới, lên tiếng chào hỏi: "Ngươi tới rồi?".
Danh Sách Chương: