4.
Ta chờ bên ngoài cửa cung hai ngày nhưng vẫn không đợi được cữu phụ và biểu ca xuất cung.
Di mẫu vẫn còn nằm trên giường trong khách điếm, hầu hết đều mê man cả ngày trời, chỉ có Thẩm ma ma, người sớm đã được thả khỏi thân phận nô tịch ở bên cạnh hầu hạ.
Ta đến hỏi thăm các thị vệ canh cổng cung, nhưng chẳng ai đoái hoài. Cũng tìm đến những nhà từng có mối quan hệ tốt với phủ Anh Quốc công nhưng đều bị đám gia nhân đuổi thẳng cổ, dù ta có quỳ xuống cầu xin cũng vẫn không một ai chịu gặp.
Chiều muộn quay về khách điếm, may mắn gặp lúc di mẫu tỉnh lại.
“Man Man, có tin tức gì không?”
Ta cúi đầu, lặng lẽ lắc nhẹ, không dám đối diện với đôi mắt tràn đầy mong đợi của di mẫu. Di mẫu ho khan kịch liệt, ta vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng vỗ lưng người.
“Để ngày mai, con đích thân đi cầu xin phủ Khánh Quốc công.”
Nhưng rạng sáng hôm sau, di mẫu bỗng lên cơn sốt cao, uống thuốc đến tận bình minh vẫn không thuyên giảm. Ta đành giao di mẫu lại cho Thẩm ma ma chăm sóc, một mình đi đến phủ Khánh Quốc công.
Gã gia nhân canh cổng không xua đuổi ta, nhưng sau khi vào báo tin, Khánh Quốc công lại từ chối gặp mặt. Ta kiên trì cầu khẩn, quỳ xuống khẩn khoản xin được diện kiến một lần. Nhưng vẫn bị gia nhân khách sáo đuổi đi.
Ta thất thần đi về phía cổng cung, lại bị một lão ma ma va phải. Vừa định mở miệng hỏi, lại phát hiện đó chính là nhũ mẫu của phu nhân Khánh Quốc công, người đã rời khỏi phủ dưỡng già.
Bà am hiểu phụ khoa, năm xưa khi ta mới có kinh nguyệt, bụng đau dữ dội, di mẫu từng mời bà vào phủ điều trị cho ta.
“Cô nương cẩn thận một chút, nếu cảm thấy mệt mỏi, chẳng bằng đến quán trà bên cạnh phủ Tĩnh vương ngồi nghỉ chân một lát.”
Ta còn chưa kịp phản ứng, bà đã vội rời đi.
Giữa phố phường xe ngựa tấp nập, ta đứng sững vài giây rồi chậm rãi đi về hướng phủ Tĩnh vương. Bước được vài bước, ta bắt đầu nhanh chân mà chạy.
Trước cửa phủ Tĩnh vương, Tĩnh vương vừa từ trên xe ngựa bước xuống, chuẩn bị vào phủ.
Hai ngày qua, cả kinh thành đều tránh phủ Anh Quốc công như tránh ôn dịch, Khánh Quốc công phải dùng cách vòng vo như vậy để nhắc nhở ta đi tìm Tĩnh vương, e rằng quan hệ giữa Tĩnh vương và phủ ta không thể công khai.
Ta không kịp nghĩ kế sách chu toàn hơn, tức thì nhanh chóng bước về phái trước.
“Tĩnh vương điện hạ, trước đây người từng mượn của biểu dân nữ một bức họa của Tô đại gia để thưởng lãm, hôm nay đặc biệt đến đây, kính xin điện hạ trả lại.”
Tĩnh vương khựng lại, quay đầu nhìn ta từ trên xuống dưới, ánh mắt chứa đầy hứng thú, sau đó mới cà lơ phất phơ đáp lời.
“Gấp cái gì? Tiểu tử Hoắc Tuần kia vẫn chưa chết được đâu! Đợi hắn chết rồi, ngươi đến đòi cũng chưa muộn.”
Nói xong, lập tức sải bước vào phủ.
Lòng ta như bị một tảng đá đè nặng, cuối cùng cũng le lói một tia hy vọng. Ta vội vã quay về khách điếm báo tin này cho di mẫu. Nhưng đôi mày của di mẫu vẫn nhíu chặt, chẳng chút an lòng.
E rằng, chỉ khi cữu phụ và biểu ca bình yên trở về đứng trước mặt di mẫu thì người mới thực sự yên tâm mà dưỡng bệnh cho tốt.
Ta không nói thêm gì, chỉ tiếp tục chờ đợi trước cổng cung, cuối cùng đến hoàng hôn ngày thứ hai mới trông thấy bóng dáng biểu ca từ phía xa.
Hắn cô độc bước qua con đường cung vắng lặng, chậm rãi tiến vào bóng tối u ám dưới cửa thành. Ta thở phào nhẹ nhõm, lòng tràn ngập vui sướng, vội vàng chạy tới.
“Biểu ca, huynh không sao chứ?”
“Cữu phụ đâu?”
Biểu ca bước ra từ trong bóng tố, lúc này ta mới nhận ra hắn đã gầy đi rất nhiều. Mái tóc rối bời, sắc mặt tái nhợt, từng bước chân lảo đảo thất hồn lạc phách, đã gần như không còn hơi thở của người sống.
Trung lang tướng Kim Ngô vệ năm xưa từng hiên ngang lẫm liệt, bây giờ còn đâu.
“Biểu ca…”
Đôi mắt hắn trống rỗng đến vô hồn, rất lâu sau mới tụ lại tiêu cự, nhìn về phía ta.
“Phụ thân… không còn nữa.”
5.
Gần hai năm nay, long thể đương kim Bệ hạ không được khỏe, phần lớn chuyện triều chính đều do Hiến vương xử lý. Mấy ngày trước, trong buổi chầu sáng, Lễ bộ Thượng thư thỉnh ý Hoàng thượng về việc truy phong thụy hào cho Thục vương đã qua đời năm trước.
Cả đời Thục vương trấn thủ Tây Nam, bảy lần chinh phạt Nam Chiếu, dùng thủ đoạn sắt máu tiêu diệt không ít đại thần trong quốc nội Nam Chiếu có ý định chống đối Đại Tấn. Không chỉ vậy, hắn còn tự tay đưa con trai út của lão quốc vương Nam Chiếu lên ngôi, thỉnh chỉ triều đình cho phép giữ lại để phủ Thục vương nuôi dạy đến khi trưởng thành.
Thế nhưng vào năm trước, vụ án Tiết độ sứ Lũng Hữu tham ô quân lương lại liên lụy đến Thục vương. Cũng bởi vậy mà triều đình cứ mãi tranh cũng không quyết được thụy hào phong cho Thục Vương.
Nhưng ngày hôm đó, vài vị Ngự sử lại vô cùng kiên quyết, nhất định phải hạ thụy Thục vương để răn đe hậu thế. Cữu phụ Anh Quốc công lúc ấy chỉ nói một câu: "Tuy Thục vương có sai lầm, nhưng không đáng đến mức ấy", cũng có không ít đại thần đồng tình với ý kiến của ông.
Thế là hai bên tranh cãi kịch liệt.
Không ngờ Bệ hạ vẫn luôn lặng im ngồi trên long ỷ, mọi việc chỉ nghe xong rồi bỏ ngoài tai lại đột nhiên giận dữ tím mặt, chẳng những lập tức quyết định ban thụy hào xấu cho Thục vương, mà còn muốn xóa tên hắn khỏi hoàng thất.
Anh Quốc công chỉ vừa mở miệng khuyên nhủ, Hoàng thượng đã phất tay ngắt lời. Ngay sau đó, hai cha con cữu phụ lập tức bị cách chức tống giam, tịch biên gia sản, lưu đày đến Kiếm Nam.
"Cữu phụ… là bị người trong ngục tra tấn sao?"
Trong căn phòng đơn sơ của một quán trọ nhỏ bên đường, ta cẩn thận lựa lời hỏi. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cữu phụ qua đời, biểu ca chịu hình phạt đánh roi, nếu bây giờ về khách điếm nơi chúng ta đang ở, e rằng cữu mẫu lại hộc máu thêm lần nữa.
Vậy nên ta dè dặt đưa biểu ca vào quán trọ nhỏ này, chờ hắn qua loa rửa mặt chải đầu rồi lại mời tiểu nhị đến giúp hắn bôi thuốc, sau đó ra ngoài mua cháo.
Biểu ca im lặng uống hết chén cháo, lúc này ta mới cẩn trọng mở miệng hỏi. Ta vẫn không thể tin được rằng, người lúc nào cũng ôn hòa từ ái như cữu phụ giờ đây đã không còn trên cõi đời nữa.
"Chúng ta bị giam giữ riêng biệt. Mãi đến hôm nay, trước khi được thả ra khỏi cung, ta mới biết chuyện này…"
Một câu ngắn ngủi, lại nghẹn đến mức nói không thành lời.
Nước mắt ta lăn dài, lặng lẽ lau đi, không dám hỏi thêm.
Ta chỉ tìm lời khác để kể cho hắn nghe tình hình của di mẫu, đơn giản nói qua chuyện phủ Anh Quốc công bị tịch biên hôm ấy, rồi tóm tắt những việc xảy ra sau đó.
Sau một khoảng lặng, ta nhìn sắc trời bên ngoài, đã đến lúc phải về rồi. Biểu ca không phản đối, lặng lẽ đi theo ta ra khỏi quán trọ, chậm rãi bước về khách điếm nơi chúng ta tạm nương thân.
Chuyện xảy ra đêm hôm ấy, khi biểu ca vào phòng ta, theo sự lụi tàn của phủ Anh Quốc công, ta không dám nhớ lại. Những cân nhắc khi tỉnh táo, những rung động đắm chìm ấy, chúng ta đều ngầm chôn chặt trong ký ức của cả hai.
Cây đại thụ đã đổ, cành nhánh còn khó bảo toàn, huống hồ gì là chim chóc nương náu cậy nhờ. Khi vinh hoa ngày cũ tiêu tan, chúng ta buộc phải cùng nhau đối diện với hiện thực tàn khốc.
Ta đã làm một dân nữ bình thường mười mấy năm, nhưng biểu ca thì không. Ta không biết hắn có thể vực dậy được hay không, có thể trở thành chỗ dựa cho di mẫu hay không. Bởi vì điểm cuối con đường này, chính là di mẫu vẫn đang ngày trông đêm chờ phu quân và nhi tử của mình. Nhưng phu quân của nàng, vĩnh viễn không thể quay về nữa rồi.