• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

53.

Mũi tên xuyên qua đầu Cung vương, cách ta chẳng quá hai tấc. Mấy giọt máu hắn bắn lên mặt ta, từ nóng ấm thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, nhưng hơi thở tử vong vẫn quẩn quanh chẳng tan.

Đôi mắt trợn trừng không cam lòng của hắn trước khi gục xuống, dường như vẫn đang nhìn ta. Giây lát sau, trên tường thành, mấy thị vệ liên tiếp bị bắn hạ.

"Tuyên vương giả chết, liên thủ với Cung vương nghịch tặc giết vua, giết cha, đã bị Vũ Lâm vệ tru sát."

"Cung vương đại nghịch bất đạo, giết vua mưu phản, tội đáng muôn chết."

"Khuyên kẻ đồng đảng mau tỉnh ngộ, chớ liên lụy người thân vô tội."

Tai ta ù đi, nhưng vẫn lờ mờ nghe thấy giọng của Hoắc Tuần. Chân mềm nhũn, ta loạng choạng ngã khỏi lầu thành, rồi lại lồm cồm bò dậy, lảo đảo chạy đến bên kia nhìn xuống.

Không có Hoắc Tuần! Không phải Hoắc Tuần sao?

Ta xoay người lao xuống lầu, nhưng chân tay bủn rủn không chịu nghe theo điều khiển. Chân vấp một cái, ta ngã xuống bậc thang, lăn thẳng xuống dưới. Có người lao đến ôm lấy ta, siết chặt vào lòng.

Hắn hôn lên tóc ta, dịu dàng gọi từng tiếng: "Man Man..."

Ta níu lấy vạt áo hắn, cố sức ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt gầy rộc lộ rõ gò má nhô cao cùng đôi mắt đỏ hoe của Hoắc Tuần .

Thật tốt, là Hoắc Tuần.

Ta yên tâm nhắm mắt, ngất lịm đi.

54.

Lúc tỉnh lại, người đầu tiên ta trông thấy chính là Hoắc Tuần. Hắn vẫn chưa thay y phục, gương mặt hằn rõ vẻ mệt mỏi, râu ria lún phún, tựa vào ghế tròn mà ngủ thiếp đi.

Ta vừa định gọi hắn dậy, hắn đã mở mắt. Thời gian tựa hồ ngưng đọng. Cuối cùng vẫn là ta phá vỡ sự im lặng trước:

 "Huynh đi nghỉ một lát đi, ta không sao rồi."

"Muội mà gọi là không sao? Mắt cá chân trật khớp, e rằng phải tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng."

Ta thử cử động cổ chân, lập tức một cơn đau nhói truyền đến từ chân trái. Không quá đau, có thể chịu được, nhưng nước mắt ta lại bất giác rơi xuống. Tựa như vì người trước mặt khiến ta yên lòng, nên ta vô thức trở nên yếu đuối hơn rất nhiều.

Hoắc Tuần cuống quýt lau nước mắt cho ta, vừa muốn xem vết thương, vừa gọi người đi mời đại phu. Ta nắm lấy cánh tay hắn, khẽ lắc lắc, giọng nói lộ ra vẻ nũng nịu mà ta cũng không nhận ra: 

"Giờ không đau nữa rồi."

Hắn dịu dàng vuốt lại mái tóc ta: "Vậy muội cứ nghỉ ngơi thêm một lát, ta đi sai người dọn cơm cho muội, tối sẽ đến thăm muội."

Ta lặng lẽ nhìn theo bóng hắn rời đi, nhưng trong lòng lại thấy có chỗ nào đó không đúng. Mấy ngày trôi qua, ta đã có thể chống một chân nhảy nhót được một chút. Hoắc Tuần vẫn đến thăm ta mỗi ngày, nhưng hắn luôn có vẻ mỏi mệt, tâm sự nặng nề.

Hôm ta hoàn toàn khỏi hẳn, ta cố ý vào bếp chuẩn bị một bàn thức ăn, sai người đi mời Hoắc Tuần buổi tối đến dùng bữa, cũng bảo hắn gọi cả Tĩnh vương cùng đến.

Chiều tà, Hoắc Tuần đến trước. Ta nhìn ra sau lưng hắn, có phần nghi hoặc.

"Tĩnh vương đâu? Là bận không đến được, hay thương thế chưa khỏi?"

Nhưng Hoắc Tuần chỉ im lặng đáp lại ta. Chiều tà ráng đỏ phủ kín nửa bầu trời, rực rỡ đến chói mắt. Tim ta bỗng đập lỡ một nhịp, nhìn thấy trong mắt Hoắc Tuần dần dần tràn ngập bi thương, rồi chậm rãi tràn ra.

Gió đêm thổi nhẹ, như có ai đó đang nói lời từ biệt.

"Man Man, Tĩnh vương đã qua đời rồi."

55.

Hôm đó ở Ung Thành, sau khi ta ngất đi, Hoắc Tuần liền lệnh cho Trọng Vân đưa ta ra khỏi cung, an trí tại một phủ đệ hắn tạm thời sắp xếp.

Tĩnh vương bị chém trọng thương, máu chảy không ngừng, hôn mê bất tỉnh, tình thế nguy kịch. Nhưng cung điện, nơi tượng trưng cho quyền lực tối cao đã ở ngay trước mắt, chẳng ai cam lòng cứ thế rút lui.

Hoắc Tuần lập tức sai người đi kéo ngự y đến, châm cứu cho Tĩnh vương, hắn mới dần dần tỉnh lại. Tĩnh vương vô cùng suy yếu, sau khi hiểu rõ tình hình trước mắt liền ra lệnh cho Hoắc Tuần dẫn binh kiểm soát toàn bộ hoàng thành, tìm kiếm và thu giữ truyền quốc ngọc tỷ. Dặn dò xong, hắn lại rơi vào hôn mê.

Hoắc Tuần tuân lệnh làm theo.

Nhưng toàn bộ Thái y viện túc trực suốt bảy ngày tại điện phụ của Tử Cực Điện, rốt cuộc Tĩnh vương vẫn không thể chống chọi nổi cơn sốt do nhát đao của Quỳ vương gây ra.

Hôm đó, vào một buổi hoàng hôn, hắn đột nhiên tỉnh lại từ cơn mê man vì sốt cao. Hoắc Tuần vội vã chạy đến, vượt qua mấy vị đại thần già nua, ngồi xuống nói chuyện cùng hắn.

Nhưng chỉ một khắc sau, hắn lại bắt đầu suy yếu.

"Đáng tiếc thật, đời này không thể làm huynh đệ khác cha khác mẹ với ngươi rồi."

Tĩnh vương chậm rãi đưa tay chạm vào truyền quốc ngọc tỷ đặt bên gối, dời đến tay Hoắc Tuần.

"Giao hết cho ngươi! Đời này để ngươi nhọc lòng rồi, ta đi trước một bước đây."

"Đừng làm hỏng việc, bằng không ta đánh ngươi không nương tay đâu."

Nói xong, hắn nhắm mắt lại, tựa như thực sự quá mệt mỏi mà muốn nghỉ ngơi. Chỉ còn lại Hoắc Tuần chịu đựng dày vò một mình.

Hoắc Tuần từ nhỏ đã hiếu học, ý chí tiến thủ, giữ mình trong sạch, hiện tại vừa nắm binh quyền vừa có thanh danh, những kẻ theo hắn và Tĩnh vương chinh chiến đến tận bây giờ đều ra sức khuyên hắn đăng cơ.

Công thần phò tá lập nên đế nghiệp, so với cựu thần từng giúp chủ cũ đoạt vị mà nay bị tân chủ e dè xa lánh, ai cũng biết nên chọn bên nào.

Triều thần đối diện với một Hoắc Tuần niên thiếu tài cao, mưu lược hơn người, và hai vị hoàng tử non dại duy nhất còn sót lại của hoàng thất Triệu thị, chỉ dùng im lặng để biểu đạt lựa chọn của mình. Hoắc Tuần mãi không chịu tỏ thái độ, có kẻ liền tìm đến ta.

Ba ngày sau, Hoắc Tuần đồng ý đăng cơ.

Hắn phái Trọng Vân phi ngựa ngày đêm đến huyện Vân Thủy, Kiếm Nam đạo, đón phu nhân của Anh Quốc công trở về kinh, chờ bà hồi kinh liền cử hành đại điển đăng cơ vào ngày hoàng đạo do Khâm Thiên Giám tính toán.

Ở kinh thành, ta vừa thu dọn phủ Anh Quốc công, vừa đếm từng ngày. Tính sơ qua, cũng đã mấy tháng không gặp di mẫu, không biết người có khỏe không.

Ngày di mẫu vào Kinh, ta và Hoắc Tuần đã sớm chờ tại cổng thành. Di mẫu xuống xe ngựa, trước tiên kéo ta lại cẩn thận vuốt ve một lượt, thấy ta gầy đi chút ít, bèn ôm ta bật khóc. Ta cũng không kìm được mà nghẹn ngào rơi lệ.

Hoắc Tuần khó khăn lắm mới dỗ được hai người chúng ta lên xe, "Mẫu thân, có bao nhiêu chuyện chẳng thể chờ về nhà rồi nói? Cứ nhất định phải đứng đây hứng gió lạnh?"

Di mẫu giơ tay đấm hắn một cái, "Vẫn lắm lời như thế! Các ngươi đều là oan gia của ta, một đứa làm ta lo lắng, một đứa khiến ta bận tâm, toàn là những kẻ khiến người khác đau lòng."

Ta và Hoắc Tuần đồng loạt im lặng, ta chỉ biết khóc, vẫn là hắn lên trước nhẹ nhàng vuốt lưng di mẫu, giúp bà thuận khí.

"Mẫu thân, sau này đều sẽ là ngày lành cả!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK