• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Mạt bất chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, không kiềm được mà rùng mình một cái.

“Ở một mình là an toàn nhất”? Sao không nói sớm! Cô vừa mới đến nhà Bùi Xuyên mà!

Sau phút hoảng sợ, Giang Mạt nhanh chóng bình tĩnh lại và bắt đầu phân tích tình hình hiện tại.

Tính đến giờ, cô đã nhận được hai tin nhắn từ một người bí ẩn, và cả hai nội dung đều trái ngược hoàn toàn với hành động của Bùi Xuyên.

Vậy có thể kết luận: Người bí ẩn và Bùi Xuyên là hai phe đối lập.

Người bí ẩn kia rốt cuộc là ai?

Liệu cô có nên tin vào nội dung những tin nhắn ấy không?

Giang Mạt lại gửi một tin nhắn: “Rốt cuộc bạn là ai?”

Nhưng không nhận được hồi âm.

Trong tình huống này, hiếm ai còn đủ kiên nhẫn, Giang Mạt liền quyết định gọi trực tiếp đến số gửi tin.

Tuy nhiên, giọng nói lạnh lẽo của hệ thống trả lời: “Số máy quý khách vừa gọi không tồn tại…”

Nỗi sợ hãi mà cô vừa cố gắng trấn áp lại bùng lên.

Số không tồn tại? Làm sao một số như vậy có thể gửi tin nhắn cho cô?

Giang Mạt hiện đang đứng trước cửa nhà Bùi Xuyên, tiến cũng không được, lùi cũng chẳng xong.

Cô vừa tận mắt chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng khi cái bóng giết người, cứ ngỡ rằng nhà Bùi Xuyên sẽ là nơi an toàn. Nhưng giờ lại có người cảnh báo rằng đây cũng không an toàn.

Như thể vừa gặp ma ngoài đường, vào trong nhà lại phát hiện có thể trong này cũng có ma.

Giang Mạt do dự rất lâu, cuối cùng quyết định phớt lờ nội dung tin nhắn.

Cô nghĩ: Nhà có thể không an toàn, nhưng bên ngoài chắc chắn nguy hiểm hơn. Thà ở trong nhà còn hơn.

Hơn nữa Bùi Xuyên là bạn trai của cô, ít nhất anh vẫn là con người. Còn người gửi tin nhắn, không biết là người hay ma nữa.

Nghĩ vậy, cô chậm rãi bước vào trong.

Tuy nhiên dù cố phớt lờ, nhưng nội dung tin nhắn vẫn như một cái gai găm trong đầu cô, không cách nào xua đi được.

Cô không dám đi lung tung trong nhà, chỉ kéo ghế ngồi ở sát cửa ra vào.

Cô nghĩ chỉ cần trong nhà có bất kỳ điều gì bất thường, cô sẽ lập tức chạy thoát.

Lúc cô đến nhà Bùi Xuyên là khoảng ba giờ chiều. Hiện tại đang là mùa hè, khoảng sáu giờ trời mới tối.

Mùa hè trời tối lúc sáu giờ sao? Cô không chắc nữa. Dù sao thì Bùi Xuyên cũng trở về đúng lúc trời nhá nhem tối.

Bùi Xuyên mở cửa bước vào, nhìn thấy Giang Mạt ngồi ngay cửa ra vào, vẻ mặt thoáng hiện sự khó hiểu.

“Sao lại ngồi đây?” Anh hỏi.

Khi nhìn thấy Bùi Xuyên, trong lòng Giang Mạt cảm thấy yên tâm hơn một chút. Cô đứng lên, tìm bừa một cái cớ: “Em muốn đợi anh về.”

Bùi Xuyên bật cười: “Thế thì ngồi sofa mà đợi, ngồi đây không thoải mái chút nào.”

Giang Mạt khẽ cười, không đáp.

Cô nhận ra nếu không trả lời được câu hỏi của Bùi Xuyên, cô chỉ cần cười là đủ. Anh sẽ không gặng hỏi thêm.

Có vẻ tính cách của cô vốn như thế, và Bùi Xuyên đã quen với điều đó rồi.

Khi trở về, Bùi Xuyên mang theo một túi đồ ăn. Anh nói vài câu với cô rồi đi thẳng vào bếp.

Trong lúc anh chuẩn bị nguyên liệu, quay đầu lại thấy Giang Mạt đứng ngay cửa bếp, anh cất giọng:
“Nghĩ đến việc trưa nay em không ăn gì, đ ĩa gà chiên ở quán cà phê cũng chẳng động tới, tối nay anh nấu bữa thật ngon cho em. Nhất định phải ăn đấy nhé.”

Giang Mạt gật đầu: “Cảm ơn anh.”

Quá trình nấu nướng không có gì đặc biệt, nhưng điều quan trọng là sự hiện diện của Bùi Xuyên khiến Giang Mạt có cảm giác an toàn hơn. Cô quyết định quan sát kỹ căn nhà của anh.

Đứng ở cửa bếp một lúc, cô lặng lẽ rời đi.

Nhà của Bùi Xuyên là một căn biệt thự nhỏ. Tầng dưới gồm bếp, phòng tắm, phòng khách và phòng ăn kiểu mở. Phòng ngủ nằm trên tầng hai.

Giang Mạt không lên tầng, chỉ đi quanh tầng dưới. Mặc dù không gian khá rộng, nhưng cô có thể nhìn hết mọi ngóc ngách, không phát hiện ra điều gì nguy hiểm.

Có lẽ nguy hiểm ở trên tầng?

Nhưng… Giang Mạt ngẩng đầu nhìn, thấy các cửa phòng trên tầng đều đóng kín. Thôi để tối hãy lên xem.

Khi Bùi Xuyên nấu xong bữa tối, trên bàn có hai món mặn, một món canh, đầy đủ dinh dưỡng và trông rất hấp dẫn.

Cả ngày chưa ăn gì, Giang Mạt thực sự cảm thấy đói, và cô ăn khá nhiều.

Ăn xong, Giang Mạt định tranh thủ trò chuyện với Bùi Xuyên. Dù không thể đến bệnh viện, cô vẫn cần tìm cách để biết thêm về quá khứ của mình. Chắc chắn Bùi Xuyên có thể cung cấp thông tin hữu ích.

Nhưng Bùi Xuyên lại nói: “Không còn sớm nữa, đi tắm rồi nghỉ ngơi đi.”

Cảm giác kỳ lạ lại xuất hiện. Không còn sớm? Mới chỉ sáu giờ thôi mà?

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối đen. Có vẻ như… thật sự đã muộn rồi.

Giang Mạt gật đầu: “Vậy… nhưng em không mang theo đồ vệ sinh cá nhân.”

Bùi Xuyên mỉm cười nhìn cô: “Đây đâu phải lần đầu em đến ở. Trong nhà có đầy đủ mà.”

Giang Mạt chớp mắt: “Thật sao?”

“Thật.”

“Ừm…”

Thì ra đây không phải lần đầu cô ở lại nhà anh.

Tin nhắn bảo rằng đừng về nhà người khác, ở một mình mới an toàn. Theo bản năng, cô nghĩ mình chưa từng qua đêm ở nơi nào khác.

Khi cô định đi vào phòng tắm, Bùi Xuyên gọi lại:
“Đợi đã, uống ly nước mật ong trước, giúp dễ ngủ đấy.”

Giang Mạt quay đầu lại, hơi ngạc nhiên: “Nước mật ong… giúp dễ ngủ sao?”

“Chính em nói đấy, em bảo buổi tối hay mất ngủ, chỉ khi uống mật ong mới dễ ngủ được.” Bùi Xuyên nhìn cô, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Hôm nay em sao thế? Cứ kỳ lạ thế nào ấy.”

Cô từng nói vậy sao? Giang Mạt bàng hoàng. Chẳng lẽ mình lỡ lời?

Đầu óc cô hoạt động hết công suất, nhưng không nghĩ ra được lý do nào để biện minh. Cô chỉ còn cách mỉm cười, cầm lấy ly nước mật ong, uống một hơi cạn sạch.

Sợ Bùi Xuyên hỏi thêm, cô vội trả ly lại cho anh rồi nhanh chóng bước vào phòng tắm.

Trước gương trong phòng tắm có một tủ nhỏ, bên trong phần lớn là các sản phẩm dưỡng da dành cho nữ. Ở ngăn dưới cùng còn có hai chiếc cốc đánh răng màu đôi, chứng minh cô thật sự không phải lần đầu đến đây.

Giang Mạt cầm lấy chiếc cốc màu hồng, lơ đãng bắt đầu đánh răng.

Ngay lúc đó, điện thoại cô lại vang lên.

Lại là một tin nhắn từ người bí ẩn:

“Quy tắc số…: Tuyệt đối không uống mật ong trước khi ngủ! Nếu lỡ uống rồi, hãy xóa toàn bộ tin nhắn trên điện thoại ngay lập tức!”

Đây là tin nhắn thứ ba từ người bí ẩn. Nếu như hai tin nhắn trước chỉ khiến Giang Mạt cảnh giác, thì tin nhắn này khiến cô chỉ cảm thấy tức giận.

Người này có thể nói sớm hơn không? Lúc nào cũng đợi cô vừa làm xong mới gửi tin, như thể đang chơi khăm vậy!

Giang Mạt quyết định không để ý đến người bí ẩn nữa. Có khi đây chỉ là kẻ ghen tị với mối quan hệ của cô và Bùi Xuyên, cố tình phá hoại tình cảm của họ.

Nhưng sau khi tắm xong, cô lại không kìm được, làm theo nội dung tin nhắn mà xóa sạch tất cả.

Dù sao, cô cũng cảm thấy… tin nhắn này không phải ngẫu nhiên mà đến.

Chỉ là xóa tin nhắn thôi, chắc không ảnh hưởng gì.

Ra khỏi phòng tắm, Bùi Xuyên đưa cô lên phòng ngủ trên tầng hai.

Có vẻ như mỗi lần cô đến đây, họ đều ngủ chung một giường, vì cô phát hiện trong tủ quần áo của Bùi Xuyên còn có cả đồ của mình.

Anh sắp xếp cho cô nằm nghỉ trước, còn mình thì đi tắm.

Giang Mạt cảm thấy hơi kỳ lạ, bây giờ vẫn còn sớm, liệu cô có ngủ được không? Nhưng khi vừa ngồi xuống mép giường, cơn buồn ngủ đã ập đến.

Cô không hẳn là buồn ngủ, mà là một cảm giác mệt mỏi, uể oải, không muốn cử động, chẳng còn chút sức lực nào.

Thậm chí cô còn thấy bất an, như thiếu đi điều gì đó.

Kỳ lạ thật, rõ ràng ban nãy cô vẫn rất tỉnh táo, tại sao bây giờ lại thấy không kiểm soát được bản thân?

Trong đầu cô bỗng lóe lên tin nhắn cuối cùng của người bí ẩn, quy tắc nói rằng… nói rằng cái gì nhỉ?

Khi ý thức đang dần mơ hồ, cánh cửa phòng bỗng mở ra.

Cô ngẩng đầu, thấy một bóng dáng mờ ảo bước vào.

Khi bóng dáng ấy đến gần hơn, cô nhẹ nhàng gọi:
“Bùi Xuyên…”

Anh vừa tắm xong, trên người vẫn còn phảng phất hơi nước, đã thay bộ đồ mặc nhà thoải mái.

Nghe tiếng gọi của cô, Bùi Xuyên khẽ đáp một tiếng, rồi ngồi xuống cạnh cô.

Ý thức của Giang Mạt mơ hồ, cô không nhìn rõ biểu cảm của anh, nhưng bản năng lại cảm thấy nguy hiểm.

Ánh mắt của Bùi Xuyên không còn dịu dàng như ban ngày, mà tràn đầy sự chiếm hữu và xâm lược, khiến cô chỉ muốn trốn chạy.

Nhưng kỳ lạ thay, cảm giác bất an trong cô tan biến ngay khi anh đến gần. Ngược lại, cô lại không muốn rời xa.

Hai luồng ý thức kéo co trong đầu, khiến cô càng lúc càng mất kiểm soát. Cô gần như không làm chủ được bản thân, vô thức đưa tay lên, vòng qua cổ anh.

“Bùi Xuyên… Bùi Xuyên…”

Cô gọi tên anh bằng một giọng mềm mại, có chút luyến lưu.

Gần như ngay lập tức, cô cảm nhận được bàn tay mạnh mẽ của anh siết chặt lấy eo mình.

Nếu cô còn tỉnh táo, hẳn sẽ thấy rõ rằng, cảm giác nguy hiểm kia không phải ảo giác.

Bùi Xuyên lúc này đã không còn dáng vẻ dịu dàng, chu đáo của ban ngày. Nụ cười trên môi anh mang một nét kỳ quái, ánh mắt đầy sự điên cuồng và cuồng nhiệt đến cực đoan.

Anh cố gắng kiềm chế sức mạnh của mình, sợ làm cô đau, đến mức các mạch máu trên tay nổi rõ.

Anh nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, áp sát vào cổ cô, hít sâu một hơi, rồi khẽ thì thầm: “Mạt Mạt…”

“Mạt Mạt, em yêu anh không?”

“Em yêu anh nhất đúng không?”

Giang Mạt không trả lời, bởi cô không nghe thấy câu hỏi của Bùi Xuyên nữa. Hình như cô đã hoàn toàn mất đi ý thức.

Cô không thể phân biệt mình đang ngủ hay bị chìm trong nước.

Nếu nói là đang ngủ, cô lại cảm thấy như bị ngộp thở, như có thứ gì đó chặn ngang miệng mình.

Nếu nói là chìm trong nước, thì khi sắp không thể thở nổi nữa, cô lại hít được luồng không khí trong lành.

Ngoài ra, xung quanh chỉ còn tiếng nước phát ra liên tục…

Điện thoại của Giang Mạt bị vứt sang một bên, đang rung lên điên cuồng.

Một cuộc gọi từ số điện thoại bí ẩn đang hiện trên màn hình.

Không ai nhấc máy, cuộc gọi tự động ngắt. Chưa kịp tắt màn hình, cuộc gọi mới lại đổ chuông.

Người gọi rõ ràng đang vô cùng gấp gáp, không cần nói cũng hiểu.

Trong lúc Giang Mạt đang cố thở gấp, Bùi Xuyên cuối cùng cũng đưa mắt nhìn về phía chiếc điện thoại.

Anh hạ ánh nhìn xuống, chăm chú nhìn màn hình, ánh mắt đầy bí hiểm, khó đoán.

Hơi thở của Giang Mạt dần ổn định lại. Bùi Xuyên nghiêng người tới gần cô thêm lần nữa.

Khi anh sắp chạm vào môi cô, ánh mắt anh bất chợt ngước lên, nhìn ra phía cửa sổ.

Bên ngoài tối đen như mực, không có ánh trăng, không có sao, như chìm trong một hố sâu vô tận.

Điện thoại ngừng rung.

2207 words

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK