• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một không gian lớn như vậy cần phải xin phép, mà lý do của cô là muốn làm một trò chơi. Để đảm bảo tính chân thực, cô đã tự tạo cho mình một thẻ nhận diện người chơi.

Với lý do hợp lý, lại thêm thân phận đặc biệt, đơn xin của Giang Mạt nhanh chóng được chấp thuận.

Từ khi không còn phải đến câu lạc bộ sau giờ học, Giang Mạt dồn hết sức lực để quản lý không gian ảo này cùng với Bùi Xuyên.

Họ như bước vào một thế giới hoàn toàn mới, không còn bệnh lý gene, không còn ô nhiễm, không còn những thí nghiệm méo mó. Nơi đây chỉ có chim hót hoa thơm, yên bình và hài hòa.

Hai người nằm cạnh nhau trên bãi cỏ, ngắm bầu trời xanh trong vắt.

“Tôi đã đọc tài liệu lịch sử, ngày xưa trái đất chính là như thế này.” Giang Mạt nói, ánh mắt mơ màng. “Bầu trời rất xanh, đến tối những vì sao hiện lên rõ ràng. Người ta nằm dưới đất còn có thể ngửi thấy mùi cỏ non và đất ẩm nữa.”

“Tiếc là nơi này chỉ là không gian ảo. Nhìn thấy trời xanh, mây trắng, nằm trên cỏ, nhưng không thể ngửi được mùi hương của chúng.”

Nói đến đây, cô không kìm được mà thở dài: “Theo những gì tôi đọc, trái đất vốn có khả năng tự phục hồi. Nhưng qua nhiều năm, thay vì cải thiện, nó ngày càng tệ hơn. Nguyên nhân chính là những kẻ phá hoại – họ phá hủy với tốc độ nhanh hơn sự hồi phục tự nhiên của hành tinh.”

Những kẻ phá hoại mà cô nhắc đến, đương nhiên là những quý tộc cao cao tại thượng, vì lợi ích cá nhân mà liên tục bóc lột và gây tổn thương cho hành tinh này.

Bùi Xuyên quay đầu nhìn cô: “Chờ thêm chút nữa thôi. Phùng Đồng rất tài giỏi, và những người bên cạnh bà ấy cũng vậy. Tổ chức phản kháng ngày càng lớn mạnh. Khi họ đủ sức mạnh… chúng ta sẽ sớm được ngửi thấy mùi hương của cỏ non.”

Giang Mạt gật đầu, rồi đột ngột hỏi: “Nếu tổ chức phản kháng thắng lợi, anh muốn làm gì nhất? Nghề nghiệp nào anh muốn thử? Anh muốn sống cuộc đời như thế nào?”

Câu hỏi này dường như làm khó Bùi Xuyên. Anh trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng chỉ lắc đầu: “Tôi được sinh ra trong phòng thí nghiệm và ở đó hơn hai mươi năm. Khi rời khỏi phòng thí nghiệm, tôi đã hoàn toàn bị tẩy não, trong đầu chỉ có một mục tiêu – hỗ trợ quý tộc. Giờ có tự do rồi, tôi cũng không biết mình nên làm gì.”

Anh tiếp tục nhìn cô: “Còn cô thì sao, tiểu thư?”

Giang Mạt bật cười nhẹ: “Đừng gọi tôi là tiểu thư nữa. Gọi tên tôi đi, gọi tôi là Giang Mạt.”

Bùi Xuyên thoáng chút ngập ngừng, nhưng khi nghĩ đến lập trường của cô, có lẽ cô không thích bị xem là quý tộc cao hơn người khác, anh nghe theo và đổi cách gọi: “Được… Giang Mạt.”

Khi đã đổi xưng hô, cô mới tiếp tục: “Thực ra tôi cũng sinh ra trong phòng thí nghiệm. Nói vậy cũng không chính xác lắm. Tôi không biết mình được sinh ra ở đâu, nhưng từ khi có ký ức, tôi đã ở trong viện nghiên cứu. Tôi ở đó mãi đến năm mười tuổi mới được ra ngoài.”

Bùi Xuyên lộ vẻ kinh ngạc: “Cô cũng phải ở trong viện nghiên cứu từ nhỏ sao?”

Anh vẫn nghĩ rằng quý tộc khác hẳn một quái vật như anh.

“Đúng vậy, tôi cũng vừa sinh ra đã mang bệnh lý gene. Đương nhiên phải vào viện nghiên cứu để tiến hành chỉnh sửa gene.” Giang Mạt nói: “Đến khi tôi khó khăn lắm mới rời khỏi viện nghiên cứu, trở về nhà họ Giang, thứ chờ đợi tôi không phải tình cảm cha con, mà là những bài học không bao giờ hết và những trận đòn không ngừng.”

“Cha tôi yêu cầu rất cao. Ông ta đã đầu tư rất nhiều tiền bạc và công sức vào tôi, coi tôi như người kế thừa gia tộc. Vì vậy, nếu hành vi và cử chỉ của tôi không đạt yêu cầu, ông ta sẽ nghiêm khắc trừng phạt tôi, giống như lần trước khi tôi bị nhốt trong phòng kín.”

“Thế nên tôi không có nhiều tình cảm với cha mình.”

“Trước mười tuổi, tôi ở trong phòng thí nghiệm. Sau mười tuổi, tôi chạy qua chạy lại giữa trường học và nhà họ Giang, chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Tôi luôn nghĩ trên thế giới này chỉ có mình tôi là đáng thương nhất, từ nhỏ đã phải chịu kiểu giáo dục gần như phi nhân tính.”

“Nhưng sau đó, tôi thường xuyên thấy trên đường phố có người đột nhiên tự bạo mà chết. Khi đó, tôi chợt cảm thấy mình vẫn còn may mắn. Dù áp lực lớn, ít nhất tôi không cần lo lắng về việc mình sẽ chết bất kỳ lúc nào.”

“Nói đến đây, thực ra rất buồn cười. Lần đầu tiên tôi thấy cảnh một người tự bạo trên đường, tôi còn nghĩ là bóng tối đã giết người, khiến một thời gian dài tôi rất sợ đi dưới ánh mặt trời.”

“Mãi sau này, khi học ở trường về nội dung liên quan, tôi mới biết rằng chẳng có cái gì gọi là bóng tối giết người cả. Họ cũng giống như chúng ta, đều là con người. Chỉ khác là họ không may mắn, không được sinh ra trong gia đình quý tộc.”

“Cũng từ lúc đó, tôi bắt đầu có ý tưởng thay đổi chế độ, lật đổ quý tộc.”

“Hiện tại bất kể là trong khu quý tộc hay khu dân nghèo, mọi người đều sống rất khổ sở. Hình như chẳng có ai thực sự hạnh phúc, chỉ khác nhau ở mức độ đau khổ, đau ít hay đau nhiều, khổ ít hay khổ nhiều mà thôi.”

“Nếu không thay đổi, sớm muộn gì cũng sẽ tiêu đời.”

Bùi Xuyên biết về việc một lần Giang Mạt bị phạt cấm túc, sự việc này từng gây chấn động lớn. Do đó, anh cũng nghe nói sơ qua lý do cô bị phạt, nhưng đây là lần đầu tiên anh được nghe phiên bản chi tiết từ góc nhìn của người trong cuộc.

“Đúng vậy.” Bùi Xuyên đồng tình, “Mọi người đều khổ sở. Đã đến lúc phải thay đổi rồi.”

Việc xây dựng và hoàn thiện không gian ảo này đã tốn không ít thời gian, ít nhất cũng phải mất hơn hai tháng. Tối hôm nay, khi không gian ảo cuối cùng cũng được hoàn thiện cơ bản, Giang Mạt không kìm được niềm vui, quyết định đi ra ngoài ăn mừng một chút. Cô cùng Bùi Xuyên đến quán nướng ở khu ăn vặt trong trường học.

Chuyện Giang Mạt rời khỏi câu lạc bộ kịch đã làm xôn xao khắp nơi, ai nấy đều biết. Thực ra chỉ riêng việc cô rời khỏi câu lạc bộ cũng không phải chuyện gì đáng để người ta bàn tán. Nhưng lý do cô rời khỏi lại khá đặc biệt, khiến sự việc trở thành đề tài bàn luận sôi nổi trong trường.

Vậy nên khi hai người vừa bước vào quán nướng, ánh mắt của tất cả mọi người trong quán đều hướng về phía họ.

Giang Mạt chẳng buồn để ý, cô thản nhiên chọn một chỗ gần cửa sổ và ngồi xuống.

Bùi Xuyên vốn đang đứng bên cạnh cô, định giúp cô nướng thịt. Nhưng không ngờ, cô lại chỉ vào chỗ đối diện, ra hiệu cho anh ngồi xuống.

Bùi Xuyên hơi ngạc nhiên. Tuy rằng trong quan hệ riêng tư, họ đã khá thân thiết và không quá chú trọng những lễ nghi giữa tầng lớp thượng lưu, nhưng ở nơi công cộng, trong mắt người ngoài, họ vẫn luôn duy trì khoảng cách chủ-tớ.

Ví dụ trong giờ học, anh luôn đứng bên cạnh cô. Khi còn trong câu lạc bộ kịch, anh cũng chỉ đảm nhận vai trò một nhân vật phụ, chủ yếu là hỗ trợ cho Giang Mạt và các thành viên khác trong câu lạc bộ.

Đây là lần đầu tiên ở nơi công cộng, Giang Mạt không chút ngần ngại yêu cầu anh ngồi đối diện mình.

Bùi Xuyên nhìn quanh, tuy không rõ ràng, nhưng anh có thể cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh đang thỉnh thoảng liếc nhìn về phía họ.

“Như thế này… không ổn lắm đâu.” Bùi Xuyên ngập ngừng: “Mọi người đều đang nhìn.”

Giang Mạt chẳng mấy bận tâm, “Họ thích nhìn thì cứ để họ nhìn. Dù anh không ngồi xuống thì họ cũng sẽ nhìn. Vậy tại sao không thoải mái mà ngồi xuống đi?”

“Nhưng mà…”

Giang Mạt ngẩng đầu nhìn anh, “Hôm nay sao anh lề mề thế? Bình thường bảo anh ngồi chung cũng đâu thấy anh ngại ngùng như vậy?”

“Nhưng đây là nơi công cộng.”

“Vậy nên tôi mới nói rồi, dù anh không ngồi xuống, họ cũng sẽ nhìn thôi. Dù gì cũng bị nhìn rồi, thà cứ thoải mái mà ngồi xuống.”

Nghe vậy, Bùi Xuyên thấy cũng có lý, nên anh ngồi xuống đối diện cô.

Quả nhiên, ánh mắt của mọi người xung quanh càng lộ liễu hơn, thậm chí còn thấp thoáng tiếng xì xào bàn tán.

Bùi Xuyên cảm thấy không thoải mái, không phải vì bản thân bị chỉ trỏ, mà vì lo lắng Giang Mạt cũng sẽ bị liên lụy và trở thành đề tài bàn tán.

Nhưng dường như bản thân Giang Mạt chẳng hề để ý đến những ánh mắt hay tiếng xì xào kia. Cô ung dung mở giao diện đặt món trên thiết bị liên lạc, chọn món và đợi robot mang đồ ăn lên.

Thời đại này, hầu hết các món ăn đều là thực phẩm chế biến sẵn. Ngay cả trong các trường học dành cho quý tộc cũng hiếm khi có nguyên liệu tươi, nên món ăn được mang lên rất nhanh.

Giang Mạt cầm kẹp gắp thịt, gọi Bùi Xuyên cùng ăn.

Đúng lúc này, Dịch Lâu cũng dẫn theo vài người bạn cùng lớp đến quán nướng.

Vừa bước vào, ánh mắt cậu ta đã ngay lập tức rơi vào Giang Mạt.

Kể từ khi Giang Mạt rời khỏi câu lạc bộ kịch, hai người hoàn toàn không còn liên lạc. Hai tháng trời không gặp, Dịch Lâu bắt đầu thấy hối hận vì ngày trước mình đã quá khắt khe với người nhân tạo đó.

Thậm chí, cậu ta còn nghĩ rằng nếu có dịp gặp lại, có lẽ mình nên tỏ ra thân thiện hơn một chút với người nhân tạo kia, bởi vì Giang Mạt thực sự rất coi trọng anh.

Ý nghĩ này vừa nảy ra thì Dịch Lâu lại bất ngờ chạm mặt Giang Mạt.

Cậu ta tiến lên định chào hỏi cô, nhưng ánh mắt liếc qua thấy Bùi Xuyên đang ngồi đối diện Giang Mạt.

Dịch Lâu chết sững. Cậu ta biết rằng Giang Mạt rất quan t@m đến người nhân tạo này, nhưng không ngờ cô lại coi trọng đến mức này.

Đây là một người nhân tạo! Làm sao có tư cách ngồi ăn cùng bàn với Giang Mạt?!

Dịch Lâu không thể kiềm chế được nữa. Những dự định chào hỏi hay tỏ ra thân thiện đều tan biến, thay vào đó, cậu ta mở miệng trách móc ngay lập tức.

“Giang Mạt, sao cậu lại ngồi ăn cùng bàn với một người nhân tạo? Thân phận của cậu là gì, thân phận của anh ta là gì? Những người nhân tạo như anh ta sinh ra đã là nô lệ để phục vụ chúng ta. Cậu ngồi ăn cùng anh ta, cậu… cậu không sợ làm mất mặt nhà họ Giang sao?!”

Giang Mạt có thể không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ đứng im chịu đựng khi người khác dẫm lên lòng tự trọng của mình.

Cô lập tức cầm miếng thịt chế biến sẵn trên bàn, ném thẳng vào mặt Dịch Lâu. “Tôi lại nghĩ rằng con người sinh ra vốn bình đẳng. Những kẻ tự cao tự đại như chúng ta mới là tội ác lớn nhất.”

Cô nhìn thẳng vào mắt cậu ta, giọng lạnh lùng: “Và nữa, tôi không biết việc ngồi ăn cùng anh ấy có làm mất mặt nhà họ Giang hay không. Nhưng tôi rất rõ rằng, việc cậu đứng đây, trước mặt bao nhiêu người mà sỉ nhục người của tôi, chính là đang giẫm lên thể diện của tôi.”

Miếng thịt đã rã đông, khi đập vào đầu Dịch Lâu, máu từ thịt chảy xuống khắp mặt và áo cậu ta, khiến cậu ta trông cực kỳ thảm hại.

Dịch Lâu không thể tin nổi, lắc đầu lùi lại vài bước. “Cậu vì một người nhân tạo mà trở mặt với tôi sao…”

Giang Mạt bật cười lạnh lùng: “Cậu là cái thá gì? Vì sao tôi không thể vì anh ấy mà trở mặt với cậu?”

Dịch Lâu vẫn không ngừng lắc đầu: “Tôi thật sự thất vọng về cậu…”

Nghe vậy, Giang Mạt từ cười lạnh chuyển sang bật cười lớn: “Cậu bị điên à? Đừng nói với tôi là cậu nghĩ câu đó có thể làm tổn thương tôi đấy nhé?”

Dịch Lâu không nói thêm gì, xoay người bỏ đi.

Xung quanh vang lên những tiếng bàn tán, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía họ. Nhiều người còn giơ thiết bị liên lạc lên để quay video, nhưng Giang Mạt chỉ đứng đó, lạnh lùng không thèm quan t@m đến những lời chỉ trích.

Bùi Xuyên vẫn ngồi đó, ngẩng đầu lên nhìn cô. Ánh mắt anh như muốn ghi lại hình ảnh cô lúc này vào sâu trong tâm trí.

Giang Mạt chưa bao giờ coi anh là quái vật, cũng không xem anh là người hầu. Cô luôn đối xử với anh như một đồng loại, như một con người thực sự.

Trên thế giới này, chỉ có Giang Mạt đối xử với anh như thế.

2448 words

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK