• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong thư phòng, hương thơm của gỗ đàn hương tỏa ra, tạo cảm giác thanh tao và có tác dụng dưỡng thần.

Trương tổng quản cúi mình bẩm báo, giọng điệu nhẹ nhàng, tốc độ nói vừa phải, nghe vào tai không gây khó chịu. Nội dung báo cáo ngắn gọn súc tích, không thêm bớt nửa lời, hoàn toàn trung thực.

Trên chiếc bàn gỗ lớn, ngoài mười phương bảo nghiễn ra chỉ có một xấp sổ sách. Người ngồi sau bàn lật xem từng trang một, chỗ nào sai sót thì ghi chú, chỗ nào không có vấn đề thì viết "Duyệt".

Sau khi bẩm báo xong, Trương tổng quản không dám quấy rầy, lặng lẽ lui sang một bên.

Thư phòng lại chìm vào yên tĩnh, chỉ có tiếng lật giấy thỉnh thoảng vang lên.

Khoảng nửa nén hương sau, khi chữ "Duyệt" cuối cùng được viết xuống, tiếng lật giấy cũng ngừng lại.

Người hầu bên cạnh bưng trà tới, một người hầu khác bước đến sau bàn, xoa bóp vai cho chủ nhân.

Nhấp một ngụm trà nóng, Vũ Vương nhìn về phía hai vị phụ tá: "Hai vị tiên sinh thấy thế nào?"

Trần và Mã hai người trầm ngâm một lúc.

Cái chết của một cung nữ thực ra không phải chuyện lớn, dù là do Dục Tú cung ban xuống cũng chỉ là một con sâu cái kiến. Chỉ cần tìm một lý do hợp lý để đối phó, giữ thể diện cho cung đình, vậy là xong chuyện. Mặc dù Thục phi nương nương trong lòng không vui, nhưng cũng sẽ không trách móc chủ nhân, dù sao nàng còn muốn duy trì chút tình cảm mẹ con, để chủ nhân dẫn dắt thập nhị gia.

Nhưng mấu chốt là, lần này người chịu trách nhiệm lại là đệ đệ của Lỗ Trạch - thủ lĩnh hộ vệ, Lỗ Hải. Phải biết Lỗ Trạch còn lâu đời hơn cả họ và chủ nhân, là người được chủ nhân tin cậy. Xử lý chuyện này, khó tránh khỏi làm người ta cảm thấy khó xử.

Hai người không khỏi liếc nhìn về phía Trương tổng quản, không biết ông ta đã xử lý thế nào, sao lại không tìm quản sự để gánh trách nhiệm, mà lại đi tìm đệ đệ của Lỗ Trạch, chẳng phải vô cớ đắc tội người ta sao?

Họ không biết rằng, Trương tổng quản với vẻ mặt hòa nhã lúc này đang thầm căm tức. Ông ta vốn dĩ đã dặn Vương Tiến tìm Lưu Tín để đỡ đạn, nào ngờ Vương Tiến dám tự tiện hành động, lén lút tìm Lỗ Hải! Xảy ra sơ suất như vậy, e rằng lần này ông ta cũng sẽ bị chủ nhân cho là bất lực trong công việc.

"Chủ nhân niệm tình nàng ta đã hộ chủ, vẫn chưa trách phạt gì, điều này ai cũng không thể chê trách được. Chỉ là sức người có hạn, nàng ta có thể vượt qua được để giữ mạng đã là may mắn lắm rồi, còn lại là ý trời. Tuy nhiên, dù sao cũng là người đắc lực bên cạnh nương nương, quý phủ nên cử người vào cung xin lỗi, nghĩ rằng nương nương cũng sẽ hiểu cho nỗi khó xử của chủ nhân, sẽ không trách móc nhiều."

Cuối cùng vẫn là Trần An Lam, người lớn tuổi hơn, lên tiếng trước. Nhưng ông không muốn đắc tội với vị thủ lĩnh hộ vệ có chút uy tín trong quý phủ, nên khéo léo tách riêng phần xử lý. Chỉ là nói xong, ông lại sợ trước mặt chủ nhân mình có vẻ quá khéo đưa đẩy, vội vàng chuyển đề tài, hỏi Trương tổng quản: "Nghe nói nàng ta còn chạy ra khỏi Vương phủ? Xin hỏi tổng quản, có biết nàng ta ra ngoài để làm gì, gặp ai không, có gì bất thường không?"

Trương tổng quản đang đứng yên lặng lắng nghe, bất ngờ nghe câu hỏi này, lông mày khẽ động, nhưng lập tức kìm nén, ôn hòa đáp: "Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, nàng ta có ý định trốn ra ngoài phủ. Nô tài thấy có điều khác thường nên không ngăn cản, chỉ sai người âm thầm theo dõi, đợi nàng ta quay về. Ra ngoài phủ tổng cộng tiếp xúc với bảy người, nô tài đã mời tất cả vào phủ, hiện đang đợi bên ngoài."

Trần An Lam giật mình trong lòng, lúc này mới nhận ra câu hỏi vừa rồi của mình có phần thất lễ, e là đã xúc phạm đến Trương tổng quản.

May mà bên cạnh Mã Anh Phạm lên tiếng giải vây: "Trần huynh lo lắng nên hơi rối, Trương tổng quản cẩn thận chu đáo, làm việc chu toàn, làm sao có thể để người ta ra ngoài phủ nói năng bừa bãi, hoặc làm chuyện kỳ quặc, làm hỏng danh tiếng quý phủ chứ?"

Lời nói vừa khen ngợi Trương tổng quản làm việc chu toàn, giúp ông ta có thêm mặt mũi trước chủ nhân, vừa ngầm chỉ ra rằng Trần An Lam là vì lo lắng mà hơi rối, chứ không phải có ý chất vấn.

Trần An Lam cảm kích trong lòng, cũng vội lên tiếng: "Đúng vậy, đúng vậy, ta cũng có ý như thế."

Trương tổng quản vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa, như thể chưa để tâm đến chuyện vừa rồi. Đợi chủ nhân uống xong ngụm trà, ông mới cung kính hỏi: "Chủ nhân có muốn gọi người vào hỏi không ạ?"

"Không cần."

"Vâng."

Thấy Vũ Vương đứng dậy khỏi bàn, tiện thể đi dạo về phía lồng chim chạm trổ, Trương tổng quản vội vày ra hiệu cho người hầu lấy ngũ cốc từ tráp gỗ ra để cho chim ăn. Ông bưng hộp đựng ngũ cốc đi theo, miệng thưa: "Là nô tài sai, là nô tài suy nghĩ không chu đáo. Những người bên ngoài đều là hạng lao động tầm thường, thân phận thấp kém, sao dám vào trong làm bẩn mắt chủ nhân."

Vũ Vương vốc ngũ cốc, hỏi: "Đều là người trong cung à?"

"Làm sao có thể!" Chủ nhân ít nói mà hỏi câu này, chắc hẳn là có chút hứng thú, Trương tổng quản thấy vậy không khỏi phấn chấn: "Nô tài đã điều tra kỹ tổ tông tám đời của mấy người này, đều là dân lao động đời đời, không liên quan gì đến thế lực khác. Nô tài tất nhiên không dám khinh suất, đã tra hỏi kỹ càng cả trong lẫn ngoài. Mới biết được, hóa ra nàng ta tiếp xúc với những người này là vì cảm thấy mình bị trói buộc, nên tìm họ cầu cứu."

"Ồ? Bản vương trói nàng ta?"

Nghe ra giọng điệu nửa đùa nửa thật của chủ nhân, Trương tổng quản tiếp lời: "Không phải ạ. Theo lời nàng ta miêu tả, kẻ trói nàng ta là một gã đàn ông to lớn vạm vỡ, trông hung dữ như ác quỷ. Nô tài nghe xong liền đoán, chẳng phải là tên Lỗ Hải đó sao."

Vũ Vương quay đầu nhìn ông: "Lỗ Hải?"

Trương tổng quản vội gật đầu: "Vâng, Lỗ Hải ạ."

Vũ Vương bật cười, khuôn mặt vốn luôn nghiêm túc cẩn trọng giờ trở nên ôn hòa hơn nhiều.

Trương tổng quản và hai vị phụ tá cũng đều cười theo.

Thấy tâm trạng chủ nhân tốt lên, Trương tổng quản cảm thấy nhẹ nhõm hơn, lại nói tiếp: "Có lẽ vì thấy không ai đáp lời, nàng ta đi loanh quanh một hồi rồi khóc lóc quay về phủ. Nhưng từ hôm đó đến nay, nàng ta không còn náo loạn đòi ra ngoài nữa, người cũng ngoan ngoãn hơn nhiều."

Vũ Vương đưa tay mở lồng chim tinh xảo, dùng ngón tay vuốt ve đầu con chim hoạ mi màu nâu, giọng trầm xuống hỏi: "Lúc trước nghe ngươi nói, nàng ta ngay cả tên mình cũng không nhớ?"

"Đâu chỉ không nhớ!" Trương tổng quản chỉ vào đầu mình, nói: "Ngay cả khi Lỗ Hải nói đùa rằng nàng ta là hộ vệ của quý phủ, nàng ta cũng tin sái cổ. Nghe mấy người hầu trong viện nói, mấy ngày gần đây nàng ta cứ hỏi thăm xung quanh, muốn biết nơi điểm danh của hộ vệ quý phủ ở đâu."

Nói xong câu này, Trương tổng quản không phụ lòng mong đợi khi thấy chủ nhân mỉm cười.

Cho chim hoạ mi ăn xong ngũ cốc, Vũ Vương đóng lồng sắt lại, lau tay bằng khăn, rồi nhẹ nhàng dặn dò: "Đi gọi Lỗ Trạch vào đây."

Trong gian Minh Vũ đường, Lỗ Hải chống gậy đứng bên tường, bất chấp lưng đầy máu me vì bị đánh, cố nhịn đau không rên rỉ, đôi mắt đầy hy vọng nhìn chằm chằm về phía cuối hành lang.

"Đại ca!"

Khi cuối cùng cũng thấy bóng dáng quen thuộc bước nhanh tới, Lỗ Hải rưng rưng nước mắt, vừa lo lắng vừa thảm thiết gọi lớn.

Lỗ Trạch không để ý tới đệ đệ, mặt lạnh lùng đi thẳng qua mặt hắn, bước vào cửa lớn Minh Vũ đường.

Lỗ Hải sắc mặt tái nhợt, tim như bị bóp nghẹt.

Không chút suy nghĩ, hắn chống gậy lảo đảo đi theo, miệng liên tục thảm thiết gọi "đại ca". Vừa vào đại sảnh, hắn liền ném gậy, ôm chân đại ca mà òa khóc, van xin đại ca cứu hắn, đừng để hắn bị đuổi ra khỏi Vương phủ.

Từ khi được đại ca đưa vào làm người hầu trong Vũ Vương phủ những năm gần đây, hắn đã hưởng biết bao phong quang. Những lão gia bên ngoài đều nịnh bợ hắn, khiến hắn sống thật sướng thật đắc ý. Nếu giờ bị đuổi ra khỏi chốn cao sang này, chẳng phải sẽ bị những kẻ ghét hắn ngày xưa cười chết sao? Huống chi ngoài chút sức mạnh, hắn chẳng biết làm gì khác. Bảo hắn về quê cày ruộng, chi bằng bảo hắn đi chết còn hơn!

"Thôi đi, đừng kêu la nữa!" Lỗ Trạch định nhấc chân đá văng đệ đệ ra, nhưng khi thấy lưng hắn đẫm máu thảm hại, cuối cùng vẫn mềm lòng, "Sớm biết thế này thì lúc trước đã không làm vậy!"

"Đại ca, đệ thật sự biết sai rồi, đệ lần sau không dám nữa..."

"Không có lần sau đâu."

Nghe câu này, Lỗ Hải lập tức ủ rũ nằm bẹp xuống đất, mặt xám như tro.

Lỗ Trạch thở dài: "Đừng nghĩ có lần sau nữa. Lần này là chủ nhân đặc biệt mở lòng, sau khi ngươi chịu xong hình phạt, chuyện này coi như xong. Nhưng nếu sau này ngươi vẫn cứ hành xử bộp chộp ngang ngược như vậy, lỡ gây ra sự cố gì nữa thì dù là thần tiên cũng không cứu được ngươi! Lúc đó mà còn giữ được cái mạng để về quê, đã là phúc lớn lắm rồi. A Hải, ngươi hiểu chưa?"

"Hiểu rồi! đệ hiểu rồi!" Thấy tình thế xoay chuyển, Lỗ Hải như được hồi sinh, hăng hái thề thốt: "Đại ca yên tâm, từ nay đệ nghe lời huynh hết. Huynh bảo đông đệ không dám đi tây, Huynh bảo đuổi gà đệ tuyệt đối không đụng đến chó!"

"Ta chỉ muốn ngươi đừng gây chuyện nữa thôi!"

Lỗ Hải gật đầu lia lịa tỏ vẻ hiểu rõ, nhưng vẫn còn sợ hãi nên ôm chặt chân anh: "Lúc nãy ở Hình đường, đệ nghe người ta nói chuyện này của đệ phải gặp đại họa, đệ tưởng lần này xong đời rồi! Đại ca, quả nhiên vẫn là anh có bản lĩnh."

"Là chủ nhân đặc biệt mở lòng thôi."

"Vâng, đúng rồi, để đệ đi dập đầu tạ ơn chủ nhân."

Lỗ Hải ngốc nghếch xoay người định hướng về phía tẩm điện của chủ nhân mà dập đầu. Vừa xoay đầu, hắn chợt thấy một bóng người đang cười đứng ở cửa sau, không biết đã đứng đó bao lâu. Hình ảnh đó đột ngột in vào đôi mắt tròn xoe của hắn!

Thì Văn Tu cảm thấy giây phút này lúng túng đến muốn hồn phi phách tán.

Nếu bây giờ nói rằng nàng vừa mới đến, chỉ nghe được nửa câu chuyện, liệu họ, đặc biệt là gã nam nhân đang quỳ trên đất trông thật thảm hại kia, có tin không?

"Cái kia... Các đại nhân tốt."

Lỗ Hải hít một hơi sợ hãi: "Ngươi, ngươi sao lại đến đây?!"

Mắt hắn trợn tròn như chuông đồng, chết trân nhìn người tới, vừa nhăn nhó cắn răng chịu đau lật người bò dậy từ dưới đất, mặt đầy vẻ dữ tợn kinh hãi, tràn ngập nghi ngờ.

Lỗ Trạch cũng thấy căng thẳng trong lòng, lo sợ chuyện của Lỗ Hải chưa thật sự qua khỏi.

Thì Văn Tu không hiểu rõ vì sao họ lại cảnh giác và nghi ngờ như vậy. Sau vài lần do dự, nàng vẫn quyết định nói thẳng: "Thưa đại nhân, là thế này, mấy ngày gần đây ta cảm thấy vết thương đã khá hơn nhiều, nên muốn hỏi xem... có thể kết thúc nghỉ bệnh, và trở lại điểm danh làm việc như thường lệ được không ạ?"

Nàng thiết tha muốn trở lại làm việc. Không chỉ để dung nhập vào thời đại này mà sinh tồn, còn muốn kiếm tiền cải thiện cuộc sống. Khoảng thời gian qua, phải ở trong viện tàn tạ kia, chịu ánh mắt khinh miệt của người trong viện, ngày hai bữa ăn cơm canh tập thể, thật khiến nàng chán ngấy.

Nàng không ngờ câu nói của mình lại khiến hai huynh đệ nhà họ Lỗ kinh ngạc đến sững sờ.

Miệng Lỗ Hải há hốc mấy lần, suýt nữa thì phun ra một tràng chửi thề.

Cuối cùng vẫn là Lỗ Trạch, người đã trải qua sóng to gió lớn, bình tĩnh hơn một chút. Hắn ta trấn định bảo nàng đứng đợi ở đây một lát, rồi hung bạo nắm cổ áo Lỗ Hải kéo đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK