- Bye, mai gặp lại
- Mai gặp lại
Buổi tối 10:50’
Liên Tịch Uy cùng bạn thân kiêm đồng nghiệp Ngài Thải Nhi vẫy tay chào tạm biệt rồi sải bước đi về phía xe máy để về nha.
Cô và Thải Nhi là bạn bè quen nhau ở cửa hàng truyện, bời vì cùng tuổi, cùng sở thích nên bất tri bất giác mà thân nhau. Còn cùng nhau lập thành nhóm nhạc hai người, đi hát ở các tiệm ăn kiếm tiền.
Nói là hai người hát, thật ra cô chỉ là hát nhép theo thôi, đánh đàn, sáng tác nhạc... cô đều chẳng hiểu, hoàn toàn dựa vào Thải Nhi một mình làm mọi việc, nhưng tiền thu được đều chia đôi khiến cô vô cùng ngại.
Nhưng Thải Nhi lại nói, cô ấy mới ngượng vì nếu không có mỹ nhân như cô thì hai người sao lại được hoan nghênh như thế? Cho nên bọn họ là cá giúp nước, nước giúp cá, ai cũng không thiệt thòi.
Thải Nhi luôn nói cô đẹp nhưng cô rất nghi ngờ, nếu cô đẹp như Thải Nhi nói, vậy công tử Khương Kham kia làm gì mà cấp tốc theo đuổi Thải Nhi mà không theo đuổi cô?
Nhắc tới vị công tử kia, xem Thải Nhi gần đây thỉnh thoảng lại cười trộm ngây ngô, chắc chắn quan hệ của bọn họ đã tiến triển.
Cô vui mừng thay cho Thải Nhi, bởi vì cảm giác Khương Kham kia quả thật không tệ, tuy lớn lên trong gia đình phú quý nhưng lại không có tính cách công tử khiến người ta ghét.
Quan trọng nhất là bất kể Thải Nhi đối xử với anh ta thế nào anh ta đều có thể cười trừ, vô cùng kiên nhẫn và bao dung, đây không phải là chuyện ai cũng làm được, cho nên cô vẫn hai tay tán thành Thải Nhi hẹn hò với Khương Kham.
Nói tóm lại, vì làm bạn với Thải Nhi mà cuộc sống của cô trở nên thú vị hơn nhiều.
Khẽ hát, Liên Tịch Uy vui vẻ dừng xe ở một cửa hàng tiện lợi gần nhà, xuống xe, tắt máy, đi vào cửa hàng mua đồ ăn khuya.
Hôm nay là ngày phát lương nên túi tiền của cô giờ cũng coi là dầy, cô quyết
định mua chút đồ ăn ngon khao thưởng chính mình đã vất vả một tháng qua.
Cầm lấy cái giỏ, cô đi lang thang trong cửa hàng, thấy những đồ từng chưa ăn, bất kể là bánh, đồ uống... đều vơ vào giỏ.
Đây là thói xấu của cô, hoàn toàn không thể kháng cự đồ ăn mới.
Cũng vì thế mà cô mới phải cố gắng làm công kiếm tiền như vậy, để trả cho số tiền mua đồ ăn này, thật thảm.
Chọn xong, đến quầy tính tiền, hơn 400 đồng, có hơi bị dọa, nhưng vừa nghĩ đến ví tiền hơn một vạn nguyên (làm gì mà nhiều thế nhở) thì cô cũng xuôi xuống
Trả tiền xong, cô đem đồ đặt ở chỗ để chân, còn chưa nổ máy thì đã nghe thấy một trận lách cách từ góc tối truyền đến.
Cô còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì thì đã thấy một thanh niên mặt mũi bầm dập bay ra khỏi góc tối, ngã xuống chỗ cách cô chưa đến ba bước. Sau đó một thanh niên khác mặt mũi cũng bầm dập nhưng không nghiêm trọng như thế kia tay cầm vũ khí đi ra.
Liên Tịch Uy đột nhiên cả người cứng đờ, không thể động đậy.
Cô chưa từng gặp tình huống này, bây giờ nên làm gì đây?
Làm như không thấy, chạy đi báo cảnh sát.
Đầu cô bình tĩnh nghĩ nhưng thân thể không hiểu sao lại không thể động đậy. Nhất là mắt cô, hoàn toàn không thể dời khỏi cảnh tượng đó.
Trời ạ! Tại sao có thể như vậy? Mau động đậy đi.
Đúng khi cô đang cố gắng giãy dụa tự nhủ mình nhanh động đậy thì một bóng người từ bóng tối vọt ra, lao thẳng về phía người kia, trên ta giơ cao chiếc côn sắt, hung hăng đánh xuống ót người kia.
- Cẩn thận! Liên Tịch Uy sợ tới mức kêu lớn lên.
Thanh niên kia phản ứng cực nhanh, đầu tiên là xoay người ngồi xổm xuống rồi ngáng chân khiến kẻ đánh lén kia bị vấp ngã
Kẻ kia bị ngã ầm một tiếng khiến cho Liên Tịch Uy sợ đến co rúm người.
Thanh niên đó ngồi xổm kia từ từ đứng dậy, đi tới bên gã kia, đá văng cây gậy của hắn, lại xoay người kéo áo hắn ta mà quát:
- Tôi cảnh cáo các người đừng có giở trò nữa.
Sau đó anh bỏ qua hắn ta, quay đầu nhìn cô một chốc rồi mới quay đầu bước
đi.
Nhìn bóng anh ta, Liên Tịch Uy không tự chủ mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy mình đáng lẽ không nên tham gia chuyện đám thanh niên bất lương đánh nhau này, nếu đụng phải kẻ điên cuồng thì ai biết hắn có đánh sang cả mình không nữa.
May mắn thanh niên kia chỉ trừng mắt nhìn cô một cái rồi đi luôn, không mắng cô là kẻ chõ mũi vào việc của người khác.
May quá. Cô ngồi lên xe máy, lấy chìa khóa định nổ máy rời đi.
Bởi vì nhà ở cách chỗ này chưa đến 500m nên cô cũng không đội mũ bảo hiểm nữa, cứ thế định đi.
Cô hoàn toàn không chú ý tới hai kẻ ngã trên đất kia đã đứng dậy, càng không
để ý bọn họ phẫn nộ đến gần cô mà giật tóc cô lôi xuống xe.
-A! Cô vì hoảng sợ và đau đớn mà hét chói tai Máy xe phịch một tiếng đổ xuống đất.
-Con đàn bà thối tha này, ai cho mày xen vào việc của người khác? Một gã dùng sức nắm tóc cô, lớn tiếng mắng.
Liên Tịch Uy kinh hãi đến không nói được gì.
Cô cảm thấy da đầu như sắp bung ra, đau đớn vô cùng. Cô dùng móng tay cào
đối phương muốn tự giải cứu mình nhưng không ngờ càng bị hắn ta kéo mạnh đến cả người ngã lăn xuống đất.
Đau đớn khiến nước mắt tràn mi, đồng thời lại nghe kẻ kia lớn tiếng mắng.
-A!
-Làm sao vậy?
-Con đàn bà thối tha này cấu tao!
-Con mẹ nó, con tiện nhân!
Liên Tịch Uy mới vừa mở mắt đã thấy một gã chuẩn bị đá thẳng vào mặt cô, cô theo phản xạ định nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy đầu, sợ hãi thét chói tai
- A!!!!!!!!!!!!
Sự đau đớn đó lại không trút xuống người cô, cô chỉ nghe thấy tiếng đánh đá nhau và sau đó một tiếng, hai tiếng như thể là có người bị ngã xuống đất
- Đi… chúng ta đi…
Tiếng hậm hực nhanh chóng dời xa, Liên Tịch Uy khiếp đảm mở to mắt, chỉ thấy hai kẻ đáng ghét kia nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Cô quay lại tìm kiếm người đã giữ đường gặp chuyện bất bình mà rút dao tương trợ, không ngờ ân nhân cứu mạng của cô lại chính là thanh niên đã rời đi khi nãy
- Cậu…
Cô kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn, đang định đứng lên nói câu cảm ơn thì không ngờ sự đau đớn từ cổ tay truyền đến khiến cô không nhịn được mà kêu:
- A!
Cúi đầu nhìn về phía chỗ đau, chỉ thấy cánh tay phải của cô, từ khuỷu tay đến cổ tay đều bị trầy da, còn rớm máu nữa, miệng vết xước dính cả cát, đá, xanh xanh tím tím, đen đen hồng hồng, thoạt nhìn trông rất ghê, khó trách mà cô thấy đau như thế.
Cô nhíu mày, cố nén đau đứng dậy, sau đó nhìn ân nhân cứu mạng nói:
- Cảm ơn cậu đã quay lại cứu tôi.
Thanh niên kia đứng yên tại chỗ, yên lặng nhìn cô, vẻ mặt lộ rõ sự khó chịu.
Liên Tịch Uy không rõ sao cậu ta lại trừng mắt nhìn cô như thế mà trên thực tế cô cũng chẳng nghĩ kỹ được vì cánh tay quá đau nên cô hoàn toàn chẳng có cách nào mà nghĩ thêm.
Vừa rồi cô cứu cậu ta một mạng, hiện tại đổi lại là cậu ta cứu cô, coi như là hòa nhau, chẳng ai nợ ai, cho nên chắc cậu ta đi đi cũng được chứ? Tay cô đau quá
Nhịn đau, cô đi tới chỗ xe máy đổ trên đất, dùng sức để kéo xe lên nhưng tay phải đau khiến cô bủn rủn không thể dùng sức.
Cô hoài nghi nhìn cánh tay của mình, nắm thử tay. Thực sự không thể dùng lực. Tại sao có thể như vậy?
Thế thì làm sao bây giờ? Tuy rằng nhà cách chỗ này không xa, cô có thể đi được nhưng còn xe? Không thể vứt chỏng chơ ở đây được.
Nhíu mày, cắn răng, nhịn đau, cô lấy hết sức muốn nâng chiếc xe dậy, kết quả ping một tiếng, chiếc xe được nâng lên nửa chừng lại đổ xuống, thiếu chút nữa thì
đập vào chân cô.
-Đáng ghét! Cô buồn bực mắng thầm một tiếng, lại xoay người…
-Tránh ra.
Một giọng nói đột nhiên vang lên, sau đó một bàn tay nắm lấy cánh tay trái của cô, mạnh mẽ kéo tay cô sang một bên, sau đó, thanh niên kia nháy mắt đã nhấc chiếc xe máy của cô lên.
Cô trừng mắt nhìn, không đoán được cậu ta lại giúp cô, bởi vì khi nãy cậu ta còn trừng mắt nhìn cô đầy khó chịu, giống như là đang hối hận vì đã cứu cô vậy.
Nhưng mặc kệ như thế nào, anh ta đã giúp cô, cô vẫn nên nói tiếng cảm ơn.
- Cám ơn.
Thanh niên kia lại yên lặng, trừng mắt nhìn cô
Liên Tịch Uy thật sự nghĩ mãi cũng không hiểu cậu ta trừng mắt nhìn cô là ý gì, nhưng bởi vì cậu ta đã giúp cô đến hai lần, vì phép lịch sự cô cảm thấy mình cũng nên giúp cậu ta một lần.
Nhìn anh ta mặc đồng phục học sinh trung học, chắc chắn chưa quá 18 tuổi, cha mẹ cậu ta có biết được con mình nửa đêm không về không? Ai, thanh thiếu niên đến tuổi nổi loạn vĩnh viễn không biết được sự lo lắng của cha mẹ.
-Đã muộn rồi, cậu nên sớm về nhà đi, đừng ở bên ngoài nữa, tránh để người nhà lo lắng
Cô có lòng tốt nhắc nhở cậu ta. Hoàn toàn không nghĩ mình cũng chỉ vừa mới trong 20, chỉ hơn đối phương mấy tuổi.
- Liên quan cô cái rắm! Cậu ta hơi biến sắc, cả giận nói.
Liên Tịch Uy sửng sốt một chút, tức giận nhíu mày. Cô quan tâm đến cậu ta
mà!
Nhưng nghĩ lại, cô và cậu ta không thân cũng chẳng quen, đúng là chẳng liên quan đến chuyện của cô, cô cần gì phải xen vào việc của người khác? Chuyện vừa nãy chẳng lẽ cô còn chưa học được một bài học?
Chuyện không liên quan đến mình thì đừng quản, tránh cho lại bị tai bay vạ
gió.
Cô tự nhủ với chính mình, sau đó lặng yên đi đến bên chiếc xe máy, ngồi lên xe định nổ máy lần nữa, nhưng lúc này phát hiện tay phải mình vẫn bủn rủn vô lực.
Tay cô bị làm sao vậy?
Cô không nhịn được mà dùng sức vung tay, nhưng lại vì thế mà động đến vết trầy lớn ở khuỷu tay khiến cô đau đến há hốc mồm, ôm tay phải mà đau đến rơi nước mắt
- Xuống đi.
Giọng nói của cậu thanh niên kia đột nhiên vang lên khiến cô không tự chủ
được mà nhìn về phía cậu, nhíu mày.
-Tôi bảo cô xuống xe. Cậu ta không kiên nhẫn nói lại.
-Vì sao? Cô hoài nghi nhìn cậu.
Cậu ta không trả lời cô, lại như là hết kiên nhẫn, đột nhiên kéo tay cô xuống xe, sau đó tự ngồi lên xe, nói:
- Lên đi.
Liên Tịch Uy ngây ra như phỗng đứng đó mà nhìn cậu ta, có chút khó hiểu không biết bây giờ rốt cuộc là thế nào? Ý của cậu ta là cậu ta sẽ chở cô sao? Nhưng cậu ta có bằng lái xe chưa? có biết lái xe không? Đủ 18 tuổi chưa?
-Ngây ra cái gì, bảo cô lên thì cô lên đi! Cậu không kiên nhẫn rống to.
-Cậu có bằng lái xe chưa. Cô cau mày hỏi.
Cậu ta hung tợn trừng mắt nhìn cô.
-Có chưa? Cô vẫn hỏi.
-Liên quan cô cái rắm.
-Cậu muốn ngồi xe tôi chở tôi thì là chuyện có liên quan đến tôi. Cô nghiêm túc nói: - cậu chưa có bằng lái đúng không? Chưa có còn dám lái xe! Nếu gặp cảnh sát thì làm thế nào? Nếu gặp chuyện không may làm sao bây giờ? Huống hồ cậu còn mặc đồng phục trường, chẳng lẽ cậu không sợ …
-Ầm ỹ muốn chết!
Cậu ta đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó khó chịu trừng mắt nhìn cô hỏi:
- Cuối cùng thì cô có lên hay không?
Liên Tịch Uy cau mày, do dự một hồi lâu mới hỏi lại: - Cậu định chở tôi đi đâu?
Cậu ta liếc nhìn cánh tay rớm máu của cô, bĩu môi, keo kiệt phun ra một câu: - Bệnh viện!
Liên Tịch Uy hơi sửng sốt, không nghĩ thanh niên bất lương như vậy mà cũng có lòng này, đã cứu cô rồi còn muốn đưa cô đến bệnh viện để xử lý vết thương, xem ra cũng không phải là người xấu.
- Cô có định lên hay không đây?
À. Nếu lúc nói chuyện giọng điệu đừng có cao vút như thế, đừng có thiếu kiên nhẫn như thế thì rất tốt. Cô không nhịn được mà nghĩ thầm rồi cẩn thận ngồi lên xe
-Cậu đội mũ bảo hiểm đi, đi chậm một chút, cẩn thận. Cô không nhịn được mà dặn dò.
-Ầm ỹ quá
Cậu ta nói rồi nhấn ga, xe lập tức vọt về phía trước.
- A!
Liên Tịch Uy hoảng hốt thét lên, vội ôm thắt lưng cậu ta, tránh để mình bị
ngã.
Cô căn bản không thể biết được, cuộc đời của cô, giờ phút này đã có sự thay
đổi trọng đại
Vừa đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Liên Tịch Uy đã nghe thấy góc tối bên kia tiếng đánh nhau chát chúa, rùng mình, cô không tự chủ được mà nhìn về phía đó, nhớ tới thanh niên hơn nửa tháng trước.
Cậu ta, không phải lại đang ở đó chứ?
Đêm đó, cậu ta không chỉ đưa cô đến bệnh viện xử lý vết thương mà còn tiễn phật tiễn đến tây phương, lái xe đưa cô về tận nhà. Giúp cô cất xe rồi trả chìa khóa lại cho cô xong mới rời đi.
Từ đầu tới cuối, thực ra thái độ của cậu ta không phải là rất tốt, giọng điệu nói chuyện cũng đầy sự thiếu kiên nhẫn và tức giận. Nhưng không hiểu sao cô cảm thấy cậu ta vô hại, cảm thấy cậu ta không đáng ghét, hơn nữa còn có sự tín nhiệm khó mà nói rõ.
Mãi cho đến lúc cậu ta đi rồi cô cũng quên không hỏi cậu ta tên là gì.
Thời gian trôi nhanh, vết trầy da ở tay cô đã sớm tróc vẩy, không nhìn kỹ thì cũng không biết chỗ đó từng bị thương, tựa như thuyền lướt nước không để lại dấu vết gì.
Nhưng cô lại nhớ đến thanh niên kia một cách khó hiểu, lo lắng có phải là cậu chỗ nào cũng đánh người, sau đó không cẩn thận bị đánh vỡ đầu, chảy máu không ai đưa đến bệnh viện.
Cô biết ý nghĩ này của mình rất kì lạ, tuy rằng chẳng có đạo lý gì để nghĩ thế nhưng cô không thể ngăn chính mình.
Giống như bây giờ, cô biết rõ gặp người đánh nhau hẳn là nên nhanh chóng rời đi miễn lại bị vạ lây như lần trước nhưng cô lại không có cách nào khống chế chính mình mà đi gần lại.
Càng tới gần, tim cô đập càng nhanh, càng khẩn trương, sợ hãi.
Bây giờ còn kịp, nhanh quay lại thôi. Trong lòng cô có tiếng nói như thế. Cô cũng không biết bản thân đến tột cùng là bị làm sao, tâm trí chỉ nghĩ cậu thanh niên
đó có lẽ ở bên trong đó.
- A!
Đột nhiên trong lúc đó, một kẻ bị đá ra thiếu chút nữa thì đập vào người cô khiến cô sợ tới ngừng thở.
- Mẹ nó…. A!
Lại một gã bị đá ra, mà trong hầm tối, tiếng đánh nhau vẫn còn chưa ngừng lại. Rốt cuộc bên trong có bao nhiêu người? Thanh niên kia có ở trong đó không.
Câu hỏi thứ ba của cô cuối cùng được bóng người thứ ba bay ra giải đáp
Là cậu ta!
Khuôn mặt đó cô nhớ rõ, nhưng so với lần trước thì lần này mặt mũi cậu ta thảm hại hơn nhiều.
Trên mặt cậu ta đủ mọi màu sắc, nhiều chỗ bầm tím, khóe miệng và trán chảy máu, quần áo cũng dính không ít máu. Mà khiến cho cô hoảng sợ là phía sau cậu ta là hai kẻ cầm theo gậy đập xuống, ra tay rất độc.
Tiếng gậy gộc đánh vào thân thể khiến Liên Tịch Uy sợ hãi co rúm người
Cô thấy thanh niên kia dù đã trúng mấy côn nhưng còn đá lại bọn họ mấy đá, cướp được một cây gậy trên tay đối phương mà đánh trả, như con dã thú hung mãnh.
Ngay cả như vậy, dù một chọi bốn thì sao cậu ta có thể chiếm được thượng phong.
Nhìn thanh niên kia bị bọn khốn vây đánh, Liên Tịch Uy hoảng đến đau dạ
dày.
Làm sao bây giờ? Cô nên làm gì mới có thể giúp cậu bây giờ?
Cô nhìn quanh muốn tìm người giúp nhưng chết tiệt, sao xung quanh vắng vẻ thế này.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cô có nên tham gia để giúp cậu ấy?
Nhưng vấn đề là, tham gia vào đó rồi thì thực sự giúp được cậu ta sao? Chỉ sợ còn làm liên lụy đến cậu ta hơn thôi. Không được, cô phải nghĩ cách khác
Gọi điện thoại báo cảnh sát?
Nhưng là nước xa không cứu được lửa gần.
Hét lớn xem có ai nghe được sẽ đến cứu không?
Nhưng lòng người dễ thay đổi, cô kêu cứu thực sự có ích sao? Nhỡ không gọi
được người cứu lại gọi thêm vài kẻ lưu manh khác thì làm thế nào?
Làm sao bây giờ, cô nên làm gì bây giờ?
Liên Tịch Uy như kiến bò trên chảo nóng, nhìn xung quanh tìm cách xin cầu
cứu.
Đột nhiên trong lúc đó, ánh mắt cô quét về chiếc xe máy của mình, rồi như hạ quyết tâm mà mím chặt môi.
Cô chạy về chỗ xe máy, nhanh chóng ngồi lền xe, khởi động xe, bật đèn rồi hít sâu một hơi, lao thẳng về chỗ đang đánh đá kia,
Píp!
Cô ấn còi để lấy thêm can đảm, đồng thời dùng tiếng còi để thu hút sự chú ý của những kẻ kia, cảnh báo họ có sẽ lao tới
Đám người đánh nhau vốn không nghĩ sẽ có xe lao về phía bọn họ, năm người sửng sốt rồi vội tránh ra khỏi ánh đèn xe chói mắt, tránh trở thành vong hồn dưới xe
Liên Tịch Uy xem chuẩn phương hướng, tính chuẩn khoảng cách, dừng xe trước thanh niên kia
- Nhanh lên đi! Cô kêu to.
Thanh niên kia hơi sửng sốt rồi nhíu mắt nhìn cô.
-Mẹ nó, là đồng bọn của thằng kia, đừng để nó chạy thoát. Có người cảnh giác mắng.
-Mau lên! Liên Tịch Uy kinh hoảng thúc giục, sợ chậm sẽ không kịp chạy trốn.
May mà thiếu niên kia phản ứng cực nhanh, nhanh chóng ngồi lên xe cô rồi còn nắm lấy tay ga mà phóng đi, xe máy lập tức như tên vọt đưa bọn họ rời khỏi chỗ nguy hiểm này.
Cô không nhịn được quay đầu lại nhìn, chỉ thấy 4 gã kia chửi ầm lên, đuổi theo bọn họ một đoạn rồi quăng gậy trút bực.
Oa! Thật là gặp nguy mà không hiểm, tránh được một kiếp.
A di đà phật, cảm ơn Phật tổ phù hộ