Liên Tịch Uy còn thật sự nghiêm túc nghĩ lại xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì.
Cậu ta nói, để phòng bất trắc, xe sẽ do cậu ta đi.
Cô nói chưa có bằng lái thì không được đi.
Kết quả, cậu ta lấy trong ví ra một chiếc bằng lái xe vừa lấy cách đây hai ngày cho cô, cũng qua đó mà cô biết được cậu ta tên là Liễu Lam Tư, hai ngày trước thì vừa tròn 18 tuổi.
Dù cậu ta không nói gì nhiều nhưng sức thuyết phục rất lớn khiến cô bất tri bất giác nghe theo đề nghị của cậu ta, ngoan ngoãn đưa chìa khóa xe cho cậu ta.
Xe bị cậu ta đi rồi cô mới trì độn mà nghĩ ra, không có xe thì cô đi làm, đi chợ kiểu gì? Hơn nữa, dựa vào cái gì mà cô tin cậu ta không một đi không trở lại mà yên tâm giao chìa khóa ra cho cậu ta? Thảm nhất là, ngay cả chìa khóa nhà cô cũng đem chùm chính giao cho cậu ta.
Cô đúng là đồ ngu, cô là đồ ngu, cô là đồ ngu từ đầu đến cuối.
Cô tự trách và ảo nảo được một giờ thì ngủ thiếp đi, sáng hôm sau tỉnh lại đã thấy cậu ta ngồi trên sô pha trong phòng khách nhà cô, dưới chân hình như còn hành lý gì đó.
-Trước khi xác định rõ đám người kia không còn uy hiếp với cô nữa, tôi sẽ bảo vệ cô. Cậu ta kiên quyết nói.
-Bảo vệ tôi thì tôi rất hoan nghênh, nhưng mấy túi đồ kia là gì? Cô chỉ vào chân cậu ta, hoải nghi hỏi
-Trong khoảng thời gian này tôi sẽ ở đây. Cậu nói nói mà không chút do dự.
-Vì sao? Cần thiết không? Cô khó hiểu
-Cô thấy giữa tôi và cô thì ai hiểu đám lưu manh kia hơn?
Cậu hiểu rõ đám người kia hơn cô. Bởi vì tối hôm sau, không biết bọn họ sao lại biết được cô ở đây mà tìm tới tận cửa, không chỉ kêu gào ở bên ngoài mà còn dùng sức đập cửa, hại cô hoảng nghĩ bọn họ sẽ phá cửa mà vào, sợ đến nỗi tim ngừng đập.
Từ thời khắc đó, cô cảm thấy cậu ta không hề chuyện bé xé ra to, lại càng không ngại trong nhà có thêm một người không quen ở cùng, bởi vì giữ mạng quan trọng hơn.
Ở chung với cậu ta, chớp mắt đã gần hai tuần.
Hai tuần này cô cũng hiểu thêm không ít về cậu. Cậu ta vừa tròn 18 tuổi, dù không thể gọi là trẻ vị thành niên nhưng cũng chẳng kém là mấy, cô nhất định phải biết rõ phản ứng của người nhà cậu ta khi cậu rời nhà đi như thế này.
Sự thật thường khiến người khác bị tổn thương.
Tuy rằng mấy lần thấy cậu ta nửa đêm không về, sống đầu đường xó chợ,
đánh nhau thì cô đã đại khái đoán ra gia đình cậu không bình thường. Cậu là con tư sinh, cha không thương, mẹ không yêu, còn một đám “người nhà” luôn coi cậu là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt... Vẻ mặt cậu bình tĩnh, giọng nói đầy trào phúng đã cho thấy cậu ta đã sớm quen.
Cậu ta như thế khiến cho cô đau lòng, rất muốn chăm sóc cậu ta... tuy rằng trên thực tế thì chủ yếu là cậu ta chăm sóc cô.
Bởi vì trong lòng tiếp nhận nên cô đã nhanh chóng quen với sự tồn tại của cậu, quen cảm giác trong nhà có thêm một người, quen khi đi mua đồ ăn sẽ mua thêm một phần, hơn nữa phần đó nhất định phải mua nhiều thì cậu ăn mới no, quen có một người bảo kê đi theo, hơn nữa bảo kê này rất đẹp trai, đi đến đâu cũng nghe thấy đám phụ nữ xung quanh thì thầm bàn tán.
Nhắc tới chuyện này, cô lại cảm thấy kỳ quái. Lúc vừa biết cậu ta, cô cũng không cảm thấy cậu đẹp trai, chỉ cảm thấy cậu rất cao mà thôi, sao sau khi đám phụ nữ đó bàn tán rồi, càng nhìn càng thấy cậu đẹp trai là sao?
Liên Tịch Uy nhìn cậu đứng một bên nói chuyện cùng với người phụ việc Tiểu Kiệt.
Cơ thể thon dài, ngũ quan tuấn dật, mày đen rậm, mắt thâm thúy, vẻ mặt lạnh lùng, mái tóc kiểu học sinh nhưng lại khiến người ta cảm thấy cậu có khí chất của ngôi sao, khiến cho người ta nhìn mà tim đập.
Thình thịch... tim cô đập loạn cái gì thế này? Đừng quên cậu ta còn nhỏ hơn cô đến hai tuổi, căn bản chỉ là một cậu em trai mà thôi.
Thình thịch... nhưng chỉ cần cậu không mặc đồng phục, căn bản không ai thấy cậu nhỏ hơn cô, thực tế những người ở quán cơm dân tộc còn nghĩ cậu là bạn trai của cô.
Bạn trai......
thình thịch thình thịch
-Tịch Uy.
-A?
Tiếng gọi bất thình lình khiến cô hoảng tới nhảy dựng lên, vội quay đầu lại thì chỉ thấy quản lý đang hồ nghi nhìn cô.
- Làm gì mà cô nhảy dựng lên thế?
- Cái gì? Không có đâu. Cô vội lắc lắc đầu.
Quản lí nhìn cô một cái, lại nhìn về phía cô vừa nhìn chăm chú, sau đó hiểu ra cười cười:
- Tuổi trẻ thật tốt.
Liên Tịch Uy đỏ bừng mặt:
- Không phải thế...
Cô định giải thích lại bị quản lý cắt ngang
-Sắp đến giờ rồi sao tôi còn chưa thấy Thải Nhi, đừng nói là cô ấy chưa đến chứ
Quản lý nhìn quanh bốn phía tìm người.
Cô vội nhìn xuống đồng hồ ở cổ tay, thật sự sắp đến lúc các cô lên diễn, thế mà cô không để ý.
Chết chắc rồi, chết chắc rồi, Thải Nhi bây giờ ở đâu? Cô ấy chưa bao giờ đến muộn như thế này, không phải giữa đường xảy ra chuyện chứ?
- Tịch Uy, Thải Nhi đâu? Quản lí nghiêm túc hỏi cô.
-Cũng sắp đến. Cô hy vọng như thế. Quản lí nhíu mày
-Xin lỗi quản lý, Thải Nhi rất ít khi đến muộn, nhất định là có chuyện bất khả kháng, cho nên xin anh lùi thời gian xuống 10’ được không? Xin lỗi anh.
Liên Tịch Uy chắp tay, khẩn thiết thỉnh cầu.
- Lùi 10’ không có gì khó, nhưng cô cam đoan 10’ cô ấy sẽ đến sao? Liên Tịch Uy á khẩu không trả lời được, bởi vì cô cũng không dám chắc
-10’ sau nếu Thải Nhi còn không có đến, cô một mình lên diễn, đi chuẩn bị
đi
Quản lý nghiêm túc quyết định, vỗ vỗ vai cô rồi bước đi.
Muốn cô một mình biểu diễn.
Liên Tịch Uy mặt không có chút máu, điều này sao có thể.
Không có Thải Nhi đánh đàn đệm, cho dù cô có dũng khí một mình đứng hát
ở trên đó thì không có nhạc đệm hát kiểu gì đây? Hát chay sao? Đây là nhiệm vụ bất khả thi mà. Thải Nhi ơi Thải Nhi, bây giờ cậu đang ở đâu, đến nhanh lên.
-Làm gì mà như sắp khóc thế. Thấy cô sốt ruột, lo lắng, Liễu Lam Tư đi tới hỏi.
-Thải Nhi đến muộn, quản lí nói 10’ nữa cô ấy còn không đến thì tôi phải một mình lên hát.
-Cô không dám một mình lên sao? Thì ra cô nhát gan như thế.
-Cái này không liên quan đến nhát gan hay không? Tôi không biết chơi nhạc cụ, không có nhạc đệm thì cậu bảo tôi hát chay suốt một giờ à?
Liễu Lam Tư nhíu mày.
-Thải Nhi làm sao thế? Cô ấy luôn đến đúng giờ, có phải giữa đường xảy ra chuyện không, tôi lo quá.
Cô nhìn ra cửa, lo âu nói
- Cô lo lắng chuyện một mình biểu diễn hay lo lắng cho cô ấy?
Liễu Lam Tư nhịn không được mà liếc cô một cái, cô đã ốc không mang nổi mình ốc còn có thời gian lo cho kẻ đầu sỏ hại mình.
- Tôi không thể lo cả hai việc à?
-Lo cả hai thì có thể giải quyết vấn đề à?
-Không. Liên Tịch Uy mếu máo: - nhưng không lo lắng cũng không giải quyết được vấn đề.
Cô khóc không ra nước mắt.
-Chẳng lẽ cô không có bạn bè nào biết chơi nhạc cụ sao?
-Có, nhưng bọn họ cũng làm việc thế này, việc mình còn không xong, căn bản không thể đến được.
-Cô không thử sao biết được? Gọi điện thoại thử xem.
-Vấn đề là tôi không có số điện thoại của họ, khi có việc cần liên lạc đều là Thải Nhi liên lạc mà.
Liễu Lam Tư không còn gì mà nói, cô gái này sao lại như thế nhỉ?
Mười phút chỉ nháy mắt là qua
- Tịch Uy, Thải Nhi đến chưa? Quản lý bước đến hỏi
Liên Tịch Uy rất muốn khóc, quản lí đã biết rõ rồi còn cố hỏi? Nếu đã đến cô còn đứng đây mà lo lắng đến hộc máu sao?
- Quản lý...
Cũng không thể lại xin thêm 10’ sao? Nhưng câu này cô đúng là không dám mở miệng
-Liên Tịch Uy không biết đánh đàn, phải có người đánh đàn cho cô ấy mới
được. Liễu Lam Tư đột nhiên nói: - Nếu quản lí không ngại, tôi có thể lên
đó giúp cô ấy đánh đàn không?
Cô quay đầu nhìn cậu
- Cậu biết đàn ghi- ta? Quản lí hỏi.
-Không chỉ đàn ghi-ta đàn điện tử cũng biết.
-Chờ đã
Liên Tịch Uy vội vàng kéo cậu sang một góc, nhỏ giọng hỏi:
-Cậu nói thật chứ? Cậu biết chơi ghi-ta và đàn điện tử? Cậu đừng có giả bộ, nếu không lên sân khấu rồi thì chết chắc.
-Có thể hay không thử thì biết.
Liễu Lam Tư ngẩng đầu lên, gật đầu với quản lý rồi kéo Liên Tịch Uy lên đài, đầu tiên thử micro rồi lại quay lại nhìn nhìn đàn organ trước mặt.
Có lẽ là ông trời cũng muốn giúp cô đi, chiếc đàn yamaha trước mặt này khá quen thuộc, bản nhạc cũng không lạ, lập tức có thể bắt đầu.
Vì chứng thật mình không nhớ nhầm, cậu ấn thử vài nút phía trên, nhạc đệm lập tức vang lên.
Cậu điều chỉnh âm lượng, lại thử vài phím khác.
- Cậu đã từng chơi đàn orgam
Quản lý đứng bên nhìn cậu rồi tò mò hỏi. Nhìn cậu có vẻ như không phải là lần đầu tiên chạm đến đàn.
Liễu Lam Tư gật đầu:
- Trước kia có chơi vài lần.
Nói xong, hai tay cậu lướt nhanh trên phím đàn mà đàn ra chuỗi âm thanh khiến người ta tán thưởng.
Lúc này quản lí mới vừa lòng gật đầu rời đi, yên tâm giao sân khấu lại cho bọn họ, quay người gọi điện thoại cho người trợ giúp vừa tìm, bảo người ta không cần đến nữa.
Liên Tịch Uy cứng họng, ngây ra như phỗng nhìn Liễu Lam Tư đánh đàn, không thể tin được cậu con trai đánh nhau, bỏ nhà ra đi lại biết chơi đàn.
Trông cô ngốc ngốc lại rất đáng yêu, Liễu Lam Tư không nhịn được mà nhẹ cười, giở bản nhạc hỏi cô:
- Cô muốn hát bài nào?
Liên Tịch Uy trừng mắt nhìn, cố gắng muốn bản thân hoàn hồn, không nên quên bây giờ là lúc làm việc, nếu có việc muốn hỏi thì cũng phải chờ làm xong việc mới hỏi.
- Close to you. Hít sâu một hơi, cô nói.
Bài hát này gần đây rất thịnh hành, nhưng mà là nhạc nước ngoài, cậu ta có nghe đến chưa?
-Cậu biết không? Cô có chút lo lắng: - nếu không cậu chọn bài đi.
-Tôi chỉ cần có bản nhạc thì sẽ chơi được.
Cậu cầm lấy tập bản nhạc, nhìn mục lục rồi nói:
-Tìm được rồi.
-Có thể không?
Cô thấy cậu chăm chú nhìn bản nhạc, nhỏ giọng hỏi lại.
Liễu Lam Tư nhanh chóng xem xong rồi gật đầu.
- Chuẩn bị xong chưa? Cô vẫn lo lắng hỏi lại Cậu lại gật đầu rồi bắt đầu đánh đàn.
Sau đó giọng hát khàn khàn đầy tình cảm của cô vang lên, truyền đến từng góc phòng.
Cuối cùng Ngải Thải Nhi trước sự theo đuổi nhiệt tình của Khương Kham đã rơi vào tình yêu cuồng nhiệt.
Liên Tịch Uy xem ra còn vui vẻ hơn cả người trong cuộc, nhưng Liễu Lam Tư lại không cười nổi, thậm chí còn muốn mắng người.
Cô gái ngốc này nghĩ gì không biết, rốt cuộc có đầu óc hay không?
Người ta vì yêu đương mà mấy lần đến muộn, để mặc cô một mình nghe ông chủ nhà ăn tức giận mắng mỏ mà cô còn cười được, còn vui thay bọn họ? Thật muốn bổ tung đầu cô ra xem trong óc cô là cái gì?
- Tịch Uy, sắp phải lên diễn rồi.
Một người phục vụ mở cửa phòng nghỉ bước vào nhắc cô.
- Vâng, được. Cô giương giọng đáp lại.
Phục vụ làm xong nhiệm vụ đóng cửa lại, xoay người rời đi.
-Đi thôi. Cô quay lại nói với cậu
-Đi đâu? Liễu Lam Tư mặt không đổi sắc trừng mắt nhìn cô
-Lên sân khấu. Cô trả lời như là lẽ đương nhiên.
-Công việc này là của cô và Ngài Thải Nhi, không phải của tôi, sao tôi phải lên sân khấu?
-Ơ?
-Tôi không đi.
Liên Tịch Uy đột nhiên ngây người, há hốc mồm, không thể nghĩ được cậu lại từ chối giúp cô. Mấy lần trước không phải cậu đều không từ việc nghĩa mà giúp cô sao?
Không phải cô thích nói, nhờ có cậu mà lấy thêm được không ít tiền boa, thậm chí quản lý quán cơm còn đến tìm cậu... ặc, gây chuyện phiền toái.
Nói tóm lại, bây giờ, cậu so với cô và Thải Nhi còn có giá trị hơn, nếu không phải cậu nhất định từ chối, cô và Thải Nhi sớm đã đánh mất bát cơm.
Nhưng mà ngay cả như vậy, thì nhiều người thấy được mị lực của cậu trên sân khấu vẫn không buông tha cho sao mai này, luôn tìm cơ hội thuyết phục cậu đến biểu diễn, tiền lương cao khiến cô thấy mà líu lưỡi.
Thần kì nhất là, từ trước đến giờ, cậu chỉ đệm nhạc cho cô thôi, một bài hát cũng chưa tửng hát, chẳng biết đám người quản lý kia nhìn trúng cậu ở chỗ nào, thật là quái lạ
Tục ngữ nói đúng, có tiền không kiếm là đồ ngu.
Ách, có lẽ những lời này để nói cho kẻ thiển cận tham lợi là cô nghe vì cậu ta không giống kẻ ngu, thế mà lại từ chối cơ hội kiếm tiền.
-Vì sao không nhận? cô hỏi
-Vì sao phải nhận. Cậu hỏi lại
-Vì có thể kiếm tiền. Cô đáp lại như là lẽ đương nhiên.
Cậu đã từng nói với cô rằng không muốn trở lại ngôi nhà đó, cho nên định tìm một công việc có thể nuôi sống bản thân mình mà làm, bây giờ hẳn là nên vội vàng tìm việc mới đúng
-Kiếm tiền thế này thì có gì nhiều mà làm?
-Này, cậu mới chỉ tốt nghiệp cao trung mà thôi, đừng có dã tâm lớn như thế chứ? Muốn kiếm tiền cũng phải có bản lĩnh thực sự? Đi hát thế này với sinh viên vừa học vừa làm đã là một công việc rất tốt rồi. Cô nhíu mày
-Ai nói với cô tôi sẽ học đại học?
-Cái gì? Cậu không học đại học?
-Học lực của tôi cho dù đỗ đại học thì cũng chỉ vào được trường hạng ba. Cô thấy tôi nên lãng phí 4 năm để lấy được mảnh bằng vô dụng sao?
-Nhưng cũng không thể nói như thế, tốt nghiệp đại học so với tốt nghiệp trung học thì sẽ dễ tìm việc hơn, lương cũng cao hơn.
-Cô thấy cao hơn bao nhiêu, một ngàn hay hai ngàn?
-Ít nhất là 2 ngàn.
-Cô thấy vì hơn hai ngàn mà tôi phải lãng phí 4 năm và tiền bạc sao?
-Nhưng không học đại học thì cậu định làm gì? Chẳng lẽ cậu đã có kế hoạch rồi sao?
Cậu ta mới vừa trong 18 tuổi thôi, chẳng lẽ đã sớm có kế hoạch cho cuộc đời mình?
Cậu ta luôn không trả lời câu hỏi này của cô, nhưng mấy ngày sau, cô thường thấy cậu ta đăm chiêu suy nghĩ. Không biết là nghĩ cái gì nhưng lần nào cũng rất nghiêm túc khiến cô không dám thở mạnh, sợ quấy rầy cậu.
Người này thật sự mới 18 tuổi thôi sao? Ở cùng cậu ta một tháng, thật sự quan sát kỹ cô mới phát hiện suy nghĩ của cậu ta rất phức tạp, thậm chí đứng đắn đến độ người 28 tuổi cũng không theo kịp.
Chờ một chút, giờ là lúc nghĩ chuyện này sao? Cậu ta vừa nói không đi. Nếu cậu ta không đi thì cô phải làm thế nào.
- Cậu đang đùa tôi đúng không Liễu Lam Tư?
Liên Tịch Uy đến gần cậu, ôn nhu hỏi
Cậu mặt không thay đổi mà nhìn lại cô, thoạt nhìn chẳng có vẻ gì là đang đùa
cả.
- Đừng thế nào?
Cô kéo kéo tay áo cậu:
-Cậu không đi tôi biết làm thế nào bây giờ? Cậu biết rõ tôi không rành nhạc cụ, thật định thấy chết không cứu à? Tôi một mình lên hát thế nào cũng bị khách đuổi xuống mất.
-Thế thì cô chờ bị đuổi xuống đi. Cậu kiên định nói.
-Ê! Cậu thật sự thấy chết không cứu à?
Cậu ta quay đầu sang chỗ khác, không để ý đến cô nữa.
Liên Tịch Uy tức giận đến lỗ mũi thở phì phò.
- Được, không cần cậu nữa, tự mình lên biểu diễn thì sao
Cô giận dỗi bước thẳng lên sân khấu chuẩn bị biểu diễn.
Cô chỉnh Micro rồi xem danh sách khách yêu cầu, chọn ra mấy bài quen thuộc chuẩn bị hát.
Cô vừa làm vừa chờ đợi cậu ta, trong lòng vẫn luôn tin cậu ta nhất định sẽ giúp cô, tuyệt đối không bỏ mặc cô.
Cô rất tin tưởng, sự tin tưởng kiên định, sự tin tưởng lạc quan.
Nhưng mà, mãi không thấy bóng cậu đâu cho đến khi quản lý đến hỏi đã xảy ra chuyện gì, có phải cô cãi nhau với Lam Tư không, nếu không đã đến giờ biểu diễn mà cậu lại bỏ đi là thế nào.
Những câu hỏi liên tiếp của quản lý khiến cô bừng tỉnh.
Cậu ấy đi rồi? Sao có thể? Đầu óc cô trống rỗng.
- Tịch Uy?
Cô giật mình sửng sốt một lát, giống như mất hồn nói:
-Xin lỗi, quản lý, tôi có thể hát chay không? Tuy không có nhạc đệm thì hơi tệ nhưng...
-Hai người xảy ra chuyện gì thế?
Quản lý cắt lời cô, nhìn cô hiền lành hỏi lại.
-Không có.
-Đang khóc còn nói không.
Liên Tịch Uy cứng đờ người, theo bản năng đưa tay lên sờ sờ mặt mình. Ươn ướt, sao lại thế? Cô vội lau nước mắt, lại phát hiện mắt nóng bừng, nước mắt càng lúc càng nhiều.
- Xin lỗi, lông mi rụng vào mắt tôi... tôi vào toilet một chút
Cô vội chạy xuống sân khấu đi vào toilet.
Đứng trước gương, Liên Tịch Uy kinh ngạc nhìn mình đang khóc, không ngừng tự mắng mình bị thần kinh.
-Mày làm sao thế? cô tức giận hỏi chính mình qua gương: - thần kinh cái gì, khóc cái gì mà khóc? Không phải là thất tình bị bạn trai bỏ, có cái gì đáng khóc?
Cô không ngừng tự tạt nước vào mặt mình, định dùng cách này để lấy lại bình
tĩnh.
Cô ngẩng đầu, nhìn mình sắc mặt tái nhợt, tóc và má đẫm nước, lại một lần nữa tự cảnh tỉnh mình.
-Cậu ta chẳng nợ gì mày, cũng chẳng có nghĩa vụ phải giúp mày. Trước kia giúp vài lần xem như là đã hết lòng rồi, hiểu chưa?
-Hiểu chưa?
Cô lại hỏi lại một lần, sau đó mới cầm giấy thấm lau mặt rồi ra khỏi toilet.