Một chữ "Đẹp"
Hai chữ "Quá đẹp"
Ba chữ "Đẹp vô cùng"
[ Chỗ này...bốn bề là biển, lại còn cây cối rậm rạp, như thế nào càng nhìn càng thấy giống cái hoang đảo. Tại sao nàng lại lạc trôi đến đây a!!!] – chết tiệt lão già dê đã cho nàng xuyên thì ít nhất cũng kiếm cho nàng cái thân thể của công chúa hay phi tử thất sủng gì đó cũng được, ít nhất còn ko lo ăn, ko lo ngủ. Giờ tốt lắm, đã xuyên một đứa trẻ không câu dẫn được mỹ nam lại còn lạc mình nơi hoang đảo nữa chứ....nói vậy đứa trẻ này là bị đắm thuyền rồi sóng đánh trôi vô đây đi!!! Thật là số khổ a!!! Nàng, một mình ở nơi khỉ ho cò gáy này làm sao mà sống đây trời!!! càng nghĩ càng tức, nàng ở trong lòng hét to:
[Chết tiệt, lão thiên ông thật không có mắt!!! Ta với ông ko thù ko oán, mắc mớ gì ông cứ phải dồn ta vào đường cùng thì mới chịu??? Ôi sao cái số mình nó nhọ như cái lọ nồi. Đã như vậy, ta nói cho ông biết, ta- Hứa Vô Sắc sẽ sống thật tốt, sống mạnh khỏe, sống khoái hoạt cho ông coi!!!Chống mắt lên mà xem a~ ]
- ọt...ọt.... – kết hợp với lời khiêu chiến hùng hồn của nàng là một chuỗi tiếng gào thét của bao tử
[ Đói quá!!!] – Hứa Vô Sắc như cái bong bóng xì hơi, nằm xụi lơ trên bãi cát, xoa xoa cái bụng đang lên án của mình. Nằm một hồi, cuối cùng nàng cũng đành phải cắn răng lếch cái thân vào trong rừng kiếm cái ăn thôi!!! Càng đi vào sâu, Hứa Vô Sắc càng thấy lạ, ở bên trong cũng ko có giống từ bên ngoài nhìn vào hoang vắng như vậy. Đi được một lúc, nàng nhìn thấy một rừng hoa lê trắng muốt, rừng hoa trải rất rộng, cả thế giới như chỉ còn một màu trắng cùng những cơn gió nhẹ thơm ngát mùi hoa lê....thật đẹp!!! Hứa Vô Sắc kiệt sức ngã vào trong rừng hoa ngất đi...