- Ưhm........ – Hứa Vô Sắc khẽ rên một tiếng rồi chớp chớp đôi mắt, lồm cồm bò dậy.
- Ngươi tỉnh??? – đột nhiên trên đầu truyền đến một giọng nói trong trẻo của con trai.
Có người??? ý thức được điểm đó nàng vội vàng ngẩng đầu lên. Trước mặt Hứa Vô Sắc là một cậu bé chừng 8, 9 tuổi, gương mặt tuấn tú, ngũ quan sắc xảo như được điêu khắc tỉ mỉ, cả người tỏa ra hàn khí, sinh ra một bộ "nguy hiểm, chớ gần", lớn lên trăm phần trăm là một đại khốc ca. Cậu bé mặc một bộ đồ cổ trang màu tím đơn giản, tay áo thêu một vài đóa bạch mai thanh nhã. Một đầu tóc ngắn màu đồng tung bay trong gió, cậu đứng ngược hướng mặt trời làm cho Hứa Vô Sắc có cảm giác như cả người cậu tỏa ra ánh sáng.
Lúc này, Hàn Tuyết đồng dạng cũng đang xem Hứa Vô Sắc mà ngây người. Khuôn mặt tinh xảo như búp bê bằng sứ đáng yêu vô cùng, làn da trắng nõn tinh tế, mi dài cong vút, mày liễu thon thon, đôi mắt tím đầy mị hoặc. Rất đẹp, lạnh vắng như trăng, lại tuyệt mỹ, yêu mị như yêu tinh, thanh khiết như thần tiên hạ phàm. Đôi môi chúm chím đỏ mọng như quả sơ-ri khiến người ta rất muốn cắn một cái.
- Ca ca, ngươi là người ở đây??? – mở miệng cất giọng, giọng nói non nớt nhưng trong trẻo lại vô cùng ngọt ngào làm ai kia ngẩn ngơ
- Ngươi là ai??? – Hàn Tuyết nghi hoặc, nàng ta quả thật là tiên nữ???
- Ca ca, ngươi vẫn chưa trả lời ta....... – nàng chớp chớp mắt nhìn hắn, chu lên môi đỏ mọng kháng nghị
[ Đáng yêu quá!!!] – Hàn Tuyết nhìn động tác của Khúc Nhi mà hô to trong lòng.
- Hưm.....đúng vậy, sư phụ ta là chủ nhân Lê hoa đảo. Ta là đệ tử thứ hai của ông ấy – Hàn Tuyết xấu hổ trả lời.
- Nga~ hóa ra nơi này gọi là Lê hoa đảo nha!!! Tên thật đẹp, thật xứng với nó – Hứa Vô Sắc
nghe vậy khẽ gật gù.
[ Đừng...đừng đáng yêu như vậy!!! máu mũi của ta sắp tràn đê rồi ] – Hàn Tuyết ở trong lòng gào thét, nhưng bên ngoài vẫn là " Khối băng ngàn năm"
- Ca ca, huynh có thể đưa Sắc Nhi với được ko??? Sắc Nhi bị sóng đánh trôi vào đây chỉ có một mình!!! Sắc Nhi đói bụng!!! – Hứa Vô Sắc đáng thương hề hề nhìn Hàn Tuyết, nước mắt đã doanh đầy hốc mắt, cái mũi hấp hấp, môi mím lại. Trông đáng iu vô cùng, làm cho người ta thương tiếc khôn nguôi. Hàn Tuyết nhìn thấy Sắc Nhi như vậy, đau lòng vô cùng, vội vàng bước đến ôm lấy nàng, vụng về an ủi:
- Sắc....Sắc Nhi đừng khóc, ta...ta sẽ đưa muội về chỗ sư phụ, chắc chắn sư phụ sẽ thu muội!!! Ngoan~ đừng khóc [ còn khóc lòng ta đều đau chết rồi]
- Thật sao??? Sư phụ sẽ thu nhận Sắc Nhi sao??? – Hứa Vô Sắc không quên vươn móng vuốt nhào vào lòng ăn đậu hủ của mỹ nam
- Ân.... – Hàn Tuyết đỏ mặt nhìn Sắc Nhi như con mèo nhỏ cọ cọ trong lòng mình, tâm ko tự giác dâng lên một cỗ hương vị ngọt ngào, khóe môi luôn băng lãnh bao năm nay cũng khẽ dâng lên nhợt nhạt độ cong.
- Ca ca, ngươi tên là gì??? – Sắc Nhi ngóc đầu ra, chớp chớp mắt to lòe lòe tỏa sáng nhìn Hàn Tuyết [ Ta quyết định rồi, ngươi liền là hậu cung của ta thành viên thứ nhất...hắc...hắc!!! ]
- Hàn Tuyết – Hắn ko hề do dự thốt ra tên mình, ôn nhu nhìn Sắc Nhi
- Nga~ rất hợp nha!!! Rất khốc, ta đây có thể gọi ngươi Hàn ca ca được ko???
- Uh.....Sắc Nhi thích gọi như thế nào cũng được!!! Trời ko còn sớm rồi, chúng ta trở về thôi!!! – Hàn Tuyết ngẩng đầu nhìn mặt trời đang dần xuống núi nhẹ nhàng nói.....
- Hàn ca ca, ta rất đói bụng, đi ko nổi. Ca ca cõng ta đi được ko??? – Sắc Nhi bắt đầu giở ra khả năng đóng kịch bẩm sinh. Ha ha đùa, có sẵn đậu hũ cho ngươi ăn mà bỏ qua chính là so với heo còn ngốc hơn nga~ đùa đùa một chút tiểu khốc ca giải trí cũng tốt.....
- Â....ân!!! – Hàn Tuyết lắp bắp, mặt đỏ lên, ngồi xổm xuống đưa lưng về phía Hứa Vô Sắc
- Cảm ơn Hàn ca ca, huynh thật tốt – Sắc Nhi vui vẻ nhảy lên, Hàn Tuyết nhảy người lên ko, sử xuất khinh công hướng về phía Lê Hoa cung mà đi, tốc độ so với đi xe còn nhanh, bởi vì hắn nhớ là Sắc Nhi của hắn đang đói nha!!! Phải về nhanh một chút..... Hứa Vô Sắc dựa vào trên lưng Hàn Tuyết thích ý híp mắt, gió luồn qua tóc nàng làm nó tung bay trong gió, trông như một đôi cánh của tiên nữ khiến một tầm mắt cách đó ko xa nhìn xem ngây ngốc
[ Đẹp quá!!!] – Khuynh Thành vẫn ngây ngốc nhìn Hứa Vô Sắc cho đến khi bóng dáng hai người mất hút trong tầm mắt.
- Cô bé trên lưng Hàn đệ là ai??? Chẳng phải trước giờ hắn vẫn luôn rất chán ghét con gái sao??? – người nói là một cậu bé cũng tầm tuổi Hàn Tuyết, gương mặt hoàn mĩ, đường cong nhu hòa,khí chất tao nhã, đôi mắt màu nâu ánh lên ánh nhìn ấm áp, một thân áo bào màu vàng nhạt càng hiển cao quý, mái tóc màu đen ánh tím được buộc cao cao sau đầu, hiển nhiên là một mĩ thiếu niên. Mắt thấy Hàn Tuyết đã ở rất xa cũng ko thèm nghĩ nhiều đề khí đuổi theo. Hắn muốn biết tiểu tiên nữ đó là ai.
- Đến rồi, Sắc Nhi tỉnh..tỉnh.... – Hàn Tuyết thả mình vào trong cung, đang định thả Sắc Nhi xuống thì phát hiện nàng đang dựa trên lưng mình ngủ ngon lành.
- Ân..... – đến rồi sao Hàn ca ca??? – Sắc Nhi dụi dụi mắt sau đó chớp chớp, lại chớp chớp cho tỉnh, lại ko ngờ hành động này nhìn đáng iu chết đi được
- Oa.....đáng yêu quá đi!!! – Hàn Tuyết vẫn chưa kịp cảm thán thì bên trong cung lao ra một cái bóng trắng ôm chầm lấy Hứa Vô Sắc, sau đó là một trận mãnh hôn. Hứa Vô Sắc vẫn còn mê mê tỉnh tỉnh thì bị hôn, đang định chửi ầm lên thì........woa.....woa.....woa....... mĩ nam nha!!! hai mắt tỏa sáng nhìn người trước mắt,chớp mắt một cái cũng ko muốn chớp. Chỉ thấy người trước mặt chừng hai mươi mấy tuổi, hé ra khuôn mặt tuấn mĩ vô trù, điên đảo chúng sinh, một đôi mắt màu tím huyền ảo tràn đầy ý cười nhìn nàng, một thân áo trắng, tay áo bay bay trông như tiên tử hạ phàm
- Mĩ nam, ngươi là ai nha??? – Hứa Vô Sắc lúc này đang bị chìm đắm trong sắc đẹp nên lời nói ko cần trải qua đầu óc đã tuôn ra ngoài rồi.
Vừa dứt lời, mĩ nam áo trắng lúc đầu là ngạc nhiên, sau đó cười tươi như hoa, đối với Hứa Vô Sắc lại là một trận mãnh hôn. Nhiệt độ trong cung lập tức giảm xuống đến âm độ:
- Buông Sắc Nhi ra!!! – một giọng nói lạnh đến thấu xương đột nhiên vang lên, thanh âm không lớn, nhưng lại làm cho hai người đang ôm nhau lạnh run vài cái, thanh âm kia so với tiếng kêu đòi mạng từ địa ngục còn muốn khủng bố hơn mấy phần, mỗi người đều cảm giác như từ đầu đến chân đều ngâm trong hầm đá, ngay cả máu toàn thân cũng cứng đờ.........
[ Ko tốt, tiểu đồ đệ tức giận, kia so với trời sụp còn khủng bố nha!!!] – nam nhân áo trắng thầm than, ngay lập tức buông ra. Hứa Vô Sắc lúc cũng ko nói gì, cười thầm trong lòng [hắc hắc....tiểu lão công ghen lên cũng thực khốc nha!!!]
Hàn Tuyết lạnh lùng trừng nam nhân áo trắng một cái làm hắn cả người run lên bần bật [ có ai làm sư phụ mà uất ức như hắn ko vậy trời!!! ] rồi đi đến ôm Hứa Vô Sắc vào lòng, chậm rãi nói:
- Sắc Nhi là bị sóng đánh vào đảo, được ta tìm thấy trong rừng hoa lê, ko thân ko thích, một thân một mình. Sư phụ, ngươi có lẽ biết nên làm như thế nào....
- Nga~ là vậy sao??? Thật là tội nghiệp nha...được rồi, Sắc Nhi cứ xem nơi này như nhà mình, ta sẽ nhận con làm đồ đệ thứ tư của mình, được chứ??? – mĩ nam áo trắng, cũng chính sư phụ của Hàn Tuyết, là Lê hoa đảo, đảo chủ kiêm " Đệ nhất thần y" – Vũ Thần. Vũ Thần hòa ái nhìn Hứa Vô Sắc [ tử đồ đệ, làm gì mà ôm kín mít, hắn cũng rất thích Sắc Nhi nha!!! ]
- Ân....cảm ơn sư phụ, Hãy nhận ba lạy của đồ đệ - Sắc Nhi dãy khỏi vòng tay Hàn Tuyết, cúi người hành lễ nhập môn
- Tốt..tốt..đứng lên đi!!! Hàn Tuyết mau dẫn Sắc Nhi về phòng tắm rửa, nghỉ ngơi, một lát cùng đến chính sảnh ăn cơm – Húa Vô Sắc nghe đến chữ "cơm" liền lập tức lên tinh thần, hai mắt tỏa sáng đi theo Hàn Tuyết