Ngay khi Minh Luân đang chuẩn bị rời đi, một âm thanh dịu dàng, từ ngoài sân truyền đến.
Nguyễn Thanh Sương trên người mặc một bộ quần áo màu xanh biếc, càng tôn lên vẻ thanh tú của nàng.
Lúc đi vào trong sân, nàng nhìn thấy Trần Văn Thanh đứng ở ngoài cửa, trong mắt hiện lên vẻ kinh hỉ, bước nhanh tới.
Mà Minh Luân đang rời đi, chợt nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng thầm ước ao, tự nhủ một câu "Tiểu tử này đúng là số dẫm phải cứt", sau đó liền rời đi.
"Văn Thanh ca, tối hôm qua ngươi hôn mê, ta lập tức trở về tìm một vị sư huynh đến, mang theo dược liệu, muốn trị thương cho ngươi. Nhưng lúc trở lại, thì không thấy ngươi, khiến ta rất lo lắng." Trong lời nói của Nguyễn Thanh Sương tràn ngập ân cần, câu nói đầu tiên đem sự tình ngày hôm qua nàng mặc kệ Trần Văn Thanh hôn mê ở sau núi mà quên đi.
Nguyễn Thanh Sương cho rằng mình đối với Trần Văn Thanh hiểu rất rõ, chỉ cần lý do này của mình, có thể khiến đối phương tin tưởng, đồng thời sẽ rất cảm động.
Trần Văn Thanh cười nhạt, nói: "Thật sao? Vậy thì đã phụ lòng tốt của Thanh Sương sư muội rồi."
Trần Văn Thanh mặc dù đang cười, thế nhưng nụ cười kia, khiến cho người ta không hề cảm thấy thân thiết.
Nguyễn Thanh Sương cũng cảm thấy Trần Văn Thanh có chút không đúng lắm, trên người hắn hình như là phát sinh biến hóa gì đó, nhưng trong lúc nhất thời, lại không biết được không đúng chỗ nào.
Nàng khẽ lắc đầu, cũng không có đem chuyện này để ở trong lòng, mà lại đi tới gần Trần Văn Thanh, có chút u oán mà nói: "Phụ ý tốt của người ta cũng không sao cả, chỉ hi vọng Văn Thanh ca sau này đừng âm thầm rời đi như thế, khiến cho người ta lo lắng."
Trong lúc nói chuyện, viền mắt Nguyễn Thanh Sương lại hơi ửng hồng lên, một tầng sương mù mờ mịt hiện lên trong mắt nàng.
Nàng cúi đầu, đưa tay nhẹ nhàng lau khóe mắt của mình, nhưng trong lòng lại nghĩ, dựa vào tính nết của tên phế vật này, hiện tại hẳn là đã hoảng hồn, sau đó lập tức sẽ dùng lời nói nhỏ nhẹ an ủi mình đây.
Nhưng mà nàng lau nước mắt nhiều lần, cũng không nghe thấy Trần Văn Thanh nói lời nào, không khỏi cảm thấy nghi hoặc trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn, thấy Trần Văn Thanh giống như đang cười mà lại không phải cười nhìn mình chằm chằm, trong ánh mắt đầy rẫy trêu tức cùng châm chọc.
"Văn Thanh ca, ngươi..." Nguyễn Thanh Sương không ngờ được, một Trần Văn Thanh vụng về si tình như thế, lại có vẻ mặt như vậy, nàng hơi ngẩn người một chút, không biết nên làm thế nào.
"Khiến ngươi lo lắng? Ngươi cũng lo lắng cho ta sao? Tối hôm qua, ngươi đi mời người tới trị thương cho ta ta, hay là đi cùng tình nhân của ngươi vụng trộm vậy? Sáng sớm hôm nay, ngươi tới nơi này thăm ta là lo lắng ta đổi ý, đem sự tình lộ ra ngoài phải không. Ai... Ta thực sự không nghĩ ra, nếu ngươi lo lắng như vậy tại sao không bỏ thêm một chút công sức ra chứ. Giả sử tối hôm qua ngươi có thể lưu lại bên cạnh ta, hoặc là ngươi lấy thân ra báo đáp, để ta nhất nhất giúp ngươi che dấu chuyện này, như vậy có phải là mọi chuyện càng tốt hơn phải không."
Trần Văn Thanh cười khẽ lắc đầu, mỗi một câu nói của hắn, khiến cho sắc mặt Nguyễn Thanh Sương càng trở nên trắng bệch.
"Ngươi... Ngươi... Nói linh tinh gì đó..." Nguyễn Thanh Sương thân thể run rẩy, lời nói của Trần Văn Thanh, từng từ từng từ đâm thẳng vào tim gan của nàng, ngay lập tức vạch trần sự giả dối trong mấy ngày qua của nàng.
Điều này làm cho nàng rất xấu hổ!
Nàng hoàn toàn không nghĩ ra, Trần Văn Thanh làm sao biết những chuyện này.
Dưới cách nhìn của nàng, Trần Văn Thanh vốn mến mộ cùng si mê nàng, căn bản là sẽ không nghi ngờ mình bất cứ chuyện gì mới đúng.
"Lẽ nào... Lẽ nào tối hôm qua, phế vật kia không có ngất đi, vẫn còn có ý thức, nghe được Từ Huy sư huynh cùng ta nói chuyện?" Nguyễn Thanh Sương nghĩ tới đây, trong lòng bỗng nhiên hơi hồi hộp một chút.
"Văn Thanh ca, có phải ngươi hiểu lầm ta không?" Nguyễn Thanh Sương viền mắt ửng hồng, thấp giọng nức nở.
Trần Văn Thanh khoát tay áo, cười lạnh nói: "Được rồi, đừng giả bộ, lần sau đổi sang trò mới đi."
Nguyễn Thanh Sương nghe được lời châm chọc này, bỗng nhiên ngẩng đầu.
Nàng nhìn Trần Văn Thanh, tựa như không quen biết người này.
Vào lúc này, nàng rốt cục ý thức được Trần Văn Thanh không đúng ở điểm nào.
Trong dĩ vãng, cái tên phế vật kia, luôn nhìn mình với ánh mắt ôn nhu, thân thiết, thương yêu...
Nhưng hôm nay, trong ánh mắt Trần Văn Thanh, không có bất kỳ một loại tâm tình nào như trong dĩ vãng, chỉ có một sự hờ hững cùng lạnh lùng.
Ánh mắt này, khiến trong lòng Nguyễn Thanh Sương cảm thấy lành lạnh.
Ở dưới ánh mắt này, nàng cảm giác được tất cả mọi bí mật cùng ngụy trang trên người mình, đều không có chỗ che thân, bị nhìn thấy rõ ràng.
"Ngươi..."
Nguyễn Thanh Sương thẹn quá hóa giận.
Bất quá nàng vẫn không nói gì, đôi mắt đẹp của nàng đột nhiên trừng lớn, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập khiếp sợ, kinh ngạc, còn có biểu hiện khó có thể tin.
Ánh mắt nàng nhìn xuống, một bàn tay lớn hiện lên trong mắt, đang thô lỗ nắm lấy bộ ngực của nàng, nhào nặn thật mạnh.
"Hắn... Hắn làm sao dám!" Thân thể Nguyễn Thanh Sương rung động, trong lòng căn bản không thể tin sự việc đang phát sinh trước mắt.
Người này thường ngày ở trước mặt mình khúm núm, ngay cả tay của mình cũng không dám chạm, tên phế vật này, lại dám thô bạo nắm bộ ngực của mình sao? !
Từ bộ ngực của nàng truyền đến cảm giác tê dại và đau đớn, Nguyễn Thanh Sương rốt cục phục hồi lại tinh thần.
"Ngươi dám làm nhục ta!"
Nguyễn Thanh Sương kêu lên một tiếng chói tai, bước chân lùi về phía sau, trên người bùng phát một luồng lực đạo mạnh mẽ, tránh thoát khỏi đôi ma chưởng của Trần Văn Thanh.
Khuôn mặt nàng đỏ bừng lên, không phải là vì thẹn thùng, mà vì nàng thực sự phẫn nộ.
Lập tức, nàng không chút nghĩ ngợi, liền vung tay vỗ tới mặt của Trần Văn Thanh.
Một chưởng này, vừa nhanh vừa mạnh, đánh ra chưởng phong, dĩ nhiên trên không trung phát sinh một tiếng nổ vang.
Đừng thấy nàng là nữ tử, tư chất cũng chưa chắc là tốt tới đâu, thế nhưng bản thân là con gái một vị chấp sự trong môn phái, thường ngày có thể thu được không ít tài nguyên tu luyện, thực lực so với Trần Văn Thanh còn cường đại hơn nhiều, đã đạt đến cảnh giới Phàm thể tầng tám rồi.
Một cái tát này của nàng đập xuống, nếu như là Trần Văn Thanh của mấy ngày trước, khẳng định không ngăn được, một chưởng hạ xuống, có lẽ cũng đánh gãy mấy chiếc răng chứ không chơi.
Nhưng giờ phút này, đối phương lại là lão ma kiêu hùng một đời, mượn xác trọng sinh, há có thể để cho nàng làm càn.
"Bạch!"
Trần Văn Thanh cũng giơ lên một bàn tay, tùy ý chụp một cái, vừa vặn liền tóm được cổ tay trắng nõn của Nguyễn Thanh Sương.
Ngón trỏ cùng ngón giữa đè lấy mạch môn trên cổ tay của Nguyễn Thanh Sương, khiến nàng vốn có khí thế hùng hổ dọa người lập tức liền mềm nhũn, sức mạnh cảnh giới Phàm thể tầng tám, dĩ nhiên không phát huy ra được.
"Sao lại thế..."
Nguyễn Thanh Sương kinh hãi, nhưng không chờ nàng phản ứng lại, một đoàn thịt mềm ở trước ngực lần thứ hai truyền đến cảm giác tê dại cùng đau đớn.
Chỉ thấy Trần Văn Thanh một tay nắm lấy cổ tay của nàng, còn một cái tay khác, dĩ nhiên lại chộp vào bộ ngực của nàng, nhào nặn xoa bóp. (TG: ta cũng thèm :v)
"A... Ta muốn giết ngươi!" Nguyễn Thanh Sương gào lên, nàng đã thực sự tức điên.
Nếu như đối phương là Từ Huy, nàng có thể coi đây là một loại biểu hiện tình cảm, thế nhưng bị tên phế vật Trần Văn Thanh này bóp ngực, đây chính là bị nhục.
Nàng vận kình lực toàn thân, muốn thoát ra, tiến hành phản kích.
Nhưng vào lúc này, Trần Văn Thanh lại buông tay trước, lùi lại mấy bước.
"Kích động như thế làm gì? Ngươi không phải đã nói cho Nguyễn chấp sự, thân thể của ngươi đều đã cho ta rồi sao? Bây giờ chỉ bị ta sờ soạng một chút, lại phản ứng lớn như vậy, nếu như truyền ra ngoài, e rằng sẽ khiến Nguyễn chấp sự nghi ngờ đó, rồi sẽ tiếp tục điều tra việc này."
Trần Văn Thanh vừa nói, vừa nhìn bàn tay của mình, bộ dạng như vẫn đang xoa bóp bộ ngực của Nguyễn Thanh Sương vậy, tựa như vẫn còn dư vị cảm giác vừa nãy.
Nguyễn Thanh Sương nghe vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ mặt lúc trắng lúc xanh.
Nói thật, nàng cũng thật sự sợ Trần Văn Thanh đem sự tình công bố ra ngoài, đến lúc đó, Từ Huy chỉ sợ sẽ phải chịu khổ dưới tay của cha của nàng.
Nghĩ tới đây, Nguyễn Thanh Sương cũng chỉ có thể đè nén lửa giận, căm hận nói: "Được, ngươi giỏi lắm, Trần Văn Thanh, coi như ta đã nhìn lầm ngươi, ngươi cứ chờ xem!"
Lưu lại lời hung ác, Nguyễn Thanh Sương nổi giận đùng đùng chuẩn bị rời đi.
Lúc này, đằng sau truyền đến thanh âm lười biếng của Trần Văn Thanh: "Chờ một chút, cứ như vậy mà đi à?"
Nguyễn Thanh Sương xoay người lại, cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi còn muốn thế nào?"
Trần Văn Thanh vẻ mặt kinh ngạc, nói: "Ta đã chịu khổ giúp tình lang của ngươi như vậy, chả lẽ ngươi không có một chút biểu hiện nào hay sao? Đương nhiên, vừa nãy ta nắm bộ ngực của ngươi vài lần, cũng coi như là thù lao đi, nhưng mà khẳng định vẫn chưa đủ."
Nguyễn Thanh Sương thân thể run lên, tức giận nói: "Ngươi còn muốn chiếm hữu ta sao, ngươi đừng hòng!"
Trần Văn Thanh nhún vai, cười lạnh nói: "Ngươi cả nghĩ rồi, loại tàn hoa bại liễu như ngươi, cởi sạch đưa tới cửa, ta cũng không có hứng thú. Ai... Đừng tức giận, bình tĩnh! Phải tỉnh táo! Nếu không bị những người khác nhìn thấy lại hiểu lầm, lúc đó ta lại phải phí công sức giải thích cho họ rõ ràng hay sao."
Nguyễn Thanh Sương nghiến răng đến nỗi dường như hàm răng trắng của nàng muốn vỡ nát.
Nàng kìm nén tức giận, nói: "Vậy ngươi rốt cục muốn thế nào?"
Trần Văn Thanh gật đầu nói: "Đúng rồi, đây mới đúng là thái độ để nói chuyện. Ngày hôm qua ta vì chuyện hư hỏng của ngươi mà bị cha ngươi đánh gần chết. Hắn ra tay độc lắm, bề ngoài không nhìn ra vết tích, nhưng lại khiến ta bị nội thương rất nặng."
"Như vậy đi, chỉ bằng giao tình của chúng ta, ta cũng không cần bồi thường nhiều, ngươi cho ta mấy chục khối Linh Ngọc, mấy trăm viên Tăng Khí đan là được rồi. Chuyện này, ta sẽ giúp ngươi che giấu tới cùng."
Trần Văn Thanh vỗ ngực bảo đảm, nói.
Nguyễn Thanh Sương vừa nghe thấy hắn nói, suýt chút nữa thì ngất đi.
"Mấy chục khối Linh Ngọc, mấy trăm viên Tăng Khí đan? ! Trần Văn Thanh, ngươi biết mình đang nói cái gì sao? Một đệ tử chính thức ở ngoại môn, một tháng có thể lĩnh tài nguyên từ trong môn phái cũng chỉ là một khối Linh Ngọc, ba viên Tăng Khí đan mà thôi, ngươi có phải điên rồi không!"
Nguyễn Thanh Sương nói câu này, dường như là dùng hết sức mà hét lên.
Nàng cảm thấy Trần Văn Thanh đúng là điên rồi, giở công phu sư tử ngoạm cũng phải có mức độ chứ.
Coi như bản thân mình là con gái của chấp sự môn phái, có thể từ chỗ phụ thân lấy thêm một chút lợi lộc, cũng chỉ được hưởng đãi ngộ giống như đệ tử ngoại môn bình thường mà thôi.
Hơn nữa mỗi tháng có được tài nguyên, cơ bản đều dùng hết rất nhanh, ngay cả bản thân mình cũng còn không có mà dùng, chạy đi đâu mà kiếm được nhiều Linh Ngọc cùng Tăng Khí đan như vậy.
Trần Văn Thanh dùng tay móc móc lỗ tai, cười nhạt nói: "Không cần phản ứng lớn như vậy chứ, điều kiện nhất thời không chấp nhận được, thì có thể tiếp tục bàn bạc mà."
Nguyễn Thanh Sương hít sâu một hơi, "Ta nhiều nhất có thể kiếm cho ngươi hai khối Linh Ngọc, mười viên Tăng Khí đan."
Trần Văn Thanh lạnh mặt, thâm trầm nói: "Ngươi coi ta là ăn mày à! Lão tử đã đem mạng của mình chịu trách nhiệm thay hai con chó các ngươi, mạng của ta chỉ có giá trị hai khối Linh Ngọc, mười viên Tăng Khí đan? Ngươi nói vậy, chính là không muốn bàn bạc đúng không!"