Nếu như là lúc bình thường, dù hắn cậy mạnh bắt nạt những đệ tử dự bị khác, nhưng nhiều lắm cũng chỉ đem đối phương đánh một trận mà không dám đánh tàn phế.
Nhưng lần này hắn được một vị đệ tử ngoại môn dặn dò, dũng khí liền tăng cao.
Trời sập xuống, cũng có người chống đỡ, còn có thể mượn cơ hội lấy lòng vị sư huynh ngoại môn, cớ sao không làm.
Nhìn thấy Trần Văn Thanh nửa ngày không có phản ứng, một vị thiếu niên bên cạnh Trương Đại Bư, cười nói: "Bư ca, thằng này đang muốn kéo dài thời gian, chắc hắn không dám tự mình hạ thủ đâu."
Trương Đại Bư gật đầu, nhìn Trần Văn Thanh, thở dài nói: "Đã cho ngươi cơ hội tự mình ra tay mà không chịu, xem ra là muốn chúng ta động thủ. Tử Hồng, đánh gãy hai tay hai chân của hắn."
"Vâng. Bư ca, việc này giao cho ta, ngươi cứ yên tâm đi."
Tử Hồng vẻ mặt hưng phấn, sức chiến đấu của hắn tuy rằng không sánh được với cảnh giới Phàm thể tầng tám của Trương Đại Bư, nhưng cũng có cảnh giới tầng bảy, đối phó Trần Văn Thanh vẫn dư sức.
Hắn lắc lư vai, nhìn chằm chằm vào Trần Văn Thanh vẫn đang trầm ngâm không nói, cười hắc hắc, nói: "Tiểu tử này bị dọa sợ rồi, không cần sợ, động tác của ta rất lưu loát."
Lúc này Trần Văn Thanh vẫn đang quan sát mọi việc, trong nụ cười mang theo vị châm chọc, "Ta đang suy nghĩ, theo mong muốn của các ngươi, muốn đem tay chân của các ngươi đánh gãy thành mấy đoạn."
"Cái gì! Lúc này còn dám trêu trọc ta, thực sự muốn chết!"
Tử Hồng nghe nói thế, sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại, khuôn mặt giống như vừa uống thuốc lắc vậy, tức đến đỏ chót, chợt vung bàn tay hướng về phía cánh tay Trần Văn Thanh chộp tới.
Trần Văn Thanh đưa tay theo bản năng chặn lại, nhưng đúng lúc lại bị Tử Hồng chế trụ.
"Gãy cho ta!"
Tử Hồng vẻ mặt dữ tợn, cầm lấy cánh tay Trần Văn Thanh, muốn tàn nhẫn vặn gãy.
"Tốt! Làm rất tốt!"
"Triền xà thủ của Tử Hồng, thực sự là càng ngày càng lợi hại."
Mấy thiếu niên khác bên cạnh Trương Đại Bư, đều lớn tiếng khen ngợi.
Nhưng tiếng nói của bọn họ vừa lắng xuống, trong sân liền vang lên một trận gào thét giống như giết lợn, âm thanh cực kỳ thê thảm.
Nhưng tiếng thét này, cũng không phải của Trần Văn Thanh.
"Chuyện gì xảy ra?"
Trương Đại Bư định thần nhìn lại, lúc này mới phát hiện, vừa nãy Tử Hồng khí thế hùng hổ, thi triển Triền xà thủ, giờ đây cánh tay đã bị bẻ như bánh quẩy vậy, không biết bị gãy thành bao nhiêu đoạn.
Mà Tử Hồng, đau đớn lăn lộn trên đất, nước mắt nước mũi tràn trề.
Trần Văn Thanh tiến lên, lại đá một cước, chỉ nghe cọt kẹt một tiếng, một chân Tử Hồng, cũng đã bị gãy mất rồi.
"Gào..."
Tử Hồng đau đớn muốn ngất đi, cả người lăn lộn như hồ lô vậy, lăn trở về trước mặt Trương Đại Bư.
"Chuyện gì xảy ra?"
Trương Đại Bư đỡ lấy Tử Hồng, mặt mũi co giật.
Vừa nãy Tử Hồng cùng Trần Văn Thanh giao thủ, hắn cũng không thể nhìn rõ ràng chuyện gì đã diễn ra, dưới cái nhìn của hắn, Triền xà thủ của Tử Hồng khá mạnh, đủ để giết chết mãnh thú nặng 300-400 cân.
"Bư ca, ngươi phải báo thù cho ta, phải phế bỏ tên tiểu tử này!"
Tử Hồng khóc lóc.
Thực tế, chính hắn khi nãy cũng không rõ chuyện gì xảy ra, khi thi triển Triền xà thủ, vừa phát kình, cánh tay của đối phương giống như là biến thành một đại mãng vậy, dẻo dai kinh người, hơn nữa còn nương theo lực tay của mình mà vặn.
Tử Hồng còn chưa kịp phản ứng, cánh tay đã bị vặn thành bánh quẩy.
Mẹ kiếp, là tá lực đả lực.
"ĐCM! Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi."
Bư ca lần này đã thực sự nổi giận, hắn đem Tử Hồng giao cho người phía sau, ngón tay chỉ vào Trần Văn Thanh, cả giận nói: "Lập tức quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, sau đó tự đoạn tứ chi."
Bư ca nổi giận, không phải chuyện nhỏ, trong sân liền yên lặng không có một tiếng động.
Ở phía xa xa, một vài đệ tử đang xem náo nhiệt, đều rụt cổ xì xào bàn tán.
"Trần Văn Thanh từ lúc nào trở nên lợi hại như vậy, ngay cả Tử Hồng bên cạnh Bư ca cũng bị đánh tàn phế."
"Đánh ngã Tử Hồng thì có tác dụng gì, khiến Bư ca tức giận thì khổ rồi. Dù sao thực lực Phàm thể tầng tám đỉnh phong, không phải đùa đâu, trong các đệ tử dự bị, ngoại trừ một vài đệ tử đã có thành tựu Phàm thể tầng chín ra, thì ai dám chọc giận hắn."
"Ai, Trần Văn Thanh phản kháng càng mạnh, sau này kết cục sẽ càng thê thảm."
"..."
Những đệ tử đang đứng xem xung quanh nhỏ giọng nói chuyện, tuy rằng Trần Văn Thanh vừa vặn gãy cánh tay Tử Hồng, thủ đoạn biểu hiện không tầm thường, nhưng trong đám đệ tử thì Trương Đại Bư vẫn có dâm uy rất lớn.
Mọi người vẫn không cho rằng Trần Văn Thanh có thể là đối thủ của Trương Đại Bư.
Bầu không khí đang trở lên ngột ngạt, Trần Văn Thanh bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: "Ngươi muốn cánh tay của ngươi bị gãy thành mấy đoạn?"
Âm thanh của Trần Văn Thanh, vừa bình tĩnh lại mang theo ý lạnh, tựa hồ đúng là đang quan tâm hỏi han Trương Đại Bư, chứ không hề có ý trêu chọc đùa cợt.
Bất quá chính loại ngữ khí này càng khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.
Ngay cả Trương Đại Bư đang rất tức giận, đều cảm thấy khiếp đảm, tựa hồ có một luồng hơi lạnh, từ cột sống đang chạy tới não bộ của mình.
"Ngươi muốn chết!"
Trương Đại Bư kìm nén cảm giác bất an trong lòng, quyết đoán ra tay, dưới con mắt của mọi người vây quanh, hắn đương nhiên không thể chưa đánh đã lùi được.
Ầm!
Hắn đánh ra một quyền, quyền thế như mãnh hổ vồ mồi, mang theo một loại cương mãnh, khí thế thô bạo.
Đây là một bộ quyền pháp mô phỏng theo uy thế của mãnh hổ, tuy rằng không phải là thần thông đạo thuật của Bàn Long tông, nhưng cũng vừa vặn là tuyệt học thích hợp với tu giả cảnh giới Phàm thể mài giũa nền tảng cơ sở.
Bộ quyền pháp này của Trương Đại Bư, luyện được một chút hỏa hầu, khí thế uy mãnh vô biên.
Bất quá cú đấm này lại rơi vào khoảng trống.
Một quyền đánh hụt!
Những đệ tử khác xung quanh, miệng há to, kinh ngạc không ngớt.
Trương Đại Bư con ngươi đột nhiên co rụt lại, hắn thấy rất rõ ràng, vừa nãy khi mình đánh ra cú đấm này, Trần Văn Thanh ở đối diện liền bước tránh sang bên cạnh một bước.
Bước đi kia, nhìn có vẻ tùy ý, nhưng lại nắm thời cơ, thật sự quá tinh xảo, vừa vặn đúng lúc Trương Đại Bư vừa ra quyền, khí thế như cầu vồng, không cách nào thay đổi phương hướng xuất quyền.
Vì lẽ đó, Trương Đại Bư thấy rõ Trần Văn Thanh tránh sang một bên, cú đấm kia cũng chỉ có thể đánh vào khoảng trống.
Nhưng những đệ tử có thực lực thấp khác lại không nhìn ra vi diệu trong đó, chỉ thấy Trần Văn Thanh đã lui sang một bên, mà Trương Đại Bư vẫn còn đần độn mà tiếp tục công kích vào khoảng trống.
"Hay..."
Đám thủ hạ của Trương Đại Bư vốn đang lớn tiếng khen hay, nhưng thấy cảnh này, liền ngậm miệng lại không dám hô tiếp.
Bọn họ cũng không biết rõ được, lão đại của mình đang làm cái gì nữa.
Ngay lúc đó có một người bỗng nhiên vỗ tay kêu lên: "Lợi hại, cú đấm này của Bư ca, là chấn nhiếp đối phương, muốn doạ cho đối phương khiếp sợ, không đánh mà thắng."
"Đúng! Đúng vậy, không đánh mà thắng. Ta đã nói rồi, Bư ca không thể sai lầm."
"..."
Nghe được một đám tiểu đệ kêu gào, Bư ca vẻ mặt hơi đỏ một chút.
"Tiểu tử, vừa rồi coi như ngươi gặp may, cú đấm này, lão tử muốn đánh gãy mấy chiếc xương sườn của ngươi."
Trương Đại Bư nhìn chằm chằm Trần Văn Thanh, nhẹ giọng nói.
Hắn không cảm thấy vừa nãy Trần Văn Thanh tránh được là do hắn nắm giữ thời cơ chiến đấu, chỉ cho rằng đối phương gặp may nên mới tránh thoát cú đấm kia.
Dù sao, muốn trong chớp mắt mà tránh khỏi Ác hổ quyền của mình, thì ngay cả Thần tuyền cảnh bình thường, cũng chưa chắc có thể làm được.
"Bạch hổ quyền!"
Trương Đại Bư lại ra tay, quyền thế càng ngày càng hung mãnh, lần này, hắn liên tiếp đánh ra bảy, tám quyền.
Mỗi một quyền, đều khí thế kinh người, trong không khí đánh ra âm thanh khí bạo, nhưng mà bảy, tám quyền này toàn bộ đều đánh vào khoảng trống.
Trong sân hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều há miệng như hà mã vậy, ngơ ngác mà nhìn.
Ngay cả mấy tiểu đệ của Trương Đại Bư, lúc này cũng không biết nên hô hào cổ vũ thế nào.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, Trương Đại Bư ra quyền, Trần Văn Thanh chỉ tùy ý né tránh, mà Trương Đại Bư lại như kẻ ngu si vậy, chỉ biết theo sau đánh vào khoảng trống.
"Bư ca, đánh hắn!"
Tử Hồng nhịn đau vừa khóc vừa quát.
Hắn vốn còn muốn tận mắt trông Bư ca báo thù cho mình, không nghĩ tới Bư ca lại làm xiếc khỉ.
Mấy thiếu niên thủ hạ khác của Bư ca cũng im lặng không nói gì.
Mất mặt!
Dù thế nào đi nữa cũng không thể chỉ đánh vào khoảng trống như thế chứ, cho dù có thua đi chăng nữa cũng phải chạm được vào đối phương chứ.
Những đệ tử khác đang theo dõi từ đằng xa cũng đang cố gắng kìm nén để không bật cười.
"Tiên sư nó, các ngươi biết cái gì, đều câm miệng cho lão tử!"
Bư ca khóc không ra nước mắt, nói.
Hắn biết rõ hôm nay đụng đầu phải đá rồi, nhiều năm qua, hắn đã bắt nạt Trần Văn Thanh không biết bao nhiêu lần, vậy mà không biết đối phương lại có nhãn lực tốt như thế, biết nắm giữ thời cơ chiến đấu, lại còn tinh chuẩn như vậy.
"Đáng chết, có bản lĩnh thì đừng có trốn, cùng lão tử chính diện giao phong xem nào!" Trương Đại Bư cả giận nói.
Trần Văn Thanh híp con mắt, nói: "Ngươi chắc chắn chứ?"
Trương Đại Bư giơ lên quả đấm lớn, hung ác nói: "Ngươi có gan thì đừng né, lão tử một quyền liền đánh chết ngươi."
Trần Văn Thanh lắc đầu, thở dài nói: "Đánh chết thì quá tàn nhẫn, các ngươi đã thích đánh gãy tay chân người khác như thế, vậy ta đánh cho ngươi tàn phế là được rồi."
"ĐCM..." Trương Đại Bư nổi giận gầm lên, lần thứ hai hướng về phía Trần Văn Thanh giết tới, hết sức ra quyền.
Lần này, Trần Văn Thanh thật sự không có né tránh.
Hai tay của hắn nhanh chóng chuyển động, hóa ra vô số chưởng ảnh, cùng nắm đấm của Trương Đại Bư mạnh mẽ va chạm.
Ở trong nháy mắt, những chưởng ảnh kia cùng nắm đấm của Trương Đại Bư, va chạm mấy chục lần.
Mỗi lần va chạm, đều vô hình hóa giải một phần kình lực nắm đấm của Trương Đại Bư.
Mà Trương Đại Bư thì lại có cảm giác, một quyền hung mãnh của mình như bị kéo vào trong một vòng xoáy, kình lực không ngừng bị phân giải, đến khi đánh tới trước người Trần Văn Thanh liền trở nên mềm nhũn, không hề có lực.
"Điều này... Sao có thể như thế được..."
Trương Đại Bư kinh hãi, ngay lập tức muốn thu quyền lấy lực, tiếp tục công kích.
"Hừ, chỉ có sức trâu, có khác gì phế vật đâu, cảnh giới của ngươi kém ta quá xa, một phần lực của ta là có thể phá toàn lực của ngươi. Gãy này."
Trần Văn Thanh cười lạnh, khác với Trương Đại Bư đang thu quyền, hắn mạnh mẽ xuất một quyển.