Lúc Văn Kha dìu gã về giường, đã không chịu nổi mà phải nhíu lông mày lại.
Mũi của Omega và Alpha đều rất thính, đối với bọn họ mà nói, tin tức tố của bạn đời là mùi hương mê người nhất trên thế giới này, còn mùi của tất cả những người khác đều chỉ là một loại phiền nhiễu.
Văn Kha vẫn giống như thường ngày, cẩn thận tháo caravat của Trác Viễn xuống, rồi cởi áo vest nhàu nhĩ ra mang đến phòng giặt đồ treo vào móc ngay ngắn, sau đó sẽ rót cho gã một cốc trà mật ong ấm để giải rượu.
"Tiểu Kha, em thật tốt." Trác Viễn cười cười, gã ngửa đầu ra uống mấy ngụm trà lớn, sau đó lại lười biếng mà nằm xuống giường.
Ánh đèn trong phòng ngủ được chỉnh ở mức thấp nhất, tấm rèm cửa sổ màu trắng nhũ đưa màn đêm mập mờ chiếu vào trong phòng qua những kẽ hở——
Mùi tin tức tố trên người Trác Viễn nhẹ nhàng bay qua, là mùi hoa thuỷ tiên mà Văn Kha quen thuộc nhất.
Anh hít sâu một hơi, bản thân đã bị đánh dấu, là Omega bị mùi hương này chiếm hữu, chỉ cần ngửi thấy mùi hương này, nhu cầu sinh lý trong con người anh sẽ không thể kiềm chế được mà bị khơi dậy.
Thế nhưng mối quan hệ lạnh nhạt đã lâu này với Trác Viễn, lại khiến cho anh khiếp sợ không thôi.
Không có cách nào đối diện với lời kêu gọi của dục vọng, khiến Văn Kha cảm thấy hổ thẹn, kỳ phát tình của anh thật ra rất dài, nhưng vì không thể sinh nở khiến cho bản thân cảm thấy đã mất đi tư cách yêu cầu Trác Viễn thoả mãn chính mình, cũng bởi đã quá quen với cô đơn hiu quạnh khiến cơ thể này dần dà trở nên sợ hãi chuyện đó.
Văn Kha nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt bỗng nhiên có hơi ươn ướt——
Nhưng cho dù có thế nào, Trác Viễn cũng là Alpha của mình.
Số mệnh của Văn Kha như một tấm lục bình, trôi nổi trên đại dương rộng mênh mông chỉ có thể ỷ lại vào gã.
"Anh Trác..." Văn Kha kéo vạt áo choàng tắm lên, để lộ đôi chân trắng trẻo thon dài, sau đó luống cuống chui vào trong chăn cùng với Trác Viễn.
"Tiểu Kha." Trác Viễn hiển nhiên có hơi kinh ngạc.
"Anh Trác." Văn Kha lại gọi thêm một lần.
Anh vội vàng cúi đầu xuống cởi bỏ áo choàng tắm trên người gã, bởi vì hoảng hốt mà hầu kết lăn lộn lên xuống: "Anh hãy cho em thêm một cơ hội đi, chúng ta đã lâu không cùng nhau... Thử thêm một lần này nữa đi, có được không anh?"
Văn Kha để lộ toàn bộ thân thể, như nhiễm phải một tầng sương mỏng màu trắng mờ dưới ánh đèn tù mù.
Dùng tư thế dạng hai chân ra ngồi trên hông Trác Viễn, đối với anh mà nói đã là quá to gan, bởi vậy nên cả người Văn Kha lúc này đều đang run lẩy bẩy.
Anh đỏ mặt lên xấu hổ không thôi, duỗi tay ra vuốt ve bờ ngực của gã, động tác vụng về muốn đốt cháy ngọn lửa dục vọng trong Alpha của mình.
Trác Viễn nhìn vào Văn Kha, trên khuôn mặt khó tránh khỏi nổi lên một tia cảm xúc không biết nên làm thế nào.
Ngồi trên người gã là một người đàn ông thanh tú có vóc người mảnh khảnh, cùng với một cặp mông đầy đặn không tương xứng với cơ thể, lúc này có đến một nửa những hình ảnh trước mắt đều chìm trong bóng tối, chỉ có thể mơ màng nhìn thấy trên bờ eo trắng như tuyết một sợi dây vải mỏng manh màu đen thuộc về chiếc quần lót hình chữ T.
Đây là cơ thể Omega của gã.
Mười năm rồi, đã trở nên quá quen thuộc, thân thể này quen đến nỗi đã đánh mất đi cả sức hấp dẫn như thuở niên thiếu mà gã đã từng thương nhớ.
Ngón tay của Văn Kha lành lạnh chạm vào gò má Trác Viễn, gã vẫn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít thở bằng mũi——
Mùi của Văn Kha.
Quá nhạt.
Giống như sau một đêm mưa phùn, những giọt sương long lanh sẽ đọng lại trên những ngọn cỏ xanh, nhưng chỉ cần một cơn gió thổi đến là sẽ bị thổi rơi toàn bộ.
Văn Kha tựa như nhận ra được điều gì đó, lúc ngẩng đầu lên khoé mắt đã ửng đỏ: "Chúng ta đã ở bên nhau sáu năm rồi, anh Trác, đừng bỏ rơi em, cái gì em cũng có thể sửa."
Anh vừa nói, vừa đung đưa eo mềm, muốn cọ xát vào thân thể của Trác Viễn.
Người này ngốc nghếch như vậy đấy, bởi vì căng thẳng mà hai đùi cứ co giật, rõ ràng mặc trên người loại quần áo gợi cảm nhất nhưng lại không làm được, bất kỳ một động tác quyến rũ nào cả.
—— Văn Kha thật sự rất đáng thương.
Trác Viễn ngửi mùi tin tức tố nhạt đến mức còn không bằng mùi cỏ xanh trên người Văn Kha, đã nghĩ một cách thông cảm như vậy đó.
Thật ra tin tức tố trên người Văn Kha chưa từng toả ra thứ mùi hương quyến rũ đến mức khiến gã phải mất đi lý trí, cho dù là vào kỳ phát tình cũng không, đối với một Omega mà nói đó là điều thật sự quá đáng thương.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ cuộc hôn nhân này ngay từ khi bắt đầu đã là sai lầm.
Trác Viễn mở mắt ra, nỗi thông cảm trong đôi mắt dần dần tràn ra ngoài, gã muốn ôm Văn Kha một chút, nhưng khi tiếp xúc với da thịt loã lồ của anh lại không kiềm chế được gượng gạo mà đẩy ra.
Cho dù có khiến người này bối rối đi chăng nữa, gã cũng không muốn lên giường với Văn Kha một chút nào, không muốn phát ra bất kỳ một tín hiệu tiếp xúc thân mật liên quan nào, vì vậy cánh tay Trác Viễn dừng lại giữa không trung.
Giây phút ấy, thân thể Văn Kha bỗng nhiên cứng đờ.
Trác Viễn thở dài, cầm áo choàng tắm bị Văn Kha cởi ra vứt ở trên giường, bọc lại cơ thể để trần của anh, sau đó, bình tĩnh đẩy người ra.
Văn Kha ngây dại tựa như một con rối, không một tiếng động ngồi xổm bên người Trác Viễn, cơ thể khẽ run lên trong tay nắm chặt lấy chiếc áo.
Chiếc quần chữ T trên mông anh giống như tấm lưới đánh cá, ghim chặt lấy da thịt, đả kích vào lòng tự trọng còn sót lại của Văn Kha——
Anh là một tên Omega mà ngay cả Alpha của mình cũng không hấp dẫn được.
"Tiểu Kha," Trác Viễn thấp giọng, nói: "Em rất tốt, đừng quá đau khổ, là anh có lỗi với em. Hai năm qua những lúc em phát tình, anh cũng không thể luôn ở bên em được. Nhưng em cũng biết đấy, gia đình anh... Haizzz, không thể không có con được, áp lực của anh cũng rất lớn hơn nữa tình cảm giữa chúng ta cũng không phải rất nồng nhiệt, ly hôn là cách tốt nhất cho cả hai chúng ta, có đúng không?"
"Anh Trác, anh có người khác rồi sao?" Văn Kha đột nhiên hỏi.
Trác Viễn có hơi lúng túng, gã chần chờ một lúc rồi mới đáp: "Không có."
Sắc mặt Văn Kha tái nhợt, anh không biết nên cảm thấy có thể thở phào một hơi, hay là nên cảm thấy càng thêm tuyệt vọng đây, nhưng giọng nói vẫn không kiềm được mà run lên, gắng gượng đến phút cuối cùng:
"Anh Trác, em chỉ là một Omega cấp E trước khi kết hôn chính anh cũng đã biết rõ điều này và anh đã nói rằng mình không quan tâm."
Văn Kha vốn không muốn nói đến những điều đó, những lời thề thốt trong quá khứ chính anh cũng biết rõ không thể là chuyện cả đời.
Vật đổi sao dời, còn bướng bỉnh mà nhắc đến có lẽ chỉ càng thêm thể hiện ra là bản thân không biết điều mà thôi.
Trác Viễn hiển nhiên đối với câu hỏi chất vấn như thế này đã sớm có chuẩn bị, gã đã giải thích rất dứt khoát: "Khi chúng ta còn trẻ, không nghĩ tới điều này lại khó khăn như vậy, hơn nữa tuy tuyến thể của em bị đánh giá thấp nhưng độ ăn khớp giữa chúng ta lại cao đến 83%, vì vậy anh đã từng cho là có hy vọng."
Từng câu từng chữ thế kia, khiến Văn Kha không thể phản bác.
"Anh Trác..."
Thật ra Văn Kha rất hiểu bản thân đã bị phán tử hình, nhưng trong miệng vẫn không kiềm nổi mà nói: "Hôm nay những lời bác sĩ đã nói, anh, anh cũng nghe hết cả rồi đấy—— tuyến thể của em không đủ tốt cho nên cả đời chỉ có thể làm phẫu thuật tách bỏ đánh dấu một lần, nếu ly hôn với anh, em..."
Văn Kha bỗng nhiên không nói được nữa.
Cuộc đời có lẽ sẽ có rất nhiều lối rẽ, nhưng cơ hội mà trời xanh dành cho anh thử nghiệm lại rất ít.
Cả đời này của Văn Kha chỉ có thể bị đánh dấu hai lần.
Nhưng anh đã là một Omega 28 tuổi rồi.
Tuyến thể cấp E, khoang sinh sản khó sinh nở, sau khi bị tách bỏ đánh dấu lần này, anh thật sự có còn cơ hội không?
"Tiểu Kha," Trác Viễn hít sâu một hơi, vuốt ve khuôn mặt của anh, cuối cùng vẫn bình tĩnh nói ra một câu: "Xin lỗi."
Một tiếng xin lỗi này, gã nói rất nghiêm túc, thậm chí còn mang theo chút thương hại.
...
Văn Kha giống như chạy trối chết trốn vào vách ngăn dưới vòi hoa sen trong phòng vệ sinh.
Anh vặn nước nóng ở mức cao nhất, vòi hoa sen mở lớn, sau đó ôm đầu ngồi co lại vào góc.
Sương mù mơ màng chậm rãi bốc lên, kéo theo tiếng nước rào rào chảy xuống bao bọc lấy thân thể.
Mãi cho đến khi không nhìn thấy bất cứ điều gì ở bên ngoài, Văn Kha mới buông lỏng trái tim đang nhức nhối của mình gục mặt vào đầu gối mà khóc lớn lên.
Anh vẫn luôn rất ít khi khóc.
Bởi vì mỗi lần khóc đều sẽ rất nhớ nhà.
Mà nhà đã không còn nữa.
Anh sinh ra trong một thành phố nhỏ ở phương Bắc, ký ức về những ngày tháng cùng mẹ sống nương tựa vào nhau rất dài nhưng cũng đầy phong phú.
Văn Kha phân hoá muộn, cho nên ngày đó vẫn luôn nghĩ mình là một Beta.
Anh học chung lớp với Alpha và Beta, thành tích vẫn luôn đứng đầu. Chỉ có môn Thể dục là không ổn lắm, lúc nào anh cũng chạy ở cuối hàng, chơi bóng cũng vụng về, nhưng những chuyện đó cũng chẳng có gì ghê gớm cả, khi đó Văn Kha luôn cho rằng con đường phía trước của mình chắc cũng bằng phẳng thôi.
Anh nhớ đến những lúc đạp xe trên con đường xuyên qua rừng rậm, cuối đường đó là bến tàu cũ kỹ bẩn thỉu;
Anh nhớ đến mình cùng một thiếu niên ngày đó cùng nhau đi ngắm biển, bấm đốt ngón tay tính toán xem mùa hè lúc nào thì bắt đầu.
Tiếng nước nóng rào rào chảy xuống đập vào da thịt Văn Kha, như là cơn mưa tầm tã của những tháng ngày còn niên thiếu đó.
Tất cả những kỷ niệm tốt đẹp đều dừng lại vào năm lớp 12.
Lần đầu tiên của anh và Trác Viễn là vào năm bọn họ lên lớp 12 trong một đêm mưa, Văn Kha không chủ động nhưng lại không thể phản kháng lại những cử chỉ dịu dàng sát lại gần mình của gã.
Vận mệnh của một con người, có lúc giống như chiếc thuyền giấy dập dềnh trên sóng nước.
Vừa buông tay thôi, mà giống như cả đời này đã thành phận nước chảy bèo trôi.
Trong cơn đau kịch liệt, Văn Kha không cảm nhận được bất kỳ cảm xúc ngọt ngào nào, chỉ là lần đầu tiên đó lại khiến anh thật sự cảm nhận được hoá ra mình vốn là một Omega.
Anh sẽ bị đánh dấu, từ đó chỉ thuộc về một người.
Mà những chuyện sau đó, anh đã học được cách không nghĩ ngợi đến nữa.
Nhiều năm trôi qua như vậy rồi, có lúc anh cho rằng bản thân đã không còn nhớ rõ nữa.
Tâm sự nhỏ:
Một bộ ABO mà tôi lại cứ có cảm giác như đang kể về cuộc sống thực vậy...