Trong phòng ngủ dành cho khách, hai người đó hình như là có nói chuyện với nhau mấy câu nhưng cũng chẳng có điều gì khác thường, rồi một lát sau cánh cửa kia lại bị đẩy ra.
Văn Kha lập tức vội vàng rụt đầu vào trong chăn, cứ như thế rất tự nhiên kề sát vào lồng ngực Alpha của mình.
Hàn Giang Khuyết nhất thời cảm thấy trong lồng ngực mình, đang cất giấu một chú hươu bé con con nóng hầm hập, kiểu thân mật lén lén lút lút thế này như thể hai người trong chớp mắt đã quay lại thời cấp Ba, cùng nhau ở bên ngoài cửa lớp trốn giáo viên chủ nhiệm đùa nghịch.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy lãng mạn khó giải thích được, còn dấy lên cái tâm trách nhiệm của một người lính gác.
Một bên giả vờ ngủ, một bên thì ngước mắt lên dè dặt quan sát bên kia, mới nhận thấy người đi ra khỏi phòng là Hứa Gia Nhạc.
Trong phòng khách tối đen như mực không thể nhìn rõ được động tác của anh ta, thế nhưng cộng thêm âm thanh cũng đoán được là người này đi ra rót nước rồi quay trở về phòng.
Nhưng mà lần này thời gian Hứa Gia Nhạc ở lại trong phòng cực kỳ ngắn, anh ta rất nhanh đã đi ra rồi đóng cửa lại, sau đó trực tiếp đổi phương hướng đi thẳng về hướng phòng ngủ chính.
Thẳng cho đến khi Hứa Gia Nhạc hoàn toàn đóng cửa lại không còn tiếng động gì nữa, Hàn Giang Khuyết mới chui vào trong chăn, giống như chú sói con mới đi tuần tra trở về, gấp rút báo cáo tình hình cụ thể với Văn Kha:
"Hứa Gia Nhạc đã chạy đến phòng ngủ chính, Phó Tiểu Vũ thì vẫn không đi ra ngoài, không có chuyện gì rồi."
Văn Kha lúc này mới từ trong chăn để lộ ra đôi mắt, đầu tiên là cảnh giác nhìn xung quanh một chút, sau khi xác định không có vấn đề gì mới ló đầu ra, khuôn mặt vì ngộp thở mà đỏ bừng bừng, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Hàn Giang Khuyết hơi dùng sức, nắm lấy mông Văn Kha rồi đẩy người anh lên.
"Trước tiên, trước tiên không làm chứ hả...?" Văn Kha hiểu nhầm ý của hắn, có hơi xấu hổ nói nhỏ vào tai Alpha: "Sợ bị thấy lắm."
"Ừ không làm." Hàn Giang Khuyết ôm lấy Văn Kha để anh có thể thoải mái nằm úp sấp trên người mình, sau đó là vòng tay vào eo Omega rồi hôn lên trán người ấy một cái: "Văn Kha, em có buồn ngủ không?"
"Không buồn ngủ đâu." Tuy rằng hôm nay phải làm việc với cường độ cao và bận bịu cả ngày, cộng thêm cả sự thân mật vừa nãy, thật ra thân thể đã rất mệt mỏi rồi nhưng Văn Kha vẫn ra sức lắc đầu còn thì thầm làm nũng: "Hàn Tiểu Khuyết, chúng ta nói chuyện một lúc nhá."
Anh vẫn còn chưa nỡ để ngày hôm nay kết thúc.
"Ừm." Tiếng Hàn Giang Khuyết trầm thấp đáp lại, hắn ngừng một chút rồi mới chậm chạp hỏi: "Em muốn nói điều gì?"
Văn Kha không nhịn cười được, anh vuốt ve đường nét duyên dáng của chiếc trán Alpha, nói: "Sói con, xem ra lần trước gọi điện cậu cũng không lừa tôi—— sao cậu lại thích để tôi đè lên người mình như vậy?"
"Ừm." Hàn Giang Khuyết ừ một tiếng, suy nghĩ trong thoáng chốc rồi mới nói: "Bởi vì cảm giác nặng trình trịch."
"..." Văn Kha ủ rũ ngước mắt lên, anh có hơi tủi thân: "Hàn Giang Khuyết, tôi thật sự rất nặng sao? Tôi béo à?"
Từ trước đến nay chưa từng có ai nói anh như vậy.
Văn Kha trong nhất thời không nhịn được mà nghĩ rằng, có phải là vì mang thai nên mới trở nên nặng nề vậy không, nhưng mà không thể nhanh như vậy thế được.
"Không phải nặng, mà là núng nính... thịt." Hàn Giang Khuyết phải mất một thời gian suy nghĩ mới đổi được một từ khác, chủ đề này đối với hắn mà nói, rõ ràng là có hơi khó khăn.
Thật ra hắn cũng buồn ngủ rồi, đôi mắt đen láy kia dường như cũng mang vẻ mông lung.
Có lẽ là bởi cơn buồn ngủ này, trong đầu Hàn Giang Khuyết không biết suy nghĩ lung tung đến điều gì mà bỗng nhiên lại lộ ra nụ cười có chút đắc ý:
"Văn Kha, em biết không, tay chân em đều gầy cả chỉ có cái mông là tròn mẩy thôi, cùng với cái cổ lại dài nên thời cấp Ba lúc chạy bộ thường mang cảm giác loạng choà loạng choạng, từ phía sau nhìn qua lại như một chú hươu cao cổ có cảm giác cân bằng đặc biệt kém."
Văn Kha nghe thấy vậy cả người đều ngẩn ra.
Anh nhìn vào Hàn Giang Khuyết, nghĩ thầm cái tên này đến cùng là đang đắc chí chuyện gì đây?
"Khi đó tôi..." Hàn Giang Khuyết đã chìm đắm vào trong hồi ức, thì thầm: "Tôi khi đó thường muốn đụng vào em, để được nhìn thấy bộ dáng đứng không vững của em, chẳng hiểu vì sao những lúc như thế lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ."
"Thảm nào." Văn Kha vừa tức vừa muốn cười, chỉ đành cắn mạnh vào tai hắn một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hàn Giang Khuyết, mie nó, cậu đúng là một tên nhóc trẻ con. Cậu đến cùng là đang nghĩ gì thế hả?"
Hàn Giang Khuyết thích đụng vào anh, chuyện này Văn Kha đương nhiên cũng có nhận ra.
Giữa đám thiếu niên, đánh lộn đều là chuyện hết sức bình thường, thế nhưng cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, thời cấp Ba Hàn Giang Khuyết bỗng nhiên lại nổi lên hứng thú khám phá ác liệt.
Lúc anh chạy, sẽ đột nhiên bị thiếu niên kia từ phía sau xông đến không hiểu vì sao đụng vào người anh đến lảo đảo.
Lúc ngồi ở bên bể bơi thì bị đẩy ngã xuống nước.
Lúc ở nhà đọc sách, lại bị Hàn Giang Khuyết dùng đầu đẩy ngã trên giường, nửa ngày đều không ngồi dậy nổi.
Thể lực của Văn Kha hoàn toàn không có cách nào so với Hàn Giang Khuyết được, bị đúng tới đụng lui cũng chỉ có thể dùng các loại tư thế chật vật giãy dụa, bị đối tượng thầm mến dày vò như thế, thật sự là khiến anh bối rối, ngẫu nhiên cũng cảm nhận được trong không khí có chút mập mờ ngây ngô, nhưng ngay sau đó lại không tự chủ được mà cảm thấy phiền não——
Chắc căn bản là không thích anh đâu nhỉ, cho nên mới có thể thô lỗ bắt nạt anh như thế.
Hàn Giang Khuyết nắm lấy tai mình, có hơi ngại ngùng nhỏ giọng giải thích: "Tôi thích cái dáng vẻ chạy bộ ngốc nghếch của em, những lúc khác có thể em thông minh hơn tôi nhiều lắm nhưng lúc này thì không giống. Tôi có thể đụng vào người khiến em lảo đảo, cũng có thể vươn tay ra ôm lấy bờ vai để em khỏi ngã sấp xuống, khi đó tôi... sẽ cảm thấy mình rất đẹp trai."
Những lời nói ngốc xít này, khiến Văn Kha không nhịn được bèn nở một nụ cười dịu dàng.
Cách biệt mười năm, câu đố mù mờ ngày ấy đến bây giờ rốt cuộc mới được giải đáp.
Hoá ra đó là phương thức thân mật năm đó của thiếu niên Hàn Giang Khuyết dành cho anh.
Không học được cách viết thư tình, cũng không học được cách tặng hoa.
Mọi hành động của thiếu niên năm ấy đều là từ tính cách bẩm sinh, giống như chú sói con đang chạy trên thảo nguyên, rồi sẽ đột nhiên lỗ mãng lao ra đụng ngã con mồi mà mình thích, sau đó lại chạy biến như không có chuyện gì xảy ra.
Giữa những đụng chạm và chạy biến đi này, đã là toàn bộ tâm ý của hắn rồi.
Văn Kha không còn cắn tai của Hàn Giang Khuyết nữa, mà là cúi đầu xuống đặt một nụ hôn lên môi của hắn, nói bằng chất giọng đầy cưng chiều: "Hàn Tiểu Khuyết, chờ tôi trước tiên sinh con cho cậu xong đã, rồi chúng ta lại cùng chơi đùa với nhau giống như trước đây nhé."
Hàng lông mi dài dài của Alpha run run, rốt cuộc cũng ngước lên cùng Omega dịu dàng nhìn vào mắt nhau.
Qua một lát, Hàn Giang Khuyết bỗng nhiên lại nói: "Tiểu Kha, từ thời cấp Ba tôi đã luôn tôn thờ em."
Ngữ điệu của hắn có hơi run rẩy.
Tiếng lòng mười năm trước không tiện thổ lộ, đến hôm nay rốt cuộc cũng có thể trịnh trọng nói ra thành lời.
Bởi vì lúc đó tôn thờ một Văn Kha lúc nào cũng toả ra ánh hào quang xa đến ngàn dặm, cho nên khi nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của anh mới càng cảm thấy đáng yêu, bởi vì người này chỉ thuộc về mình.
Thế nên mới muốn bắt nạt anh, mới muốn đụng vào anh dù chẳng có lý do gì, giây phút yêu thích nhất là được chạy cùng người này trên sân tập vì môn chạy dài mãi không đủ điểm, sau đó cứ như vậy để bóng lưng chú hươu cao cổ trong ánh tà dương mãi mãi khắc sâu trong đầu mình.
Văn Kha không khỏi ngây ngẩn cả người.
Ngôn ngữ quá mức thẳng thắn này khiến chính Hàn Giang Khuyết cũng thấy căng thẳng, trên khuôn mặt của hắn thoáng ửng đỏ lại còn nói lắp:
"Mấy hôm, mấy hôm trước, em đã từng nói, ở trong lòng mình sẽ vĩnh viễn không thể ưu tú giống như Phó Tiểu Vũ—— nhưng không phải như vậy đâu."
Văn Kha nghĩ một lát, mới nhớ ra lần tranh luận mấy ngày trước xảy ra giữa hai người.
Anh không nghĩ được là Hàn Giang Khuyết, vẫn còn cố chấp mà nhớ kỹ những lời mình đã nói khi đó.
"Ở trong lòng tôi, em chính là người ưu tú nhất. Trước kia đã vậy, bây giờ cũng vậy. Tiểu Kha, dáng vẻ thuyết trình hôm nay của em tại Lam Vũ... khiến tôi cảm thấy cực kỳ tự hào, vì tôi là Alpha của em.
Những mất mát của mấy năm qua chỉ là tạm thời, tôi biết, sau này em còn có thể thành công và thành công hơn nữa, sẽ lại hoàn hảo giống như thời cấp Ba vậy."
"Anh, anh mãi mãi sẽ là người mà Hàn Giang Khuyết tôn thờ nhất."
Giọng nói của hắn trầm thấp, vẻ mặt cũng là kiểu nghiêm túc trước nay chưa từng có.
...
Không giống như hai kẻ đang rơi vào mật ngọt bên ngoài phòng khách, trong phòng ngủ chính và phòng dành cho khách, Phó Tiểu Vũ cùng Hứa Gia Nhạc đều đang lâm vào tình trạng khó ngủ.
Hai người họ đều là Alpha cùng Omega cấp A, thế nên thời gian lưu mùi tin tức tố trên người đều vô cùng lâu.
Phó Tiểu Vũ nằm trong chiếc chăn mang mùi hương bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái của Hứa Gia Nhạc, trong khi người kia nằm trên chiếc giường trong phòng ngủ chính cũng bị tập kích bởi mùi hương tử la lan vừa ngọt vừa nồng đậm.
Tâm trạng Hứa Gia Nhạc phập phồng lên xuống, còn có hơi buồn bực bèn dứt khoát lấy điện thoại ra, lên mạng tra xem rốt cuộc "tử la lan" là loại hoa gì.
Tử la lan, còn có cách gọi khác là Gloxinia.
Là một loài hoa cực kỳ xinh đẹp tựa như trong tranh vẽ, ngôn ngữ của loài hoa này là dục vọng mang một vẻ đẹp hoa lệ.
... Cũng rất Phó Tiểu Vũ.
Hứa Gia Nhạc vứt điện thoại qua một bên, chuẩn bị đi đến phòng vệ sinh trong phòng ngủ chính rửa mặt một cái.
Khi anh ta chạm vào vòi nước mới chợt nhớ ra, lúc nãy không phải Phó Tiểu Vũ nói vòi nước hỏng à?
Hứa Gia Nhạc thử mở lên một cái, lại không nghĩ rằng dòng nước cứ thế ào xuống, hoàn toàn không có chút nào là bị hỏng cả.
Anh ta không khỏi đứng thẳng người dậy, sắc mặc có chút kỳ lạ còn nheo mắt lại.
——Phó Tiểu Vũ có ý gì?
Tuần rồi tôi mới đi nghỉ mát nên ngừng edit nhé chị em ^^