-“chút nữa mình và mấy bạn kia đi shopping bạn có muốn đi không?”
-“không đâu, mình bận rồi”
-“bạn bận đi làm thêm à”
Tôi gật đầu
-“thế cũng được nhưng hôm nay 2 giờ có dạy bù môn toán đó nhớ đừng đến trễ nha”
-“mình biết rồi cám ơn bạn”
Trinh cười với tôi rồi bỏ đi, haiz..tôi lấy đâu ra thời gian lấy đâu ra tiền để thoải mái shopping như họ chứ, bắt đầu chiến đấu thôi, cố lên!!!
Tôi đang đi đến chỗ làm thêm thứ hai cách trường cũng gần 1km , đó là 1 siêu thị nhỏ tôi làm theo giờ nên không ảnh hưởng đến việc học lắm.
-“con chào chú”
Tôi bước vào siêu thị và đi thay đồng phục.
-“hôm nay con đến sớm nhé con chăm chỉ thế này thì tiền đâu mà chú trả cho cháu đây”
Người vừa nói với tôi là chú Tâm chủ siêu thị
-“nếu con chăm chỉ chú phải vui chứ ạ, con chăm chỉ thì doanh thu mỗi tháng của chú tăng lên lương con cũng tăng hai bên cùng có lợi mà chú” tôi cười
-“ta đùa thôi, làm việc chăm chỉ vào nhé”
-“dạ”
~*~*~*~*~
Sao khi làm xong ở siêu thị tôi lại quay lại trường để học bù môn toán, hôm nay phải nghỉ ở chỗ phát tờ rơi rồi.
Reng…reng…
-“bài học kết thúc, tuần sao các em học bình thường về nhớ học thuộc công thức và làm bài tập nhé”
Trinh đi lon ton chạy qua chỗ tôi
-“ bạn về nhà luôn hả?”
-“không, mình đi làm thêm nữa” tôi cười
-“thật sự bạn làm bao nhiêu việc làm thêm thế?”
-“ưm…xem nào có 3 thôi, lúc trước mình làm đến 5 việc lận nhưng trùng giờ học nên đàng nghỉ”
-“anna này hay mình xin nhà trường miễn học phí cho bạn nhé ba mình có quen với hiệu trưởng ý nên…”
-“ mình cám ơn lòng tốt của bạn nhưng mình muốn mọi người nhìn mình với ánh mắt thương hại đâu, mình có khả năng làm ra tiền để được tiếp tục học mà”
-“mình xin lỗi, mình không có ý đó..”
-“thôi bỏ qua chuyện này đi mình về thôi 16 giờ rồi”
-“ừm đi thôi” Trinh cười
Tôi vừa về đến viện là chạy một mạch vào trong.
-“sơ ơi con về rồi”
Các sơ đang cho các em ăn tối, tôi cũng ngồi vào bàn ăn.
-“hôm nay con đi học thế nào?”
Sơ nhung đặt 1 bát cơm đầy trước mặt tôi.
-“cám ơn sơ, hôm nay đi học cũng bình thường thôi ạ” tôi cười
Sau khi ăn xong tôi phụ các sơ rửa bát và tắm cho các em.
-“chị Anna ơi” bé mi lon ton chạy lại ôm tôi
-“sao vậy mi, có đứa nào ăn hiếp em hả? là nhóc bin đúng không? Để chị cho nó một trận, thằng bé này hư quá mà”
Tôi săn tay áo định cho nhóc bin một trận vì cái tội hay chọc phá các em, bé mi kéo áo tôi lại
-“không phải đâu chị ơi. Tại vì em muốn chị tối nay kể chuyện cho em và ngủ chung với em được không ạ?” bé mi cười tít mắt
Tôi vò đầu nó
-“hôm nay không được rồi, hôm nay chị khuya lắm mới về, chị xin lỗi nhé hôm khác chị sẽ ngủ cùng với em”
-“chị hứa rồi đó không được nuốt lời đâu, sơ nói nếu nói dối là xấu xí lắm”
-“biết rồi bà cụ non” tôi cười tươi
Tôi thấy lúc này là hạnh phúc nhất dù có vất vả như thế nhưng được thấy các thiên thần nhỏ ở viện mồ côi này cười, bao mệt nhọc trong tôi như tan biến hết.
Tôi nhìn đồng hồ lúc này gần 18 giờ 30 rồi cũng đến giờ đi làm thêm.tôi thay đồ và dắt xe đạp ra ngoài.
-“chào sơ con đi”
-“đi đứng cẩn thận và tranh thủ về sớm nhé con” sơ nhung cười nụ cười dịu dàng với tôi như mọi khi
Chỗ làm cuối cùng của tôi là một quán ăn khuya, tôi làm nhân viên phục vụ, công việc này hơi vất vả hơn 2 việc trước nhưng lương thì nhiều hơn.
-“chào mọi người”
-“Anna đến rồi à, mau vào đi khách đang đông, làm không kịp nè”
-“dạ, con vào ngay đây ạ” tôi chạy vào
-“chú ơi mau lên đi bàn này chưa mang thức ăn lên” khách hàng đang hối thúc
-“tới liền! tới liền! Anna con mang thức ăn lên bàng số 5 khách đang gọi”
-“dạ”
Không khí trong quán lúc này rất nóng, nhóm người này vừa đi thì nhóm khác lại đến làm không xuể tuy nhiên vì hôm nay đông khách nên thức ăn trong quán cũng hết sạch thế là hôm nay tôi được về sớm.
Bây giờ là 23 giờ hơn rồi,sương xuống nên vừa chạy xe mà tôi vừa rung cầm cập, tôi cố gắng đạp thật nhanh để được nằm trên cái giường em ái và ngủ 1 giất ngon lành đến sáng…
Tôi về đến viện và mở cửa nhè nhẹ đi vào vì sợ mọi người thức giất tôi đi ngang phòng của các em thì thấy các em điều ngủ hết rồi tôi dừng lại nhìn chúng một lát rồi đi về phòng.
-“chị nhung này về chuyện của Anna mình phải tính làm sao đây?”
-“ta cũng không biết, con bé đâu còn chỗ nào để đi”
là tiếng của sơ nhung và sơ mai ,giờ này mà hai sơ còn chưa ngủ và hai sơ vừa nhắc đến tôi, tôi quyết định dùng lại nghe câu chuyện mà hai sơ đang nói.
-“nếu con bé chịu quay lại nhà ba mẹ nuôi của nó thì..thì..” sơ mai ấp úng
-“không được, con bé đã từ bỏ nơi đó để đến với chúng ta vì nơi đó nó rất cô đơn và không hạnh phúc”
-“nhưng chúng ta cũng không còn cách nào khác, sắp đến chúng ta lại nhận thêm mấy đứa trẻ nữa, kinh phí chúng ta hạn hẹp không thể xây thêm phòng thì lấy chỗ đâu cho chúng ở với lại con bé cũng 18 tuổi rồi”
Tôi bỏ về phòng rồi nằm phịt xuống giường, tôi đang nhớ lại nhưng lời của sơ mai và sơ nhung, các sơ đã cho tôi ở trong phòng riêng và che chở tôi xuốt một năm qua kinh phí của viện cũng không nhiều không đủ lo cho các em nữa, tôi mãi mê đi làm mà không quan tâm đến việc này… tôi thật sự không muốn quay về nhà cũ, nơi đó rất lạnh lẽo, tôi sợ tôi lại cô đơn một mình…nhưng các em cần sự che chở của các sơ hơn tôi.....