“Ầm”
Một đợt sóng xung kích hung hăng nện vào ngọn núi dưới chân bọn họ, nhất thời khiến vô số bùi đất, đá tảng bay loạn, tàn sát toàn bộ hư không, bụi bặm khắp bầu trời che đậy ánh sáng thái dương, ngọn núi cũng giống như bị đánh sụp một tầng. Cây cối trụi lủi, chỉ còn đất đá hỗn loạn.
Hàn Hồn nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng hoảng hốt, trời ạ, đây là dư ba của các tu sĩ đối chiến sao? Cư nhiên kinh khủng đến như vậy.
Trong lòng Hàn Hồn đang cảm thấy hối hận muốn chết nhưng bây giờ hối hận thì đã muộn rồi, cậu cắn răng cố gắn quan quan sát hai thân ảnh trên không.
“Tuyết Ly tiểu nha đầu ngươi không phải đối thủ của bản tôn, giao thứ đó ra đây!”
Một thanh âm già nua vang lên khắp không gian.
Hàn Hồn cảm thấy màng nhĩ rắp rách đến nơi.
“Mụ nội nó không nói bình thường được hay sao mà còn phải dùng đến cả linh lực.”
Lão già vừa dứt lười thì người con gái tên Tuyết Ly lên tiếng “ Tần lão ma ngươi cướp đồ của Ngọc Nữ cung không sợ bị tiền bối của Ngọc Nữ cung truy sát sao.”
“Cạc cạc… Ta chính là khi dễ môn phái các ngươi không có người thì làm sao? Nếu như lão gia hỏa sư phụ của ngươi không bế quan, ta ngược lại làm việc này còn có chút kiêng kị. Chỉ là, hiện tại nha, cạc cạc… Thức thời thì giao thứ đó ra đây.”
“Hừ… Ngươi mơ tưởng.”
Tuyết Ly lạnh lùng một câu, linh lực màu lam trên người bạo phát, nàng đứng giữa hư không, chiếc áo choàng bao trùm lên người nàng bay thấp thoáng để lộ ra những đường cong hoàn mĩ nhưng cũng đầy bí ẩn.