• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nịnh nọt mẹ Doãn và Doãn Trạch xong, cả hai người họ đều ra khỏi phòng trả lại cho cô sự yên tĩnh vốn có.

Doãn Tranh nằm ngả xuống giường, trong lúc cô đang suy nghĩ nguyên nhân xuyên không thì trước mặt cô hiện ra một cửa số ảo.

Doãn Tranh nhấp vào, linh hồn cô bị xoáy vào không gian hệ thống, Doãn Tranh không khỏi khóc thét: "Vừa xuyên không rồi giờ xuyên thêm nữa hả?"

Mở mắt ra, trước mặt cô xuất hiện một chiếc gương, phía bên kia là một hình ảnh giống cô như đúc. Đây chắc là nữ phụ Doãn Tranh trong nguyên tác?

Cô gái ấy quỳ xuống khóc lóc thảm thương khiến Doãn Tranh không khỏi đau lòng, chắc là vì cùng một cơ thể nên cảm xúc cũng ảnh hưởng chăng?

"Doãn Tranh, xin cô, hãy giúp tôi, tôi hối hận lắm. Hãy giúp tôi tránh xa Giang Viễn và người anh ta thích, hãy khiến bố mẹ và anh trai tôi hạnh phúc." Nữ phụ Doãn Tranh vẫn không ngừng rơi nước mắt rồi biến mất giữa hư không.

Một Tiểu Hệ thống hiện ra: "Xin chào, Xuyên không giả Doãn Tranh, vì nữ phụ Doãn Tranh đã sử dụng linh hồn của mình để cô xuyên vào thân thể này, lúc nãy cô ấy đã phổ cập nhiệm vụ cho cô, rất mong cô hoàn thành nhiệm vụ, tạm biệt!"

Khi Doãn Tranh mở mắt ra lại thì cô đã quay trở lại căn phòng của mình.

"Con bà nó, sao cứ lần lượt người này xuất hiện, người kia biến mất xoay tôi mòng mòng vậy?"

Nhưng mà sau khi nhìn thấy sự thảm thương của nữ phụ, Doãn Tranh cũng cảm thấy đồng cảm, chỉ là một cô gái mới lớn biết yêu vì nông nổi mà mất hết tất cả, có chút thảm.

Đúng là cuộc đời mỗi người đều có nỗi khổ tâm riêng, cũng không nên nhìn vào khía cạnh của bản thân để đánh giá người khác, nữ phụ Doãn Tranh đáng trách nhưng cũng đáng thương.

Doãn Tranh càng quyết tâm giúp cô bảo vệ gia đình, vẽ nên một cuộc đời mới đẹp hơn, đối với thiên tài như cô thì không gì là không thể.

Sau đó, Doãn Tranh đi xuống lầu ăn tối cùng gia đình. Đời trước, gia đình chỉ biết lợi dụng cô, khiến cuộc sống cô chỉ luôn là sự đề phòng, không thể mở lòng được với ai, bởi vì ai tiếp cận cô chỉ vì cô là thiên tài Doãn Tranh, chỉ là sự giả tạo.

Nhìn thấy bố Doãn đã đi làm về, cô liền chạy đến khoác tay nịnh nọt ông: "Baba đẹp trai của con ơi."

Bố Doãn nghe con gái kêu "baba" ngọt xớt, khuôn mặt nhanh chóng lộ ra nụ cười hiền hòa.

Bố Doãn cũng đã hơn bốn mươi tuổi nhưng ông không bụng phệ như mấy người khác, mà ông lại mang nét đẹp của một người đàn ông trung niên hiền lành, chất phác, không rượu bia chỉ yêu thương vợ con.

Nữ phụ Doãn Tranh sinh ra trong gia đình giàu có, lại êm ấm hạnh phúc, được gia đình sủng nịnh lên tận trời nên tính cách kiêu ngạo là điều không thể tránh khỏi, cô ấy không để ai vào mắt chỉ coi trời bằng vung khiến cho rất nhiều người ganh ghét, chỉ có điều ngại cái danh Doãn Tiểu thư nên không dám bàn tán.

"Tranh Tranh lại muốn xin bố mua món gì sao?" Bố Doãn nghe con gái nịnh nọt, liền lấy điện thoại từ trong túi ra, vào app ngân hàng tiện tay chuyển cho cô một chút tiền tiêu vặt.

"Trong mắt bố, con là người như thế sao? Con không có vật chất như vậy! Nhưng bố chuyển thì con đành nhận, cái này là con bị ép." Doãn Tranh cười tủm tỉm xem số tiền mà bố đã chuyển, đây có phải là cái "không làm mà vẫn có ăn" mà mọi người hay nói không nhỉ?

Doãn Trạch ngồi xem TV liền bĩu môi kêu ca: "Bố thiên vị thế, con xin bố tiền mua đồ thì bố lấy đủ lý do bảo con tiết kiệm, vậy mà Tranh Tranh chỉ vừa nịnh nọt một chút, bố liền chuyển lẹ tay vậy? Con không phải là con trai bố à."

Bố Doãn liếc Doãn Trạch: "Tiểu tử thúi, mày ăn rồi báo gia đình không thì lấy tiền làm gì, bố đưa tiền để an ủi tinh thần Tranh Tranh, không thấy con bé hôm nay ngất xỉu à? Phải biết nhường em chứ."

Doãn Trạch: "..." Mình đúng là con ghẻ thật rồi, Doãn Tranh mới là con ruột của hai người, Doãn Tranh là nhất!

Doãn Tranh nhìn anh trai bị bố mắng, không khỏi cảm thấy buồn cười, cô che miệng lại sợ cười to quá sẽ bị anh trai thấy, anh trai biết anh trai buồn. Nhưng đương nhiên là Doãn Trạch đã thấy cô cười nhạo anh, anh đứng lên cốc vào đầu cô một cái.

"Em đó, nói thay đổi thì không được cười nhạo anh trai khi anh ấy bị bố mắng biết chưa?" Doãn Trạch bị bố mắng chỉ biết tìm cách giáo huấn "con gái cưng" của bố mẹ cho đỡ buồn.

Bố Doãn đánh vào tay anh: "Sao mày gõ đầu Tranh Tranh, lỡ con bé ngốc thì sao?"

"Không phải nó ngốc sẵn rồi sao... A! Bố đừng nhéo nữa, con đau."

Mẹ Doãn từ phòng bếp bước lên: "Được rồi, cả nhà xuống ăn cơm, Trạch Trạch đừng trêu em gái để chọc tức bố con nữa."

"Đến cả mẹ cũng bênh Tranh Tranh, con ra chuồng gà rồi sao?" Doãn Trạch tổn thương nhiều chút, số phận trong gia đình trọng nữ khinh nam thì chỉ biết im lặng không có quyền lên tiếng sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK