Doãn Tranh nhìn hẻm tối kia, “Ê, không lẽ một đám côn đồ định đánh hội đồng hả?”
Tiểu Hệ thống cũng sợ toát mồ hôi hột, [Tôi… tôi cũng không biết, chủ nhân vào xem thử.]
Doãn Tranh cũng hơn run run, “Ê sợ thật nha, tôi sao đánh lại một nhóm được.”
Tiểu Hệ thống lắp bắp nói, [Cô mới tăng giá trị tích lũy thể lực còn gì, vào xử chúng đi.]
Cô nhắm mắt nhắm mũi mà xông vào, “Các người đang làm gì đó.”
Sở Lăng đi theo sau, thắc mắc vì sao Doãn Tranh lại đi vào nơi vắng vẻ như này, nhìn về phía trước liền thấy Mục Vân Kiêu bị một đám người vây quanh.
Mục Vân Kiêu khuôn mặt lạnh lẽo, nhìn thấy Doãn Tranh, và cả Sở Lăng, anh không nói gì, chỉ xua tay ra hiệu họ đừng đến gần.
Doãn Tranh nhìn đám côn đồ kia, cô hạ giọng hỏi:
“Các người vây lấy Mục Vân Kiêu làm gì, cậu ấy chỉ là học sinh thì gây sự gì với các người?”
Sở Lăng kéo lấy vạt áo của Doãn Tranh, muốn kéo cô ra đằng sau để bảo vệ nhưng cô vẫn khoanh tay đứng chất vấn bọn chúng.
Một trong số tên côn đồ kia lên tiếng: “Nó vay tiền bên bọn tao, giờ lãi nặng rồi vẫn không chịu trả, tao chỉ đành đánh nó một trận để nó nôn tiền ra.”
Doãn Tranh nhíu mày, cô cầm điện thoại lên gọi quản gia Doãn gia: “Chú, đến đây, mang một ít tiền nữa ạ.” Sau đó, cô nhìn bọn chúng, “Cậu ấy nợ mấy người bao nhiêu, tôi cọc trước, mai tôi sẽ chuyển toàn bộ.”
Đám côn đồ nghe thế liền dừng việc đánh Mục Vân Kiêu, bọn chúng cười xuề xoà, “Ôi từ đầu đã vậy thì tốt hơn không? Nó nợ bọn tôi 10 triệu, lãi nữa là 20 triệu.”
Doãn Tranh hít một hơi, cô nói được. Quản gia Doãn gia rất nhanh liền đến đem theo một ít tiền cọc đưa trước cho bọn chúng, đám côn đồ nhanh chóng biến mất tăm.
Sở Lăng đứng bên cạnh chỉ rơi vào trầm tư không nói gì.
Mục Vân Kiêu nhìn cô, anh chỉ biết cúi mặt vì không ngờ cô sẵn sàng giúp một tên như anh.
Khoảnh khắc ấy, trái tim Mục Vân Kiêu hẫng một nhịp, hóa ra cuộc sống đen tối của anh cũng có lúc tràn ngập tia sáng như vậy.
Màn đêm đen tối cũng không thể che lấp được sự tỏa sáng đến ấm áp của Doãn Tranh.
Doãn Tranh đến gần anh, cô đưa tay chạm lên mặt anh, nhẹ nhàng hỏi: “Có sao không? Sao không nói với tôi, tôi giúp cậu trả, sau này cậu trả cho tôi là được.”
Mục Vân Kiêu có lòng tự trọng cao, đương nhiên sẽ không muốn liên luỵ người khác, thậm chí là mượn tiền các bạn học, huống gì người đó là Doãn Tranh.
Anh không muốn phải nợ cô thêm nữa, thiếu nữ cao ngạo như đoá hoa như thế, cớ sao cứ phải hạ mình để giúp anh chứ.
Bây giờ, Sở Lăng mới lên tiếng, “Tranh Tranh, cậu cứu cậu ta thế là được rồi, không phải lúc trước mấy người như này cậu toàn đạp dưới chân à?”
Doãn Tranh đá vào chân cậu ta một phát rõ đau, “Im đi, Kiêu Kiêu nhà tôi không giống với mấy thằng chó cặn bã kia, so sánh ngu thế.”
Mục Vân Kiêu cười khổ, “Chắc Sở thiếu gia đây không thích tôi, hai người về trước đi vậy.” Khuôn mặt anh trông có vẻ đáng thương, mỹ nam buồn thì sao Doãn Tranh dám bỏ rơi.
Doãn Tranh lườm nguýt Sở Lăng không thôi, Sở Lăng đành xin thua, “Tôi có xe, để tôi đưa cậu với Tranh Tranh về. Hôm nay đi chơi tính giải trí, gặp cậu chỉ stress thêm.”
Sở Lăng tức tối, liếc Mục Vân Kiêu: “Tỏ vẻ tội nghiệp cho ai xem đấy?”
Doãn Tranh khoác lấy vai Mục Vân Kiêu dẫn anh đi, Sở Lăng nhìn mà bực bội.
Cô lắc nhẹ tay anh, khẽ nói, “Tên đấy bị thần kinh đấy, đừng để ý.”
Mục Vân Kiêu khẽ cười, anh để tay cho cô đụng chạm, cũng là lần đầu tiên anh tiếp xúc với nữ giới trừ em gái và mẹ.
“Tôi không để ý, chỉ để ý sao cậu lại biết mà đến đây.”
Doãn Tranh cười khì khì, “Tôi đi ra ngoài đi vệ sinh thấy đám côn đồ đầu hẻm đấy, định đến cứu người, ai ngờ là cậu.”
Tiểu Hệ thống: [Nói dối không chớp mắt, tôi khinh.]
Doãn Tranh: “Cút.”
Mục Vân Kiêu cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt đang ngẩng lên nhìn anh, Doãn Tranh nhìn vậy chứ cao có 1m65, thấp hơn anh tận 20 cm.
Anh khẽ thì thầm, “Cảm ơn, cậu giúp tôi nhiều quá.”
Vành tai Vân Kiêu cũng thoáng chốc đỏ ửng, nhưng Doãn Tranh hơi ngu ngơ nên không phát giác ra được, thiếu niên bên cạnh đang từ từ rung động với cô rồi.
Rồi anh khẽ mỉm cười, tuy chỉ nhếch nhẹ môi nhưng cô vẫn tinh ý nhận ra, trái tim thiếu nữ của Doãn Tranh đập thình thịch.
Doãn Tranh há miệng không biết nói gì, cứu một lần được một nụ cười mỹ nam, vậy cô gặp nguy hiểm mười lần cũng đáng.
Hệ thống chỉ biết lắc đầu ngao ngán: [Tôi thấy cô giờ chắc cũng không muốn rời khỏi thế giới này luôn quá, bị thiếu niên nghèo hớp hồn mất rồi.]
Doãn Tranh nghe vậy, liền tỏ vẻ suy tư, “Ý kiến cũng khá hay, ta sẽ xem xét thử.”
Hệ thống bay vòng vòng, khuôn mặt cáu kỉnh không thôi.
[Cô mà ở lại đây, chắc tôi hoá kiếp, chủ thần chắc đánh tôi bầm dập.]
Sở Lăng lái xe đến, đánh tan không khí lãng mạn của hai người: “Lên xe đi.”
Doãn Tranh thở dài, vậy là chẳng thể ở riêng cùng mỹ nam nữa.
______
Mục Vân Kiêu: Tôi hiểu rồi, có lẽ tôi không hợp…
Doãn Tranh: Đâu, thằng Sở Lăng mới là đứa không hợp, phắn đi.
Sở Lăng:?