• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tháng trời trôi qua trong hạnh phúc. Miêu Thiên Hồng cảm thấy nội lực nàng trở nên sung mãn lạ thường. Nàng chợt phát hiện ra sau mỗi trận truy hoan cùng La Linh thì cơ thể nàng lại khỏe lên một ít. Dường như âm khí lạnh giá từ thiên nhiên do cơ thể La Linh tích tụ đã vận chuyển vào trong người nàng nhờ những trận ái ân cuồng nhiệt.

Tuy vậy, tình trạng mất trí của La Linh lại chẳng hề có chút chuyển biến.

Chàng đã ngồi hàng giờ bên cạnh bà lão và nàng để nghe lại những câu chuyện về cuộc đời của La Linh nhưng lại xem đó như là một chuyện xa lạ không liên quan gì đến mình.

Lão bà bà thở dài nói với Miêu Thiên Hồng:

- Ta cảm thấy buồn phiền quá! Chẳng làm sao để cải thiện được tình trạng này. Hồng nhi thử nghĩ xem chúng ta còn có biện pháp nào khác không?

Miêu Thiên Hồng trầm tư suy nghĩ. Nàng nhớ lại những kỷ niệm xưa kia giữa nàng với La Linh. Những hình ảnh đó chợt hiện về và bóng hình hai người con gái Bạch Thái Tiên Hồ và Tiêu sơn thần nữ hiện ra trong trí nhớ.

Miêu Thiên Hồng chợt nghĩ ra một chuyện khẽ hỏi:

- Bà bà! Bà bà có nhớ hai vị cô nương lúc trước thường cặp kè bên cạnh La tướng công hay chăng?

Lão bà bà sáng mắt lên nói lớn:

- Đúng rồi! Tại sao ta lại quên bọn họ nhỉ. Chúng ta không thể để hai người ấy ra khỏi chuyện này.

Miêu Thiên Hồng chưa hiểu chuyện gì thì lão bà bà nói tiếp:

- Ngày xưa, hai con bé đó đã được ta chấp nhận vào làm cháu dâu nhà họ La. Nhưng chẳng may Linh nhi đột nhiên bị hại. Hai đứa nó phẫn chí lang bạt kỳ hồ, không hiểu giờ này ở đâu.

Miêu Thiên Hồng không ngờ hai kẻ tình địch ngày xưa đã trở thành cháu dâu nhà họ La còn trước cả nàng. Trong lòng Miêu Thiên Hồng không khỏi có chút ganh tỵ nhưng nàng chẳng dám nói ra trước mặt bà lão làm gì.

Miêu Thiên Hồng nói:

- Cháu nghe tin hình như Tiêu sơn cô nương lui về ở ẩn trên ngọn Cửu Thiên sơn, chỉ có Bạch Thái Tiên Hồ thì không biết hiện giờ nàng ta đang cư ngụ ở nơi nào.

Lão bà bà sáng mắt nói:

- Vậy thì tốt lắm. Bây giờ cháu hãy đưa Linh nhi đến chỗ Tiêu sơn thần nữ trước. Dù sao có nó giúp đỡ biết đâu Linh nhi sẽ hồi phục được trí nhớ cũng không chừng.

Miêu Thiên Hồng tuy trong lòng chẳng hợp ý, nhưng nàng biết ngày xưa quan hệ giữa Tiên sơn thần nữ và Bạch Thái Tiên Hồ đối với La Linh vô cùng khắng khít. Bản thân nàng lại không được chàng xem trọng mấy vì xuất thân của nàng ở trong một bang phái chẳng tốt đẹp gì.

Nàng hiểu rằng nếu hai người kia biết tin sẽ không từ mọi thủ đoạn để cứu tỉnh La Linh. Khi ấy, địa vị của nàng sẽ ra sao trong mắt La Linh.

Mặc dù vậy. Miêu Thiên Hồng cũng phải công nhận đây là một giải pháp rất tốt. Hai người con gái kia sẽ khơi gợi không ít những kỷ niệm giúp La Linh hồi phục trí nhớ.

Ngay sáng hôm sau, Miêu Thiên Hồng cùng với La Linh lên đường. Chàng được cho biết hai người sẽ đến gặp một người con gái nữa được xem là hiền thê của chàng. Tuy La Linh chẳng mấy thích thú với việc này nhưng chàng cũng không phản đối cuộc du hành mới. Chàng biết hai nữ nhân đã cố tìm cách giúp chàng nhớ lại mọi chuyện. Vì vậy, chàng chẳng nên phụ lòng tốt của họ.

Trên đường đi, tình cảm giữa Miêu Thiên Hồng và La Linh ngày càng khăng khít. Những sự lo lắng dọc đường của Miêu Thiên Hồng dành cho chàng cũng như những đêm ái ân cuồng nhiệt đã làm cho hành trình của họ mang đầy hương vị hạnh phúc.

Do thời gian không gấp gáp, vì thế hai người thoải mái vừa đi vừa ngắm cảnh dọc đường. Mãi 3 tháng sau họ mới đặt chân đến ngọn Cửu thiên sơn.

Hai người đã vượt qua một ngọn núi, nhưng chưa biết đi về đâu thì La Linh chợt phát giác ra hai thiếu nữ bận áo đỏ đang giao chiến ở bên kia ngọn núi.

Miêu Thiên Hồng vội giục chàng chạy nhanh qua bên kia núi xem hai người thiếu nữ nọ là ai? Tại sao họ lại đánh nhau ở đây.

Khi La Linh và Miêu Thiên Hồng đến nơi thì hai thiếu nữ áo đỏ đã ngừng chiến nhìn nhau cười ngất.

Miêu Thiên Hồng đoán hai thiếu nữ này chẳng qua đánh nhau để tập dượt võ công. Họ ở nơi đây chắc hẳn sẽ biết tin tức về Tiêu sơn thần nữ.

Hai thiếu nữ áo đỏ vốn là một cặp sinh đôi. Người chị tên gọi Hồng Tố Tố còn cô em tên gọi Hồng Kỳ Kỳ. Cả hai khi được hỏi về hạ lạc của Tiêu Sơn thần nữ đều trố mắt nhìn hai người.

Hồng Tố Tố lên tiếng hỏi:

- Các vị tìm sư phụ tôi có việc gì?

Miêu Thiên Hồng nghe nàng ta hỏi như vậy thì mừng rỡ nói:

- Thật là may quá. Chúng tôi là chỗ quen biết với lệnh sư. Cô nương hãy đưa giúp chúng tôi đến chỗ lệnh sư.

Cô gái có tên Hồng Kỳ Kỳ lắc đầu cười:

- Các vị không gặp được gia sư đâu. Người đã bảo với chúng tôi nhất định không tiếp chuyện với người lạ.

Miêu Thiên Hồng ngỡ ngàng không ngờ Tiêu Sơn thần nữ lại chung tình như vậy. Đã 20 năm trôi qua rồi mà nàng ta vẫn không quên được người xưa, sống tách biệt với thế gian.

Miêu Thiên Hồng nghĩ vội ra một kế, nàng liền mỉm cười với hai thiếu nữ rồi nói:

- Chúng tôi vốn không phải người lạ. Hai cô nương cứ thông báo chúng tôi là người ở La gia đến cầu kiến. Tôi bảo đảm lệnh sư sẽ lập tức đón tiếp chúng tôi ngay.

Hai người thiếu nữ nhìn nàng với vẻ nghi hoặc. Lát sau Hồng Tố Tố bảo em gái quay về thông báo với sư phụ, còn bản thân nàng ở lại đây để trông chừng hai kẻ lạ mặt này.

Hồng Kỳ Kỳ đi được một lát rồi phóng người như bay quay trở lại. Công phu của nàng khiến cho Miêu Thiên Hồng và La Linh cũng phải tấm tắc khen thầm.

Hồng Kỳ Kỳ chuyển lời gia sư mời hai người nhập cốc.

Hai thiếu nữ đi trước dẫn đường. Khinh công của họ rất cao cường nhưng không thể làm khó cho La Linh và Miêu Thiên Hồng được.

Ở trong cốc khung c ảnh đẹp đẽ lạ thường. Nơi đây cây cỏ xanh tươi và có tiếng chim hót líu lo. Hồng Tố Tố dẫn hai người vào nhà rồi mời sư phụ ra gặp mặt.

Tiêu Sơn thần nữ mình mặc áo trắng toát. Thân hình yểu điệu tuyệt đẹp. Khuôn mặt nàng không già đi bao nhiêu so với

Miêu Thiên Hồng đã lâu không gặp Tiêu Sơn Thần nữ nên để ý quan sát đối phương. Nàng nhận thấy Tiêu Sơn thần nữ tuy không còn nét tươi tắn của tuổi đôi mươi nhưng sắc đẹp của nàng lại gia tăng hơn xưa rất nhiều với vẻ lạnh lùng băng giá.

Có thể nói sắc đẹp của Tiêu Sơn thần nữ đã dần dần đi đến tột đỉnh của nó. Nếu đem nàng so sánh với hai nữ đệ tử thì sức thu hút của nàng còn cao hơn hai đệ tử nhiều.

Tiêu Sơn thần nữ cũng chú ý nhìn hai người khách lạ. Nàng nhận ra Miêu Thiên Hồng một cách dễ dàng vì Miêu Thiên Hồng chẳng khác gì mấy so với trước kia. Nhưng khi Tiêu Sơn thần nữ nhìn sang chàng thanh niên đi cùng Miêu Thiên Hồng thì nàng sửng sốt đờ người ra.

- Trời! Sao trên đời lại có người giống chàng đến vậy! Chẳng lẽ La gia còn có người thừa tự hay sao?

Miêu Thiên Hồng thấy thần thái của Tiêu Sơn thần nữ như vậy thì hiểu ra chuyện gì đang xảy ra trong lòng nàng ta rồi. Miêu Thiên Hồng mỉm cười cất tiếng nói:

- Hoàng tỷ tỷ đã nhận ra cố nhân rồi sao?

Tiêu Sơn thần nữ Mộng Hoàng trong lòng hoang mang. Nàng khẽ đưa mắt liếc nhìn vào mặt Miêu Thiên Hồng thì thấy nàng ta đang mỉm cười nhìn mình một cách kỳ lạ.

La Linh thì cũng ngầm để ý mỹ nhân trước mặt. Theo lời nói của Miêu Thiên Hồng thì có khả năng mỹ nhân này chính là hiền thê của chàng. La Linh không tưởng ra được trên đời lại có người xinh đẹp đến vậy. Trước nay chàng vẫn xem Miêu Thiên Hồng là đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ, nhưng giờ đây nữ nhân trước mặt lại có sắc đẹp vượt trội hơn cả Miêu Thiên Hồng.

Miêu Thiên Hồng biết Tiêu Sơn thần nữ đang bối rối và hoang mang lắm. Nàng thấy đã đến lúc nói ra sự thật tất cả mọi chuyện rồi. Miêu Thiên Hồng bước lại kéo tay Tiêu Sơn Thần nữ đi vào nhà trong để một mình La Linh ngồi ở phòng ngoài.

Hồng Tố Tố từ đằng sau nhà bước ra châm một bình trà nóng. Nàng liếc nhìn chàng thanh niên tuấn tú đang ngồi đó với ánh mắt ngưỡng mộ.

La Linh mỉm cười nói mấy lời cám ơn. Hồng Tố Tố không dám ở lại lâu liền quay vào trong.

Ở trong phòng Tiêu Sơn thần nữ đang kinh ngạc ngồi nghe mọi chuyện của La Linh từ khi chàng tỉnh lại. Mãi khi Miêu Thiên Hồng đã kể xong lâu rồi mà tâm tình Tiêu sơn thần nữ vẫn chưa hết bàng hoàng.

Miêu Thiên Hồng nói:

- Lão bà bà ra lệnh tiểu muội đưa chàng đến đây cho tỷ tỷ chăm sóc. Có hai điều tỷ tỷ phải nhớ và thực hiện không được chối từ.

Tiêu Sơn thần nữ còn bán tín bán nghi nhưng vẫn lên giọng hỏi:

- Muội nói thử coi, hai điều đó là gì?

Miêu Thiên Hồng cười:

- Điều thứ nhất, tỷ tỷ phải tìm mọi cách gợi nhớ lại quảng đời trước kia của tướng công. Hy vọng từ đó trí nhớ của chàng sẽ được phục hồi.

Tiêu sơn thần nữ gật đầu:

- Đó không phải là vấn đề. Chỉ cần y đúng là La tướng công thì ta nhất định sẽ làm hết cách để giúp đỡ cho chàng được phục hồi trí nhớ. Thế còn điều thứ hai là gì?

Miêu Thiên Hồng cười tinh quái:

- Điều thứ hai e rằng tỷ tỷ khó mà thực hiện. Lão bà bà muốn tỷ tỷ gần gũi với La tướng công rồi mau sinh cho bà bà một đứa nhỏ để duy trì tông tự La gia.

Tiêu Sơn thần nữ nghe xong mặt đỏ như gấc chín. Nàng trợn tròn mắt nhìn Miêu Thiên Hồng quát khẽ:

- Ngươi lại dám đặt điều bậy bạ như vậy sao? Ta đánh chết ngươi bây giờ.

Miêu Thiên Hồng không cười nữa mà nghiêm nghị nói:

- Đây là muội muội nói thật. Nếu tỷ tỷ không tin thì muội cũng chẳng biết làm sao.

Tiêu Sơn thần nữ mặt vẫn còn đỏ nói:

- Ta nghe nói ngươi cũng đã được nhận là cháu dâu của dòng họ La. Vậy sao chuyện đó ngươi không tự làm đi mà phải đưa y đến đây rồi đẩy cho ta.

Miêu Thiên Hồng ngượng ngùng nói nhỏ:

- Tỷ tỷ sao lại nói muội không làm. Chuyện đó muội đã thực hiện từ lâu rồi.

Lời nói của Miêu Thiên Hồng khiến Tiêu Sơn thần nữ kinh ngạc trợn tròn mắt. Nàng không thể tin được một thiếu nữ ương bướng như Miêu Thiên Hồng lại dám làm chuyện này. Chẳng lẽ những lời nói của nàng về sự sống lại của La Linh đều là thật ư? Qủa là khó tin.

Miêu Thiên Hồng đoán chừng Tiêu Sơn thần nữ có vẻ nghi ngờ câu chuyện của nàng liền cười nhạt nói:

- Tỷ tỷ có lẽ không tin lời nói của muội. Nếu vậy, muội chỉ còn cách mặt dày làm chuyện trai trên gái dưới cho tỷ coi vậy.

Tiêu Sơn thần nữ thầm nghĩ, nếu quả thật Miêu Thiên Hồng dám làm chuyện đó với chàng thanh niên giống với La Linh kia thì nàng có thể yên tâm người này chính là La tướng công của nàng rồi.

Tuy vậy, Tiêu Sơn thần nữ cũng còn đôi chút băn khoăn chưa biết nên làm gì trước tình hình này.

Đêm đến, Tiêu Sơn thần nữ núp đằng sau cánh cửa sổ để mở nhìn vào trong phòng. Nàng thấy Miêu Thiên Hồng toàn thân lõa thể ôm lấy thân hình trần truồng của chàng trai kia. Hai người ôm ấp, hôn hít nhau rồi bầy cuộc mây mưa. Tiếng rên rỉ của nữ nhân vọng vào tai nàng khiến Tiêu Sơn thần nữ thấy dục tính trong nội thể nàng cũng trào dâng. Nàng để ý nhìn kỹ thì thấy thân hình của chàng trai cứ liên tục chuyển động ở bên dưới hạ thể của Miêu Thiên Hồng. Khuôn mặt Miêu Thiên Hồng đờ đẫn trong hoan lạc. Dường như nàng đã quên mục đích chính của cuộc giao hoang này là nhằm chứng minh cho Tiêu Sơn thần nữ thấy lời nói của nàng là đúng sự thật.

Tiêu Sơn thần nữ nhìn chàng trai kia mà bần thần cả người. Qủa thật chàng ta giống La Linh như đúc. Đây cũng chính là vấn đề khiến nàng rối trí vô cùng.

Ở bên trong, lúc này dục tình đã trào dâng trong nội thể La Linh và Miêu Thiên Hồng. Hai người vừa ân ái nhau vừa rên rỉ với những âm thanh vô nghĩa.

Tiêu Sơn Thần nữ cảm thấy hạ thể nàng đã ẩm ướt ra nước khá nhiều rồi. Nàng không dám đứng lại để chứng kiến thêm nữa vì e rằng sẽ bị phát hiện bởi hơi thở nàng đã trở nên nặng nề quá rồi.

Sáng sớm hôm sau, Miêu Thiên Hồng tìm đến. Nàng muốn biết xem Tiêu sơn thần nữ có còn nghi ngờ về con người của La Linh nữa không?

Tiêu Sơn thần nữ lúng túng không biết làm sao trả lời, lát sau nàng nói:

- Qủa thật y rất giống La tướng công. Nhưng ta vẫn còn e ngại về con người y. Biết đâu y là kẻ có tài biến hình đến dối gạt thì ta chết vì hối hận mất.

Miêu Thiên Hồng nghe mấy lời đó thì nổi giận đùng đùng. Nàng cười nhạt một tiếng rồi lên giọng:

- Tỷ tỷ đã không nhìn nhận tướng công thì muội cũng không còn gì để nói. Có lẽ từ đây về sau chúng ta khỏi cần gặp nhau. Muội đi đây.

Tiêu Sơn thần nữ thấy thái độ nàng như vậy hết cả do dự. Thần nữ chạy vội theo kéo Miêu Thiên Hồng vào nhà rồi xuống giọng:

- Muội tử! Chúng ta đều là người nhà. Nếu tỷ có điều gì không phải thì muội bỏ quá cho. Chớ nên giận dỗi như vậy.

Miêu Thiên Hồng vẫn còn tức giận nói sẵn:

- Bây giờ tỷ định thế nào? Tỷ hãy cho muội biết luôn, khỏi phải dài dòng nữa.

Tiêu Sơn thần nữ kéo Miêu Thiên Hồng ngồi xuống ghế rồi dịu giọng:

- Được rồi! Tỷ không phản đối muội nữa. Coi như là tỷ sai. Thế bây giờ muội muốn ta phải làm sao?

Miêu Thiên Hồng gượng cười nói:

- Thì muội đã nói với tỷ rồi đó. Hai điều muội nêu ra tỷ có làm được không?

Tiên Sơn thần nữ ngượng ngập gật đầu. Nàng liếc nhìn Miêu Thiên Hồng thì thấy nàng ta chẳng hề nói gì thì chột dạ hỏi:

- Muội đang nghĩ gì vậy? Tỷ có điều gì sai sao?

Miêu Thiên Hồng lắc đầu rồi khẽ nói:

- Mai này muội sẽ đi tìm Bạch Thái Tiên Hồ để báo tin về La tướng công cho nàng ta. Vì thế, muội muốn tỷ hãy thực hiện điều mình nói trước mắt muội thì muội mới yên tâm xuống núi.

Tiêu Sơn thần nữ biết Miêu Thiên Hồng định nói về điều gì nên khuôn mặt nàng chợt đỏ hồng vì thẹn. Miêu Thiên Hồng nhận thấy điều đó thì bật cười kéo Tiêu Sơn thần nữ lại gần rồi nói vào tai nàng nọ vài câu. Tiêu Sơn thần nữ khuôn mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn. Nàng vội bịt lấy tai rồi chạy vụt ra khỏi phòng.

Đêm xuống, La Linh theo thói quen lại ôm lấy mỹ nhân vào trong lòng mà hôn hít. Đột nhiên chàng phát giác ra mỹ nhân chẳng phải là Miêu Thiên Hồng mà lại là Tiêu Sơn thần nữ. La Linh vội vã buông mỹ nhân rồi đứng vụt dậy nói:

- Chết thực! Tại hạ chắc hẳn là đi nhầm phòng rồi!

Tiêu sơn thần nữ ngượng quá vội ngồi dậy nói lí nhí:

- Không phải đâu! Tất cả việc này là lỗi của thiếp.

La Linh ngạc nhiên:

- Cô nương nói sao? Tại hạ thật hồ đồ mất rồi!

Tiêu sơn thần nữ cúi đầu xuống nói ấp úng:

- Chàng... chàng... chàng là tướng công của thiếp. Hồng muội đã nói với thiếp rồi.

La Linh hoảng hốt vội lên tiếng:

- Trời hỡi! Sao cô nương lại quá tin người như vậy. Tại hạ ngay bản thân mình là La Linh hay không còn không dám tin. Sao cô nương lại đem chuyện chung thân này ra mà đùa cho được.

Tiêu sơn thần nữ đã bớt xấu hổ. Nàng chợt nghĩ bản thân mình xinh đẹp tuyệt vời. Nay mỡ đã đem đến miệng mèo mà y còn chê thì rõ ràng y không thể nào là một kẻ đồi bại cho được.

Tiêu Sơn thần nữ nghĩ vậy liền càng tin chắc chàng thanh niên này đích thị là La tướng công của mình rồi.

La Linh thấy mỹ nhân ngồi im trên giường đầu cúi xuống vì thế chàng không sao nhìn rõ mặt nàng xem như thế nào. Tuy vậy, mùi u hương trên cơ thể nàng vẫn cuốn vào mũi chàng khiến chàng cảm thấy hơi ngây ngất.

La Linh sợ mình thất thố điều gì thì chẳng biết ăn nói làm sao với Miêu Thiên Hồng nên vội quay người đi ra.

Tiêu Sơn thần nữ thấy chàng như vậy vội nhảy xuống giường ôm chặt lấy thân hình La Linh rồi nói gấp rút:

- Tướng công đúng là phu quân của thiếp. Thiếp không thể để tướng công đi được.

La Linh bối rối không biết nên xử trí thế nào. Chàng cảm nhận được thân thể nàng gần gũi với chàng xiết bao. Hai quả tuyết lê đang áp chặt vào lưng chàng khiến chàng thấy tê tái và ngây ngất.

Tiêu sơn thần nữ là nữ nhân xinh đẹp nhất mà La Linh từng thấy. Chàng không thể dối lòng đã ngượng mộ và thầm yêu nàng ngay từ lần gặp đầu tiên. Gìơ đây mỹ nhân đã tự động ôm chàng trong tay, coi chàng là trượng phu thì thật không còn gì hạnh phúc nào bằng.

La Linh không còn cưỡng lại được nữa trước sự cuốn hút của thân hình mỹ nhân. Chàng quay vội người lại ôm lấy thân hình mềm mại, thơm tho của thần nữ rồi hôn say đắm đôi môi nàng.

Tiêu sơn thần nữ như mê như tỉnh. Nàng cảm thấy chàng thanh niên này có hơi hướng gì đó của người mình yêu xưa kia.

Đôi môi nàng mở ra đón nhận nụ hôn trong khi cơ thể nàng run rẩy trong vòng tay hạnh phúc.

Tiêu sơn thần nữ như nhớ lại những phút giây ngây ngất mà nàng từng có. Thân thể nàng từng chút từng chút bị lột ra để lộ những mảnh da thịt trắng ngần trong bóng tối và dưới con mắt của La Linh.

Lúc này La Linh đã ôm chặt lấy eo lưng của thần nữ. Chàng chuyển dần nụ hôn xuống cằm, xuống cổ rồi xuống đôi nhũ phong tròn trịa đã bị lột trần của nàng.

Tiêu sơn thần nữ chìm đắm trong ngây ngất quên mất thực tại. Mãi đến khi cơ thể nàng bị tấn công bởi một vật gì nóng hổi và cương cứng mới khiến nàng giật mình tỉnh lại.

Tiêu Sơn thần nữ nhận ra bản thân đang bị chàng thanh niên đè lên. Hai bên nhũ phong nàng đang bị tấn công tới tấp bởi miệng chàng và bởi tay chàng bóp vuốt. Dưới hạ thể thì có vật gì cứng, nóng thỉnh thoảng lại đâm vào người nàng khiến cơ thể nàng nổi cả gai ốc bởi cảm giác đê mê kỳ lạ vô cùng.

Tiêu sơn thần nữ bồi hồi trong dạ. Nàng chợt nghĩ không hiểu chàng thanh niên này có thật là La tướng công của mình không. Nhưng mọi chuyện đã đến mức tận cùng không cho phép nàng lùi lại nữa.

Tiêu sơn thần nữ bỏ qua mọi chuyện không dám nghĩ tiếp. Nàng nhắm mắt nằm im để nghe cơ thể run rẩy dưới những vuốt ve đầy khích dục.

Thân hình mỹ nhân đã phản ứng mạnh mẽ trước những vuốt ve của chàng. Hai bờ môi thơm của mỹ nhân đã bật lên những tiếng rên rỉ vì khoái lạc.

Chàng cảm thấy đôi bầu vú thần nữ đã săn lại cứng ngắt. Hai núm vú nở to với mùi u hương vô cùng đậm đặc. Và thân thể hai người hòa nhập vào nhau...

Miêu Thiên Hồng biết bên trong hai người nọ đang yêu nhau sướng lắm. Nàng thấy mọi chuyện đã sắp xếp theo đúng ý định của mình nên quay trở về phòng để ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK