"Cậu Đức Sơn đúng là ra tay quá hào phóng, không ngờ vì muốn theo đuổi Thiên Ngọc mà mời hết toàn bộ các bạn học cũ chúng ta tới tham dự một bữa tiệc xa hoa như thế này" Võ Huyền Nguyệt nói với vẻ hâm mộ.
"Cậu Đức Sơn trâu bò quá, nếu hai người họ đến với nhau thật thì sau này chúng ta cũng có thể nở mày nở mặt theo rồi." Một cô gái cũng là bạn học nói.
Hôm nay, tại nơi này đang diễn ra một buổi tiệc đấu giá từ thiện, vốn dĩ những người này không tự cách tham gia, nhưng trong buổi tiệc tối này còn có một sự kiện lớn, đó là Trịnh Đức Sơn, cậu cả nhà họ Trịnh nổi tiếng khắp Thành phố Hồ Chí Minh muốn cầu hôn Triệu Thiên Ngọc, hoa khôi trường học năm nào ngay trước mắt bao người.
Từng là bạn học thời cấp ba, bọn họ cũng may mắn được mời đến tham dự, đồng thời làm người chứng kiến cho cảnh cầu hôn lãng mạn này.
"Ê bọn mày, cậu Đức Sơn còn mời ai tới nữa không?" Có người hỏi.
"Chắc là hết rồi đấy, cơ bản là đã mời hết những người còn liên lạc được trong mấy năm qua rồi, còn mấy tên không có tiếng tăm gì ngoài xã hội, chắc cậu Đức Sơn không quan tâm đầu!" Võ Huyền Nguyệt nói một cách rất kiêu ngạo.
Đám bạn học ngồi tại bàn này có địa vị rất cao, kém cỏi nhất cũng là làm quản lý trong một công ty lớn.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Bản thân Võ Huyền Nguyệt cũng hoạt động xã hội không tệ lắm, tiền lương mỗi năm ngót nghét bảy trăm triệu, cuộc sống vô cùng sung sướng. Đến với buổi tiệc tối này, cô ta cũng đang nung nấu ý định mượn cơ hội lần này để vớ được một anh vừa giàu vừa đẹp trai.
Song, cô ta vừa dứt lời thì đột nhiên cảm giác có người ngồi xuống bên cạnh mình. "O?"
Võ Huyền Nguyệt kinh ngạc quay đầu lại, thấy người đàn ông trước mắt này khá quen mắt nhưng cô ta chưa nhớ ra được đây là ai ngay lập tức.
"Chà, mấy bạn học cũ, tám năm không gặp, tôi nhớ mấy cậu muốn chết!" Đường Hải tùy ý cầm ly nước trái cây đang đặt trước mặt Võ Huyền Nguyệt mà cô ta chưa kịp uống, ngẩng đầu nốc một hơi cạn sạch.
"Cậu, cậu là Đường Hải à?" Có người bật thốt ra tên của Đường Hải.
Nghe vậy, vẻ mặt của tất cả các bạn học ngồi trong bàn đều thay đổi.
Nhớ thời cấp ba, Đường Hải được mệnh danh là thiên tài, nằm trong tốp đứng đầu trường, song học tập thì tốt thật, kiếm chuyện cũng giỏi không kém.
Gia cảnh nhà anh rất khó khăn, anh lớn lên trong sự nuôi nấng của người ông đã ở độ tuổi xế chiều. Vào năm lớp mười một, ông nội của Đường Hải bất ngờ qua đời, từ đó anh cũng mất tích, thoắt cái đã tám năm trôi qua.
Sao bây giờ Đường Hải lại xuất hiện một cách bất chợt thế chứ?
Mấu chốt là, trước đây người này còn có scandal với nữ thần Triệu Thiên Ngọc, hơn nữa còn là Triệu Thiên Ngọc chủ động theo đuổi anh.
Hôm nay là ngày cậu Đức Sơn muốn tỏ tình với nữ thần mà anh lại đột nhiên xuất hiện, chuyện này... có gì đó không ổn rồi!
"Ơ, sao mấy cậu đều ngớ người ra vậy? Chẳng lẽ là do sự xuất hiện của tôi làm các cậu quá vui mừng, không biết nói gì cho tốt sao?" Đường Hải chớp mắt hỏi.
"Ha ha, vui mừng thì không đâu, những hoảng sợ thì có đấy!"
Võ Huyền Nguyệt cố ý nhích ghế ra ngoài một chút, lạnh lùng nói: "Đường Hải, chắc cậu không biết hôm nay là ngày gì nhỉ? Tôi e rằng cậu không nên đến tham dự đầu"
"Không phải hôm nay là ngày chúng ta họp lớp sao, sao tôi lại không nên tham dự?" Đường Hải hỏi. "Ha ha, vì đây là một bữa tiệc rượu xa hoa, là nơi những người trong giới thượng lưu qua lại, Trịnh Đức Sơn
nhân dịp này cầu hôn với nữ thần Triệu Thiên Ngọc, bọn tôi tới đây là để làm người chứng kiến cho màn tỏ tình lãng mạn này! Giờ thì cậu hiểu rồi chứ gì?" Võ Huyền Nguyệt mỉa mai cười.
Nghe vậy, những người khác đều thầm cười hả hê.
Nhìn cô gái từng có scandal làm bạn gái mình kết hôn với một người đàn ông khác, cảm giác này... Chậc chậc, chắc là phê pha lắm.
Không ngờ Đường Hải chẳng những không kinh ngạc mà còn thấy vui vẻ, nói: "Vậy thật trùng hợp quá, tôi cũng chuẩn bị tỏ tình với Thiên Ngọc này, thế thì náo nhiệt lắm đây!"
Võ Huyền Nguyệt: "..." Bạn học A B C: "." Trong lòng họ đồng thời xuất hiện một suy nghĩ: Chắc là đầu óc tên điên này vào nước rồi phỏng?
"Đường Hải, con người quý ở chỗ tự biết thân biết phận, khi còn nhỏ nhà cậu đã nghèo lắm rồi, chắc bây giờ cũng không làm ăn ra gì nổi đúng không? Vậy cậu lấy cái gì để đọ được với Trịnh Đức Sơn, người ta được bình chọn là một trong mười thanh niên tài giỏi nhất Thành phố, là người đi đầu thế hệ trẻ của Thành phố Hồ Chí Minh đấy. Dám cướp vợ với cậu Đức Sơn à? Cậu cho rằng tỉ lệ chiến thắng của mình có bao nhiêu phần trăm chứ?".
Võ Huyền Nguyệt cố ý kéo giọng cho cao lên, làm mọi người ở đây đều phải phì cười.
"Đường Hải, tôi nói cũng vì muốn tốt cho cậu thôi, cho dù cậu thấy bản thân mình đã rất điển trai rồi thì cũng nên ăn mặc cho đàng hoàng chút chứ, sao lại mặc một cái áo sơ mi rách màu đỏ thịnh hành mấy năm trước thế này, đã vậy còn in hình con heo Peppa nữa. Phụt... Cậu chắc chắn là không cố ý trêu đùa chúng tôi đấy chứ?"
Một cô gái chỉ bộ quần áo Đường Hải đang mặc, không nhịn được mà phì cười.
Lúc này những người bạn học khác mới phát hiện bộ đồ Đường Hải đang mặc thuộc thương hiệu Tổng công ty cổ phần May Việt Tiến mà ai cũng đổ xô mặc vào mấy năm trước, đã thế còn là phiên bản giới hạn in hình heo Peppa nữa chứ.
"Ha ha ha... Cười chết tôi rồi!"
"Tôi biết ngay cậu Đức Sơn gọi Đường Hải tới để mua vui cho mọi người đây mà!"
Mọi người không khỏi ôm bụng cười, bầu không khí tràn đầy sự vui vẻ một cách kì lạ. Thấy vậy, trên khuôn mặt của Đường Hải không hề có chút khó chịu nào, ngược lại còn vô cùng ngọt ngào.
Đây là bộ quần áo mà cô gái ngốc nghếch năm đó đã dành tiền cơm trưa tháng sau để làm quà sinh nhật của anh. Chẳng qua khi đó anh còn rất trẻ, còn hết sức lông bông, không hiểu cái gì gọi là thích, là yêu, nên đã thẳng thừng cười nhạo Triệu Thiên Ngọc.
"Thiên Ngọc, năm đó anh nợ em những gì, kể từ giờ phút này, anh sẽ trả lại cho em gấp bội!" Không lâu sau, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Vì bữa tiệc này được tổ chức dưới danh nghĩa từ thiện nên có rất nhiều nhân vật nổi tiếng từ nhiều giới tới tham gia, toàn bộ hội trường được bày hơn bảy mươi bàn.
Chỗ ngồi của Đường Hải là nơi vắng vẻ nhất, gần cửa nhất, rất không bắt mắt.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
"Tôi hâm mộ Thiên Ngọc quả, cô ấy và cậu Đức Sơn sẽ ngồi cùng nhau ở vị trí gần sân khấu nhất, còn tôi thì... chỉ có thể ngồi với một con heo, ôi!" Võ Huyền Nguyệt thở dài thườn thượt.
Câu này làm những người bạn học khác cười mà ngã trái ngã phải. Về phần Đường Hải, từ đầu đến cuối, Đường Hải luôn lặng lẽ cúi đầu ăn cơm, không nói một lời.
Hành động này càng làm mọi người cảm thấy Đường Hải là một kẻ nghèo hèn ngày thường ăn không đủ no, phải tới đây để cải thiện sinh hoạt được một bữa.
Khi từng món đồ đấu giá lần lượt được trả giá và trao cho khách hàng xong, bầu không khí trong tiệc đêm đã lên đến phần cao trào.
"Thưa quý vị, vật phẩm được đấu giá cuối cùng này là món trang sức quý báu được truyền từ đời này sang đời khác được thiết kế bởi bậc thầy trang sức người Ý Pirlo vào thế kỷ 10, Bầu trời đêm của nữ thần"
"Chiếc vòng cổ làm bằng bạch kim nặng bảy mươi hai gam, trên đó đính một trăm lẻ tám viên kim cương với độ tinh khiết cao, còn viên kim cương đỏ thượng hạng ở chính giữa này đến từ Nam Phi, nặng đến 3.5 carat."
"Sợi dây chuyền này có giá khởi đầu là mười bảy tỷ rưỡi, giờ thì, bắt đầu đấu giá!"
Người dẫn chương trình vừa dứt lời thì bầu không khí tại hội trường đã cháy lên chỉ trong vòng nháy mắt. Vô số khách quý dán mắt vào sợi dây chuyền tinh xảo, tinh tế không gì sánh bằng trên màn hình khổng lồ.
"Ha ha, cậu Đức Sơn phải lấy sợi dây chuyền này làm quà đính hôn cho nữ thần Triệu Thiên Ngọc thôi."
"Mới giá khởi đầu thôi mà đã mười bảy tỷ rưỡi rồi, cậu Đức Sơn có nhiều tiền quá! Chà, hâm mộ nữ thần Triệu Thiên Ngọc ghê, mới nhấc chân lên đã bước vào nhà giàu có rồi!"
Bạn học đang ngồi bên bàn này ngưỡng mộ không thôi. "Mười chín tỷ hai trăm năm mươi triệu đồng!" "Hai mươi mốt tỷ!". Mọi người đang ra giá rất hăng hái, giá của sợi dây chuyền đang nhanh chóng tăng lên.
Mà lúc này, Trịnh Đức Sơn với bề ngoài điển trai, mặc đồ tây giày da đang ngồi tại chiếc bàn đầu tiên nhẹ. nhàng nâng cánh tay lên, cười nói: "Hai mươi tám tỷ đồng!"
"Õ Ô!" "Cậu Đức Sơn, quá ngầu!" "Nữ thần Triệu Thiên Ngọc sắp là hoa có chủ rồi!"
Một câu "Hai mươi tám tỉ đồng" làm bầu không khí trong hội trường bùng cháy lên một lần nữa.
Mặc dù có rất nhiều người nhà giàu hoặc có địa vị cao đang ngồi tại dãy khách quý, nhưng đứng trước sợi dây chuyền đã lên đến giá hai mươi tám tỷ đồng, hiển nhiên hầu hết mọi người đều đã chùn bước,
"Hai mươi tám tỷ lần đầu tiên"
"Hai mươi tám tỷ lần thứ hai." Người dẫn chương trình bắt đầu đếm, cả hội trường chìm trong sự yên lặng khác thường.
"Ha ha, cậu thấy cậu Đức Sơn hào phóng thế nào không, nhìn lại ai đó xem, từ lúc đi vào đã chỉ biết cắm đầu cắm cổ mà ăn mì!"
Võ Huyền Nguyệt nhìn Đường Hải với vẻ vô cùng khinh thường, cố ý trêu chọc: "Ở, ăn hết rồi à? Hay tôi gọi cho cậu thêm một chén nữa?"
Nghe vậy, Đường Hải thản nhiên cười, ngẩng đầu lên nói: "Tôi tự gọi là được!"
Nói xong, Đường Hải tiện thể giơ cánh tay lên. Nhưng động tác giơ tay này khiến mấy người bạn học trợn to hai mắt, thậm chí trên khuôn mặt cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
"Đồ ngu, lúc này mà cậu giơ tay làm gì? Bản thân mất mặt chưa đủ, còn muốn làm bọn tôi liên lụy vào sao? Tôi yêu cầu cậu thả tay xuống ngay!"
Gương mặt xinh đẹp của Võ Huyền Nguyệt đầy lạnh lẽo, cảm nhận được đang dần có nhiều ánh mắt từ bàn khác nhìn về phía mình, cô ta ước gì tìm được một cái hố mà chui xuống.
Nhưng, ngay sau đó...
Tách!
"Ba mươi lăm tỷ!" Đường Hải nhẹ nhàng búng tay một cái, nói ra một câu làm những kẻ khác phải sửng sốt. Võ Huyền Nguyệt: "." Các bạn học: "..."
"Ha ha, có cạnh tranh với chứng minh món quà này rất quý giá, bốn mươi hai tỷ!" Ở phía xa, lông mày Trịnh Đức Sơn chỉ hơi nhướng lên, sắc mặt vẫn nhẹ nhàng không đổi.
Cơ mà, hình như bàn đó là chỗ ngồi của mấy tên bạn học cũ của anh ta... Đám quỷ nghèo kia đang làm cái quái gì vậy?
"Bảy mươi tỷ!" Đường Hải ra giá lần thứ hai.
Rầm!
Trịnh Đức Sơn đứng bật dậy, đưa mắt nhìn về nơi bạn học của mình đang ngồi, đồng thời nói: "Bảy mươi ba tỷrưỡi"
Trịnh Đức Sơn hành động thế này là để cảnh cáo: Bọn nghèo kiết xác chúng mày đừng có mà xằng bậy, vì giá tiền này đã vượt khỏi dự đoán của anh ta rất nhiều.
Nhưng người mà anh ta thấy đang ra giá lại là một kẻ xa lạ, nhưng nhìn bóng lưng thì thấy hơi quen mắt. Đó là...
"Ba ngàn năm trăm tỷ!" Đường Hải uống trà, chỉ một ngón tay lên trời.
Một câu nói, ba ngàn năm trăm tỷ, làm chấn động toàn bộ những người đang tham dự bữa tiệc. Đám bạn học và những người khác ngồi tại hơn sáu mươi bàn còn lại trong hội trường đều ngây ra như phỗng, toàn bộ hội trường im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi xuống.
Nhưng ngay sau đó...
Rầm rầm!
Tiếng ghế bị xê xích ra vang lên liên hồi, vô số người rối rít đứng dậy, hoàn toàn đặt sự chú ý vào chiếc bàn tầm thường nhất kia.
Ra giá ba ngàn năm trăm tỷ chỉ để mua một sợi dây chuyền nhiều nhất chỉ có giá trị gần bốn tỷ thôi sao?
Đây không còn là cái giá mà những tên nhà giàu thông thường có thể chấp nhận nữa. Người đã ra giá tiền này đúng là giàu nứt đổ vách luôn rồi.
"Quý khách ở bàn số sáu mươi tự ra, ra giả ba ngàn năm trăm tỷ, còn ai có giá cao hơn nữa không?" Sau một lúc sững sờ, người dẫn chương trình lắp ba lắp bắp nói.