Triệu Thiên Ngọc một mình đi gặp Đường Hải.
"Em đã liên hệ với công ty kia ở Hải Dương rồi, sau khi anh đến đó bắt đầu làm công nhân rồi thăng tiến dần lên, có thể sẽ vất vả một chút nhưng phát triển tương lại rất tốt, công ty đó là bạn em mở ra nên ít nhiều cũng sẽ chăm sóc cho anh!" Triệu Thiên Ngọc có chút áy náy nói.
Đường Hải gãi đầu một cái. Chuyện này anh nên giải kiểu gì với con bé này đây?
Nếu không thì anh cưỡng ép cô đến Dubai để cho cô nhìn thấy máy bay tư nhân mà tháng trước anh mới mua hoặc là trang viên tòa lâu đài thời trung cổ!
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Đến khi đó cô sẽ biết mình mạnh như thế nào chứ nhỉ?
"Đúng rồi, bây giờ anh còn sống ở khách sạn không? Em sợ Trịnh Đức Sơn tìm đến làm phiền anh, hay là trước khi đi Hải Dương anh đến ở tạm nhà em đi!" Triệu Thiên Ngọc nói.
"Hả?"
Toàn thân Đường Hải chấn động một cái.
Ý nghĩ vừa rồi mới xuất hiện trong đầu nháy mắt tan thành mây khói, anh vội vàng gật đầu nói: "Được đẩy được đấy, chẳng qua là anh lại gây thêm phiền phức cho em rồi!"
Giả vờ nghèo còn có lợi ích như vậy?
Có thể sống cùng nhau!
Không tệ, không tệ.
"Không có phiền phúc gì đâu anh, trong nhà chỉ có ba mẹ em, em thuê một căn hộ nhỏ ở bên cạnh công ty, bình thường em cũng sống ở đó" Triệu Thiên Ngọc giải thích.
Nhà của Triệu Thiên Ngọc không sang trọng như tưởng tượng của anh, nó nằm trong khu dân cư bình thường ở trung tâm thành phố.
Trong nhà, mẹ Triệu đang ôm một chú chó husky, bà vừa trải lòng cho chó vừa xem tivi. "Ái chà, con gái, sao con đã về rồi hả? Tối nay công ty con không phải tăng ca à, mẹ nghe nói gần đây lợi nhuận. của công ty con không được tốt lắm, con đừng vì việc khác mà làm lỡ việc công ty!"
Mẹ Triệu vội vàng đứng dậy cầm lấy tay Triệu Thiên Ngọc, ánh mắt bà nhìn sang Đường Hải đứng bên cạnh thì hơi sững sờ: "Cậu này là?".
Cậu ta ăn mặc quần áo bình thường, khuôn mặt lại xa lạ. Con gái của bà từ trước đến nay chưa bao giờ dẫn người đàn ông lạ đến nhà. Tên mặt trắng này vô cùng đáng nghi! "Chào bác gái, cháu tên là Đường Hải, là bạn học cấp ba của Thiên Ngọc!" Đường Hải nhiệt tình đưa tay ra. "Đường Hải? Hình như bác nghe thấy tên này ở đâu rồi!"
Cẩm Lan nhướng mày một cái, bà suy nghĩ một lúc đột nhiên mở to hai mắt nói: "Cậu không phải là người đó chứ, cái cậu học sinh nam bởi vì đánh nhau nên bị nhà trường đuổi học?"
"Trí nhớ của bác gái thật tốt, người đó chính là cháu!" Đường Hải cười nói.
Nghe anh nói vậy, bàn tay Cẩm Lan vốn đang duỗi ra nhanh như tia chớp rút trở lại, ánh mắt bà chán ghét nhìn. Đường Hải một cái rồi kéo con gái sang một bên: "Thiên Ngọc, sao con lại chơi với dạng người như thế này, còn dẫn về nhà nữa chứ?"
"Việc này nếu bị cậu chủ Trịnh biết, anh ta nhất định sẽ hiểu lầm con, cho dù bị hàng xóm láng giềng nhìn thấy
rồi họ đồn ra ngoài cũng không dễ nghe đâu"
Cẩm Lan là một người ngại nghèo yêu giàu, là một người đàn bà nội trợ rất hư vinh. Lấy việc lớn cả đời của con gái làm lợi ích để nửa đời sau bà chỉ cần ngồi đếm tiền.
Bây giờ bà nhìn thấy Triệu Thiên Ngọc cùng một đứa học chung cấp ba bằng cấp gì cũng không có lại còn là một tên nghèo đến với nhau, con bé còn dẫn tên đó vào nhà, bà lập tức giận không có chỗ phát tiết.
"Đường Hải là vì con mà dẫn đến một chút phiền phức phải ở tạm nhà mình mấy ngày. Triệu Thiên Ngọc giải thích.
"Phiền phức? Cậu ta chọc phải phiền phức gì, có thể liên lụy đến nhà chúng ta không?" Khuôn mặt Cẩm Lan tràn đầy khẩn trương, ánh mắt bà nhìn về phía Đường Hải càng chán ghét hơn.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
"Con mời tên đó đi đi, người ta lần đầu đến nhà chơi cũng phải mang quà đến, tên đó thì ngược lại, mang một đống phiền phức đến cho nhà chúng ta!"
"Mẹ, sao mẹ lại nói như vậy!" Triệu Thiên Ngọc hết cách nói.
Bởi vì vội vàng về nhà, nên cô quên mất chuyện chuẩn bị quà đến nhà, nhưng cô không nghĩ tới mẹ mình lại có thái độ như thế này, thật sự khiến cô rất xấu hổ.
"Đúng rồi, đây là lần đầu tiên cháu đến nhà, chưa có chuẩn bị thứ gì nhưng vừa vặn trong túi cháu lại có hai món quà nhỏ, cháu muốn đưa cho bác trai bác gái làm quà gặp mặt, cháu hi vọng hai bác sẽ thích"
Đường Hải lấy từ trong lòng ngực ra lấy ra hai viên ngọc nhỏ màu xanh biếc. "Được, cậu cứ để đấy đi!" Cẩm Lan kinh thường xua xua tay nói.
Lần đầu gặp mặt mà lại tặng hai món quà như vậy, nhìn một cái là biết cậu ta là tên quỷ nghèo không lên nổi mặt tiền.
"Mẹ, chẳng qua Đường Hải chỉ tới nhà chúng ta ở tạm mấy ngày, làm sao chúng ta lại có thể yêu cầu người ta đưa lễ vật được" Triệu Thiên Ngọc đỏ mặt nói.
"Khiếp, đến chơi nhà mà không cần phải đưa quà cáp? Hơn nữa, con nhìn xem hai món quà kia có thể đáng giá mấy đồng tiền? Mẹ còn hiếm lạ gì!" Cẩm Lan giễu cợt nói.
Ngay tại lúc này, ba Triệu ở trong phòng bếp đang nấu cơm đi ra.
Ông ta cầm hai viên ngọc trên bàn lên nhìn một chút, lập tức vui mừng nói: "Ngọc thật, độ trong như này, màu sắc và độ cứng này chắc chắn là hàng cao cấp từ địa đạo xưa của Miến Điện!"
Bố Triệu có đam mê sưu tầm. Ông có nghiên cứu khá sấu đối với đồ cổ, tranh chữ và đồ ngọc.
Ông ta vui mừng không kể xiết nói: "Cháu Hải đúng không, giá hai viên ngọc này cũng mất 67 đến 100 triệu chứ đâu có ít tốn kém lắm!"
"Bác Triệu, bác thích thì tốt quá!" Đường Hải có chút xấu hổ.
Hai viên ngọc châu này là hoàng thất nước Ả Rập Xê Út để cảm ơn đã tặng lễ vật này cho anh cách nay ba năm.
Mặc dù nó không đáng bao nhiêu tiền, cũng chỉ tầm một trăm sáu mươi tám tỷ chín trăm triệu đến hai trăm lẻ hai tỷ sáu trăm tám mươi triệu, nhưng bị bố Triệu Thiên Ngọc nghĩ là ngọc thạch thì đúng là một người không biết thì không có tội, nhưng anh có cảm giác tội cho viên ngọc vì bị đoán sai giá trị quá.
"Sáu mươi bảy đến một trăm triệu?"
Lúc này, hai mắt Cẩm Lan sáng lên, bà lập tức cầm hai viên ngọc lại: "Tôi đã nói rồi, ngọc nhìn đẹp như vậy nhất định là đồ đắt tiền, Hải à, cháu ngồi đi, lát nữa nếm thử một chút tài năng nấu nướng của chú cháu nha"
Cẩm Lan cười toe toét, cầm hai viên ngọc đi về phòng ngủ, chuẩn bị ngày mai làm hai cái dây chuyền để đeo lên cổ.
"Đường Hải, anh đừng để ý đến mẹ em, tính của mẹ em chính là như vậy!"
Khuôn mặt Triệu Thiên Ngọc mang theo ý xin lỗi nói: "Bao giờ anh đi, em sẽ cầm hai viên ngọc đó trả lại cho anh."
Cô rất kinh ngạc, cô không nghĩ tới Đường Hải lại mang quà đến, hơn nữa còn là một món quà trị giá đến mấy chục hoặc trăm triệu.
"Hiếm khi thấy bác gái thích, coi như đây là một chút tâm ý của anh!" Đường Hải cười nói. Triệu Thiên Ngọc nhướng mày một cái, cô không muốn tiếp tục dây dưa chuyện này nữa. Nhưng trong lòng cô đã quyết định, trước khi Đường Hải đi cô phải cầm hai viên ngọc trả lại cho anh. Mấy chục triệu trăm triệu đối với Triệu Thiên Ngọc mà nói thì nó không đáng bao nhiêu.
Nhưng đối với Đường Hải mà nói thì nó có thể là tài sản mà anh ấy phấn đấu mấy năm mới tích góp lại được.
Cô không muốn nghĩ tới trong tương lại một khoảng thời gian rất dài Đường Hải biến thành một tên nghèo gặm bánh bao sống qua ngày.
Một lúc sau, rượu và thức ăn được mang lên bàn.
Bởi vì chuyện hai viên ngọc kia nên mẹ đã đồng ý cho Đường Hải ở tạm nhà cô mấy ngày, còn Triệu Đức Trọng có tính cách tương đối hiền lành, ngày thường yêu thích nhất chính là thu thập các loại đồ cổ tranh vẽ và đồ ngọc thì lại hợp với Đường Hải cá mè một lứa thân thiết với nhau.
Trong một bữa cơm, bầu không khí khác thường nhưng rất hòa hợp. Sau khi ăn xong Triệu Đức Trọng dẫn Đường Hải đi xem thư phòng của ông ta. Còn Cẩm Lan thì gọi con gái sang một bên.
"Thiên Ngọc à, sao mẹ lại có cảm giác là thằng nhóc kia nó thích con? Ánh mắt thằng nhóc đó nhìn con không đúng lắm, giống như năm đó ba con theo đuổi mẹ cũng có ánh mắt như vậy, ánh mắt của một con sói đói khát gặp được một con cừu trắng xinh đẹp!"
"Đâu mẹ, nào có, chúng con chỉ có là quan hệ bạn bè bình thường thôi!" Mặt Triệu Thiên Ngọc đỏ ửng lên. Cô biết Đường Hải thích mình, nhưng hai người bọn cô có thể ở chung với nhau sao?