Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong lăng mộ chỉ có tiếng hít thở của bốn người.Qua một lúc lâu, Toản Thiên Thử mãnh liệt nuốt một ngụm nước bọt, cầm lấy đèn pin rọi về phía quan tài ngọc, xương trắng không lâu lắm lại hóa thành một đống tro cốt.

Dùng sức hít sâu một hơi, lên tiếng cười nói: "Không có việc gì, lão Dạ, có thể là quan tài mở ra gặp gió liền hóa thành tro cốt, ha ha, chính mình dọa mình thôi."

Dạ Hỏa cũng cười theo, phóng thích ra tâm tình, cười vài tiếng rồi nói: "Ngươi không có nghe nói, người dọa người, hù chết người sao ha ha."

Nguyễn Như Hải cùng Nguyệt Mộng Tâm liếc mắt nhìn nhau, biết rõ cổ mộ này ở lâu trong lòng đất, ngàn năm không thấy không khí, sau khi mở nắp quan tài ra, hài cốt bị không khí oxi hóa, hóa thành bột phấn.

Ba người ánh mắt rơi vào lược gỗ lim trên tay Nguyệt Mộng Tâm, bởi vì nàng cầm lấy lược gỗ nên nữ tử trong quan tài liền hóa thành xương trắng, bất quá nhìn cây lược không đáng tiền, ba người lực chú ý lại rơi vào vàng bạc châu báo trong quan tài ngọc.

Nguyễn Như Hải sợ hai người sẽ âm thầm nuốt riêng, vội vã đi lên trước, cùng một chỗ nhìn xem châu báu,ngọc phỉ thúy chất đầy trong quan tài ngọc,vui sướng trong lòng ông trời thật chiếu cố hắn, làm cho mình trong lúc vô tình phát hiện cái cổ mộ này.

"Những bảo bối này, toàn bộ điều là của hai huynh đệ chúng ta a." Toản Thiên Thử bỗng nhiên đối với Nguyễn Như Hải nói, trên mặt lộ ra nụ cười tàn khốc quỷ dị, trong mắt hiện lên nồng đậm sát ý.

Nguyễn Như Hải sắc mặt đại biến, lui về sau vài bước giọng run run nói: "Hai người các ngươi muốn làm cái gì, nói mỗi người một nửa mà."

Dạ Hỏa đứng ở phía sau Nguyễn Như Hải,trong tay cầm một con dao sắc bén đặt trên cổ hắn, trong mắt lộ ra thị huyết, cười lạnh nói: "Huynh đệ chúng ta cám ơn ngươi chỉ đường cho chúng ta, đợi sau khi ngươi chết ta sẽ đốt ít giấy tiền vàng mã đưa xuống dưới cho ngươi, Nguyễn lão đệ."

Nguyệt Mộng Tâm đang cúi đầu nhìn xem cây lược trong tay, phát hiện phía trên khảm một viên hạt châu rất nhỏ màu đỏ như máu.Trong nội tâm nảy sinh cảm giác kỳ lạ, nghe được đối thoại của hai tên trộm mộ, trong nội tâm chấn động mạnh, ngẩng đầu nhìn thấy Dạ Hỏa đã gác dao lên cổ Nguyễn Như Hải, sắc mặt lập tức trắng bệt cố gắng lui về phía sau, tâm cũng hiểu được hai tên trộm mộ này không giữ chữ tín muốn nuốt trôi toàn bộ châu báu ở đây.

"Buông Như Hải ra, hai người chúng ta không lấy những thứ kia, các ngươi thả chúng ta đi." Nguyệt Mộng Tâm nắm chặt lược trong tay, quyết đoán nói.

Trong nội tâm một hồi sợ hãi, không ngừng an ủi chính mình phải tỉnh táo, nếu như không bình tĩnh, hai người bọn họ sẽ chết ở chỗ này.

"Đúng đúng, mấy thứ đồ này chúng ta không cần, hai vị đại ca bỏ qua cho ta đi." Nguyễn Như Hải khẩn cầu nói, rủ tầm mắt xuống nhìn con dao sắc bén trên cổ, trong mắt tràn đầy sợ hãi, toàn thân run rẩy không thôi, không, mình không thể  chết ở chỗ này, còn có rất nhiều việc chưa có đi làm, chưa hưởng thụ chuyện nên hưởng thụ, mình không thể cứ như vậy chết đi, hắn không cam lòng.

"Tha các ngươi đi, ha ha, thật đúng là ngây thơ, bất quá, Nguyệt tiểu thư có thể làm cho hai huynh đệ chúng ta vui vẻ..., nói không chừng hai người chúng ta sẽ không giết các ngươi." Toản Thiên Thử đôi mắt đáng khinh đang nhìn chằm chằm Nguyệt Mộng Tâm cười quái dị nói.

Hắn bị nữ nhân trong quan tài này khơi mào dục vọng bây giờ phải niếm thử tư vị nữ nhân này, đến lúc xong việc liền giết hai kia, vàng bạc châu báu nơi này chính là của hai huynh đệ bọn họ.

Nguyệt Mộng Tâm tức giận nhìn nam nhân vô sỉ trước mắt, giận đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt, nàng có chết cũng sẽ không đáp ứng, giận không kềm được mắng: "Ngươi chỉ là một con chuột thối, mơ tưởng."

Dạ Hỏa thấy nàng không đồng ý, trong mắt sát ý tăng thêm vài phần, lưỡi dao sắc bén hướng về cổ Nguyễn Như Hải lực đạo cũng tăng lên, máu màu đỏ tươi dọc theo lưỡi dao chảy xuống, cười lạnh nói: "Lão Toản, cùng con đàn bà này nói điều kiện làm gì, trước tiên đem tên này giết chết, sau đó chúng ta cùng nhau đùa chết con đàn bà này, nàng hiện tại chạy không thoát đâu."

"Không, các ngươi không thể giết ta, ta không muốn chết, Mộng Tâm, cứu cứu ta, cứu cứu ta, ngươi nên đáp ứng bọn hắn a." Nguyễn Như Hải nhìn thấy máu của mình, lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán, hắn bây giờ còn không muốn chết, trong ánh mắt tràn đầy van cầu nhìn Nguyệt Mộng Tâm, hiện tại chỉ có nàng mới có thể cứu hắn.

Cảm giác toàn thân đau đớn, Nguyệt Mộng Tâm không thể tin được nhìn Nguyễn Như Hải, nam nhân ở trước mắt làm cho nàng cảm giác thật lạ lẫm.

Hai tay gắt gao nắm chặt cùng một chỗ, móng tay  đâm vào da thịt, tay trái nắm chặt lược, răng cưa của nó đâm vào lòng bàn tay, máu đỏ tươi hầu như nhuộm đỏ cả cây lược, máu nhiễm lên hạt châu đỏ như lửa làm nó sáng lên vài phần, nếu như Nguyệt Mộng Tâm cẩn thận quan sát..., hạt châu đang từ từ hút đi máu của nàng.

Toản Thiên Thử vẻ mặt cười dâm đãng, cho rằng nàng giữ im lặng là đáp ứng chính mình, chậm rãi đi lên phía trước nói: "Ha ha, muốn cứu nam nhân của ngươi, liền ngoan ngoãn hầu hạ ta thật thoải mái, ta sẽ tha cho hai người các ngươi."

Nguyệt Mộng Tâm không để ý tới Toản Thiên Thử đi về phía mình, nhìn chằm chằm Nguyễn Như Hải, ánh mắt lộ vẻ thất vọng cùng khinh thường, tâm dần dần lạnh như băng, trong nội tâm đau quá, đau quá,giống như bị đao nhọn khoét một lỗ máu tươi đầm đìa.

Nàng cùng hắn quen nhau suốt ba năm,đem tất cả của mình đều cho hắn, không nghĩ tới vì mạng sống lại để cho mình hầu hạ hai tên cầm thú này.

Bỗng nhiên nàng cảm giác thật buồn cười, hai người kia vì những thứ bồi táng này, làm sao có thể bỏ qua cho hai người bọn họ, mình coi như chết, cũng sẽ không cho hai tên cầm thú này thực hiện được ý đồ, nàng muốn cho bọn hắn phải trả giá thật đắc, phải cùng chết ở chỗ này, trong đôi mắt hiện lên một tia âm hàn cùng tàn khốc.

Toản Thiên Thử ôm lấy Nguyệt Mộng Tâm đang đứng im không nhúc nhích, một đôi tay khô gầy trên người của nàng bắt đầu sờ loạn.

"Toản gia, ngươi như thế nào lại gấp như vậy,đừng vội đợi một chút, một lát nữa cho ngươi mò được đủ, ta có một điều kiện." Nguyệt Mộng Tâm bỗng nhiên thản nhiên cười tươi nói, ngón tay thon dài đặt ở trên bờ môi của hắn.

Toản Thiên Thử thấy nàng bỗng nhiên chuyển biến, trong nội tâm rung động, dục vọng trong cơ thể bốc cháy lên, nhìn động tác nữ nhân trước mắt, một cái tươi cười đều làm hắn thất hồn lạc phách,cả người làm ra bộ dáng hèn mọn bỉ ổi làm cho người ta nôn mửa: "Vậy ngươi nói đi, điều kiện gì?"

" Dạ gia, ngươi có thể giúp ta giết hắn sao? Đến lúc đó ta cùng hai người các ngươi, như thế nào?" Nguyệt Mộng Tâm chỉ vào Nguyễn Như Hải,tươi cười càng thêm sáng lạn, như một đóa hoa bách hợp nở rộ trong bóng tối, cao nhã mà kiều mị, tròng mắt lưu chuyển, hiện ra một tia hào quang không rõ.

Một lát nữa trên đường đến U Minh nàng sẽ cùng Như Hải ở cùng một chỗ, chính mình không trách hắn, nhân tâm không đủ mạnh mẽ, tất cả đều do lòng tham của hai người bọn họ, mới rơi xuống kết cục này.

Trong cổ mộ ba người đều nhìn chằm chằm Nguyệt Mộng Tâm, đối với yêu cầu của nàng không thể tưởng tượng nổi, bất quá trong nháy mắt, trên mặt Dạ Hỏa cùng Toản Thiên Thử lập tức lộ ra nụ cười cổ quái nhìn Nguyễn Như Hải, lòng của nữ nhân, so với nam nhân bọn hắn còn muốn ngoan độc hơn.

Nguyễn Như Hải con mắt phẫn nộ trừng Nguyệt Mộng Tâm, trong nội tâm dâng lên một cổ hàn khí, chính mình bất quá để cho nàng đi cùng hai người bọn họ, đến lúc đó hắn sẽ không chết, mà nàng lại cắn trả hắn một ngụm, trong nội tâm vừa đau lại phẫn hận, chính mình lúc trước mắt bị mù mới vừa ý loại nữ nhân này, lửa giận ngút trời mắng: "Nguyệt Mộng Tâm, ngươi cái nữ nhân này không biết xấu hổ, ta nhìn lầm ngươi rồi, ngươi tiện nhân này, kỹ nữ, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi..."

Nguyệt Mộng Tâm lộ ra thần sắc không quan tâm, mà đau lòng không cách nào hô hấp được, cũng tốt, hắn như vậy hận nàng cũng được, nhìn nam nhân chính mình yêu say đắm cười lạnh nói: "Dạ gia, ngươi còn chưa động thủ sao? trời đã bắt đầu muốn sáng rồi."

"Không, không nên, muốn giết thì giết nàng, giết tiện nhân này, ta còn trẻ, ta không muốn chết, van ngươi đại ca." Nguyễn Như Hải mặt xám như tro tàn, kích động nhìn Dạ Hỏa, trong mắt toát ra tuyệt vọng, tử vong làm cho tinh thần hắn tan vỡ.

Dạ Hỏa đối với Nguyễn Như Hải nhe răng cười một tiếng, trong mắt tràn đầy thị huyết: "Huynh đệ, muốn hận liền hận nữ nhân của ngươi a, là nàng bảo ngươi phải chết."

Mũi nhọn dao cắm vào ngực Nguyễn Như Hải, máu tươi rất nhanh theo ngực chảy ra, Nguyễn Như Hải che ngực, ngón tay chỉ Nguyệt Mộng Tâm: "Xú nữ nhân, ta... Ta ở phía dưới... Chờ ngươi."

Thân thể mềm nhũn ngã vào trong vũng máu, con mắt trợn lên nhìn nàng chết không nhắm mắt.

Nguyệt Mộng Tâm ánh mắt bình tĩnh nhìn thi thể ở bạn trai, nhìn hắn chết ở trước mặt mình, thân thể khẽ run, muốn thét lên tiếng, thanh âm lại kẹt tại trong cổ họng không thể nào kêu được, yết hầu một hồi đắng chát.

Lảo đảo đi qua bên cạnh hắn, một đôi con ngươi thanh tịnh tràn đầy thê lương, ngồi xổm người xuống, vươn tay mơn trớn ánh mắt của hắn, ngẩng đầu lên bờ môi hiện ra một nụ cười tà mị nhìn Dạ Hỏa.

Dạ Hỏa đã nhìn nụ cười của nàng, trong nội tâm chợt lạnh, nhìn nàng tươi cười với chính mình, trong nội tâm một trận khủng hoảng, nữ nhân này có chút không bình thường.

"Nguyệt tiểu thư, điều kiện đã thỏa mãn ngươi rồi, bây giờ ngươi cần phải thỏa mãn ta." Toản Thiên Thử mắt chuột híp lại, gấp đến nổi không thể chờ từ phía sau lưng ôm Nguyệt Mộng Tâm, tay tại lồng ngực của nàng hèn mọn bỉ ổi vuốt ve vẻ mặt cười dâm nói.

Bỗng nhiên Nguyệt Mộng Tâm nhanh như điện rút ra con dao cấm trên ngực Nguyễn Như Hải ra, quay lại đâm vào bụng Toản Thiên Thử.

Dạ Hỏa sắc mặt đại biến, thầm nghĩ không tốt, thế nhưng là động tác chậm một bước.

Toản Thiên Thử kinh ngạc nhìn nữ nhân trước mắt, tay ôm bụng té trên mặt đất, không thể tin được nữ nhân vừa mới còn dịu dàng ngoan ngoãn lại bỗng nhiên cho mình một đao.

Nguyệt Mộng Tâm thấy mình đâm trúng hắn, trên mặt lộ ra điên cuồng, xoay người lại đâm về phía Dạ Hỏa, Dạ Hỏa linh hoạt né tránh, một đao đâm vào không khí, nàng ý định đâm tiếp, ai ngờ tay bị Dạ Hỏa bắt được, dao rơi xuống trên mặt đất, phát ra tiếng vang leng keng.

"Lão Dạ, giết... Nàng, báo thù cho ta." Toản Thiên Thử gắt gao che bụng, không cho máu chảy ra, hắn cảm giác tánh mạng dần dần trôi đi, cả ngày đánh nhạn, không nghĩ tới bị nhạn mổ vào mắt, con mắt như độc xà oán độc nhìn chằm chằm nữ nhân trước mắt.

"Được, Lão Toản." Dạ Hỏa vẻ mặt âm trầm, trong mắt toát ra sát khí thô bạo, trong nội tâm lại hiện lên một tia mừng thầm, lão Toản đã chết cũng tốt, hết thảy nơi này tất cả đều là của một mình hắn.

"Ha ha, các ngươi cho rằng có thể sống mà đi ra ngoài sao? Các ngươi tất cả đều sẽ chết không yên lành, hồn phách vĩnh viễn đều không thể trở về được U Minh giới, vĩnh viễn bị giam cầm ở chỗ này,sẽ bị trừng phạt, ha ha ha..." Nguyệt Mộng Tâm tóc dài tung bay, con mắt màu đen nồng đậm hận ý, nghiêm nghị cuồng phong nguyền rủa nói.

Dạ Hỏa nhíu mày một, nữ nhân này làm cho mình cảm giác rất quỷ dị, trong nội tâm tràn đầy bất an, nhặt lên dao trên mặt đất, lưu loát cắm lên lồng ngực của nàng.

Thời gian yên lặng trôi qua, trong cổ mộ an tĩnh lại, Nguyệt Mộng Tâm nhắm mắt lại, thân thể chậm rãi té trên mặt đất, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, nàng giết Toản Thiên Thử, kéo thêm một cái điệm lưng cũng không tồi.

Đột nhiên trong cổ mộ gió lạnh nổi lên bốn phía, mơ hồ truyền đến thanh âm nữ quỷ khóc cùng tiếng cười, hạt châu đỏ khảm trên lược gỗ nằm trên mặt đất bỗng nhiên bay lên giống như sống lại hiện lên hào quang màu đỏ, rực rỡ tươi đẹp mà chói mắt.

Dạ Hỏa kinh hãi nhìn hạt châu, gió lạnh từng trận, trước mắt hắn tất cả đều là vô số bạch cốt khô lâu, Khô Lâu trong mắt lóe ra quang mang hồng sắc, mở to miệng hướng hắn bổ nhào tới.

Thấy một màn như vậy,tóc gáy trên người Dạ Hỏa dựng đứng, sắc mặt càng thêm trắng bệch, hai tay ôm đầu mình, hoảng sợ muốn kêu to lên.

Một đoàn lửa cháy bừng bừng cực nóng từ hạt châu bay ra, lập tức khuếch tán, hết thảy trong cổ mộ đều bị thiêu đốt thành tro tàn, mang theo tiếng kêu thảm thiết của Dạ Hỏa, cổ mộ không ngừng lắc lư sụp đổ,tiếng vang ầm ầm như sấm không ngừng vang lên...

Mặt đất điều rung chuyển, không qua bao lâu lại trở về yên tỉnh, loan nguyện phía chân trời chẳng biết từ khi nào đã từ trong mây đen lao ra, ánh trăng mông lung, nhưng lại có màu đỏ của máu lộ ra u ám quỷ dị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK