Nguyệt Mộng Tâm đi theo tú bà đến một biệt viện yên tĩnh, thiếu đi tiếng ầm ỹ ở Tiền viện làm cho tâm tình nàng đang nôn nóng cũng bình tĩnh trở lại.
Tú bà đẩy cửa phòng ra, đối với người ở bên trong kêu lên: “Thanh Trúc, hảo hảo hầu hạ công tử gia, công tử gia vừa ý ngươi, ngươi thật sự rất có phúc khí a.”
Thấy người bên trong không trả lời, tú bà dùng quạt lông che miệng khẽ cười nói: “Nha đầu Thanh Trúc kia thẹn thùng, công tử gia, ta sẽ không quấy rầy đêm xuân của người nữa.” Nhẹ nhàng vì nàng đóng cửa lại, quay người rời đi.
Nguyệt Mộng Tâm đi vào phòng, trong phòng treo đầy vải đỏ vui mừng, nhìn qua ánh lửa chập chờn của song đèn cầy, nàng có cảm giác giống như đang đi gặp tân nương, đi đến trước giường quạt xếp trong tay đẩy khăn loan ra, ngắm nhìn khuôn mặt như hoa đào đang xấu hổ của Thanh Trúc.
Thanh Trúc một đôi mắt như Thu Thủy nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Công tử, cám ơn ngươi.”
Nàng hôm nay bị bắt đem về Bách Hoa lâu, tâm như tro tàn, trong nội tâm hạ quyết tâm, tình nguyện tự sát cũng không tiếp khách, không nghĩ tới hắn sẽ đến, đến mua đêm đầu tiên của mình ( Edit: cái này ta chém =.=), nguyên lai hắn không phải người lạnh lùng vô tình, trong nội tâm dấy lên một tia hy vọng.
Ánh nến phản chiếu tại trên người nam tử trước mắt, tựa như trích tiên,không nhiễm một tia bụi trần, đôi mắt nàng lộ ra ái mộ, buổi tối hôm nay nàng sẽ là người của hắn.
“Cảm ơn, tại sao lại cám ơn, không cần.” Nguyệt Mộng Tâm trên mặt lộ ra mỉm cười, chính mình bất quá là thương tiếc vận mệnh của nàng mà thôi.
“Công tử, trời cũng đã tối rồi, Thanh Trúc hầu hạ công tử nghĩ ngơi.” Thanh Trúc đứng người lên, đi đến bên cạnh nàng.
“Không cần, ngươi trước tiên ngủ đi, ta đứng đây một lát.” Nguyệt Mộng Tâm xoay người, tránh đi bàn tay Thanh Trúc, ngữ khí lãnh đạm mà nói.
“Công tử, ngươi không muốn Thanh Trúc sao? Ngại Thanh Trúc bẩn sao?” Hai mắt sáng ngời của Thanh Trúc lập tức ảm đạm không ánh sáng, lẳng lặng ngóng nhìn nhìn nàng, trong mắt là một mảnh thê lương.
“Không phải, không phải, gần đây ta đang luyện công, không thể cùng nữ tử thân cận, cho nên ngươi ngủ trước đi.” Nguyệt Mộng Tâm cuống quít giải thích, nàng cũng không muốn cho người khác biết rõ nàng là nữ tử, nếu như ngủ chung nhất định sẽ bại lộ.
Đi đến bên cạnh cửa sổ, vươn tay đẩy cửa sổ khắc hoa ra, nhìn vòng trăng lưỡi liềm trên bầu trời, ánh trăng chiếu rọi,gió mát từ từ thổi qua, làm tung bay ống tay áo của nàng, tóc đen như mực theo gió vũ động, trong nội tâm suy nghĩ ngày mai phải đi hỏi tú bà, muốn ra bao nhiêu tiền mới có thể chuộc Thanh Trúc đi ra ngoài, nếu như tú bà ra chiêu sư tử ngoạm …, đến lúc đó nàng sẽ âm thầm đem Thanh Trúc cứu ra ngoài.
Nhìn nam tử trước mắt giống như tiên nhân, trong lòng Thanh Trúc cảm thấy mình thật dơ bẩn, nàng không xứng với hắn, trong nội tâm một hồi đau sót, vậy hắn tại sao phải mua đêm đầu tiên của mình, cho mình hy vọng lại để cho chính mình tuyệt vọng,răng cắn chặt môi đến mức chảy ra tia máu, trong nội tâm âm thầm làm một quyết định, mặc kệ hắn muốn hay không muốn chính mình, đêm nay nàng phải trở thành người của hắn, quản chi chẳng qua chỉ là một đêm ân trạch, nàng muốn vĩnh viễn đem phần trí nhớ này đặt sâu trong nội tâm, hắn là nam nhân duy nhất mà nàng yêu.
Thanh Trúc đi đến trước bàn, đưa lưng về phía Nguyệt Mộng Tâm, từ trong lòng xuất ra một bình sứ nhỏ, bên trong chứa mị dược Hợp Hoan Tán đặc chế của Bách Hoa lâu, tay có chút run rẩy đem hoan hợp tán đổ vào trong nước trà.
Nguyệt Mộng Tâm trong mắt hiện lên vẻ phức tạp nhìn Thanh Trúc, trong nội tâm cười khổ một hồi, hình như nàng làm người ta thương tâm rồi.
“Công tử, uống chén trà a.” Trúc thanh xoay người nâng chung trà lên,mỉm cười tiêu sái đến trước mặt Nguyệt Mộng Tâm, trong đôi mắt lộ ra khẩn trương.
Tiếp nhận trà chén nhỏ, Nguyệt Mộng Tâm một hơi uống cạn,trên gương mặt tuyệt mỹ lộ ra một nụ cười ôn nhu: “Trúc thanh, ta sẽ chuộc thân cho ngươi.”
Trúc thanh nghe được câu này, tiếng lòng run lên, một dòng nước ấm theo trái tim xẹt qua, nước mắt từ trong mắt chảy xuống, quỳ trên mặt đất: “Trúc thanh không biết như thế nào cảm tạ đại ân đại đức của công tử, cứu Thanh Trúc thoát ly khỏi khổ ải, ba năm trước đây, phụ thân vốn là Giám Sát Ngự Sử của triều đình, bị người hãm hại,tịch thu gia sản, nam nhân bị đưa đến biên cương làm nô, nữ nhân đưa vào thanh lâu làm kỹ nữ,tú bà của Bách Hoa lâu thấy ta có vài phần tư sắc, lại biết cầm kỳ thư họa nên đem ta tới nơi này. Ngày hôm trước, tú bà thông báo ta có trên bảng tên, Thanh Trúc mới trốn khỏi Bách Hoa lâu, không nghĩ tới gặp được người tốt như công tử.”
“Đứng lên đi, đừng khóc, khóc nhiều sẽ không đẹp đâu, cười một cái cho ta xem nào.” Nguyệt Mộng Tâm vươn hai tay ra, đang chuẩn bị nàng nâng dậy, thấp giọng an ủi, bỗng nhiên cảm giác thân thể có chút nóng lên.
Thanh Trúc đứng lên, nhìn sắc mặt hắn khác thường, trong lòng biết dược tính phát tác, thân thể hướng xích lại gần Nguyệt Mộng Tâm,ôn nhu nói: “Công tử, để cho Thanh Trúc hầu hạ người đi.”
Nguyệt Mộng Tâm lui lại vài bước, phát giác đến thân thể không đúng, sắc mặt lập tức âm trầm xuống,trong đồng tử u ám hiện lên hàn quang cực lạnh, thanh âm như hàn băng ngàn năm nói: “Ngươi ở trong trà của ta bỏ thêm cái gì?”
“Công tử, trong trà bỏ thêm hợp hoan tán, đêm nay, ngươi muốn trúc thanh đi.” Thanh Trúc nhìn nàng,can đảm vươn tay nhẹ nhàng cởi bỏ dây thắt lưng, y phục màu đỏ lặng yên không một tiếng động rơi trên mặt đất.
Da thịt trắng nõn nà,thân thể mềm mại không mảnh vải che thân nhẹ nhành run run lộ ra trước mặt Nguyệt Mộng Tâm, xinh đẹp cực kỳ.
Nếu như đổi lại là nam nhân sớm đã kiềm lòng không được rồi, chắc chắn sẽ đem nàng ôm vào trong ngực hảo hảo yêu thương,mây mưa hoan ái một phen.
Nguyệt Mộng Tâm một hồi khó chịu, nàng thật không ngờ Thanh Trúc sẽ hạ xuân dược ở trong trà, cứu người không thành lại còn hại chính mình.Nhiệt độ trong cơ thể không ngừng kêu gào, trên mặt của nàng nhiễm lên một tầng đỏ ửng.
“Công tử, Thanh Trúc muốn trở thành người của công tử, nếu như chỉ là một đêm ân trạch cũng tốt, hợp hoan tán này không có giải dược.” Trúc thanh chậm rãi đi lên trước, một đôi tay bạch ngọc ôm lấy Nguyệt Mộng Tâm, trong mắt lộ ra si tình, nhỏ nhẹ thì thầm ở bên tai Nguyệt Mộng Tâm.
Nguyệt Mộng Tâm tận lực áp chế khô nóng trong người, sắc mặt âm trầm đáng sợ, trong nội tâm một hồi cơn giận dữ, nàng vung tay lên một chưởng đánh vào sau gáy Thanh Trúc.Thanh Trúc cảm giác được trước mắt tối sầm, thân thể ngã vào trong ngực của nàng.
Nguyệt Mộng Tâm ôm lấy Thanh Trúc đặt lên giường, nhẹ nhàng đắp chăn ngủ bằng gấm lên thân thể Thanh Trúc, nhìn khuôn mặt kiều mị kia lửa giận trong mắt Nguyệt Mộng Tâm từ từ biến mất, trong nội tâm dâng lên một trận thương tiếc.Nói cho cùng Thanh Trúc cũng chỉ là một nữ tử đáng thương, khẽ thở dài một tiếng.Trong cơ thể nóng như lửa đốt,Nguyệt Mộng Tâm khoanh chân ngồi xuống, trong đầu bắt đầu tìm tòi phương pháp cởi bỏ mị dược trong người, lại không thu hoạch được gì, chẳng lẽ mình thật sự phải đi tìm một nam nhân đến giải dược sao.
Cúi đầu nhìn Thanh Trúc một cái,chính là nữ tử này gây phiền toái cho nàng, hai mắt lập loè bất định, nhiệt độ trong cơ thể không ngừng trấn áp đi lý trí của nàng, cắn chặt răng, buổi tối hôm nay nàng phải đi làm một tên hái hoa tặc.
Muốn tìm nam nhân cũng phải tìm một tên soái ca đẹp trai một chút. Cho dù không có dung mạo tuyệt thế như Lam Niệm thì tối thiểu lớn lên cũng phải thanh tú mới được, nàng cũng không muốn tìm một tên nam nhân vừa xấu vừa khó coi, đẩy cửa ra một cái lách mình liền biến mất trong đêm tối.
Trong một lầu các vắng vẻ ở Bách Hoa lâu được che phủ bởi những cây tùng bách,ở chính giữa trong một gian phòng được phủ lên một tấm thảm đẹp đẽ, trong phòng trưng bày một cây đàn màu tím được chạm trổ khắc hoa tinh xảo, trên tường treo mấy bức tranh Sơn Thủy,bốn phía xung quanh chiếc giường gỗ lim treo đầy màn tơ màu trắng, bên cạnh giường là một cây đàn cổ, phía sau giường là bốn chiếc bình phong khắc hoa, mùi đàn hương lượn lờ tràn ngập khắp gian phòng.
Một nha hoàn mặc y phục lụa mỏng màu tím, trong tay đang cầm một chén thuốc màu đen tuyền đi vào phòng, đem chén thuốc đặt trên bàn, bàn tay nhẹ nhàng nhấc màn trướng lên.
Ngồi trên giường là một nam nhân đang cúi đầu chăm chú đọc quyển sách trong tay, trong bốn gốc màn trước được khảm bốn viên Dạ Minh Châu to bằng trứng ngỗng giá trị liên thành,ánh sáng Dạ Minh Châu tỏa ra nhu hòa chiếu sáng toàn bộ màn trướng.
“Công tử, nên uống thuốc rồi.” Nha hoàn đem chén thuốc đến bên người nam tử, nhẹ giọng nói.
“Đặt lên bàn, đi ra ngoài đi.” Nam tử như đang còn đắm chìm trong trang sách, thản nhiên nói.
“Vâng, công tử.” Trong mắt nha hoàn hiện lên một tia ái mộ, sau đó cúi đầu đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nguyệt Mộng Tâm ở trên nóc nhà Bách Hoa lâu đi vòng vo một vòng, cũng không có gặp được nam tử nào nàng vừa mắt, nhiệt độ trong cơ đang không ngừng đốt cháy, thân thể nàng nóng như lửa,cắn nát đầu lưỡi của mình, nhờ sự đau đớn áp chế đi lửa nóng trong cơ thể, nàng bất tri bất giác bay đến chỗ lầu các vắng vẻ.
Ngoài cửa sổ, nàng nhìn thấy một nam tử ngồi trên giường,lách mình mộ cái từ ngoài cửa sổ bay vào trong phòng.
Nguyệt Mộng Tâm tiến vào gian phòng mũi ngửi được nồng đậm mùi thuốc, dưới ánh sáng chiếu rọi của Dạ Minh Châu, nàng mới nhìn rõ khuôn mặt của nam tử trên giường, nhìn đến nàng có chút ngẩn người, trong con ngươi màu đen tịch mịch tràn đầy kinh diễm.
Mái tóc đen dài như mực tung bay sau lưng,ngũ quan tinh xảo như ngọc, kiều mị mà tuấn lãng, một đôi mắt phượng màu đen hẹp giống như vực sâu không đáy, thật sâu hấp dẫn ánh mắt nàng không có cách nào dời đi được, đôi môi anh đào hơi nhợt nhạt, sắc mặt có vài phần trắng bệch của người bị bệnh nhưng không mất đi vẻ đẹp mà ngược lại làm cho khuôn mặt của hắn tăng thêm vài phần tuấn mỹ khác thường.
Dung mạo của hắn cùng dung mạo của Lam Niệm là mỗi người mỗi vẻ. Lam Niệm giống như một đóa Bạch Liên cao nhã, không nhiễm một tia bụi trần. Còn nam nhân trước mắt này là một đóa hoa Anh Túc mị hoặc kiều diễm.
“Ngươi là ai?” Thanh âm nam tử như hàn băng lạnh thấu xương, lông mày nhíu lại, nhìn Nguyệt Mộng Tâm không biết từ nơi nào đột nhiên xông vào phòng của hắn, chỗ này hắn đã hạ kết giới người bình thường là không có cách nào vào được nơi này.
Nguyệt Mộng Tâm sờ sờ cặp môi đang khô ráp của mình, nàng quyết định chọn nam nhân trước mặt này, tiến lên vài bước, đôi mắt đầy liễm diễm lưu chuyển, bên môi tràn ra một nụ cười nhàn nhạt: “Ta là hồ ly tinh, đến đây bồi công tử một đêm thế nào.”
Vươn tay ra kéo sợi dây lụa màu trắng trên đầu xuống, một đầu tóc đen như thác nước đổ xuống, gió ngoài cửa sổ thổi vào ống tay áo bồng bềnh tung bay, giống như Lăng Ba tiên tử từ từ đi đến trước giường.
Nam tử ngừng lại hô hấp của mình, nhìn cách ăn mặc này vốn tưởng rằng là một thiếu niên, không nghĩ tới nàng là một nữ tử, hắn đã từng gặp qua rất nhiều nữ tử tuyệt sắc, như so ra điều thua kém với nữ tử có phong thái tuyệt sắc này,khuôn mặt xinh đẹp tuyệt diễm, một đôi mắt thanh tịnh như hồ nước, mị hoặc động lòng người câu hồn đoạt phách người nhìn, như đóa hóa Bách Hợp nở rộ trong bóng tối, thần bí mà xinh đẹp.
Một lúc sau nam tử khôi phục lại bình tình thường ngày, hắn nhìn ra nàng đối với mình không có ác ý, ánh mắt lộ ra lạnh lùng nói: “Cô nương mời trở về đi.”
Nguyệt Mộng Tâm đã áp chế không nổi lửa nóng trong cơ thể, đã bị nhiệt lưu trong cơ thể giày vò thống khổ, cả người bổ nhào vào trên người nam tử, da thịt tiếp xúc với nhau, nàng kìm lòng không được yêu kiều khẽ kêu một tiếng.
Đụng chạm đến thân thể của hắn, lửa nóng trong cơ thể có chút suy giảm, trên người hắn có nhàn nhạt mùi thuốc làm cho nàng có chút trầm mê.
Nam tử không nghĩ đến nữ tử này sẽ bổ nhào trên người hắn, trong nội tâm cả kinh, không nghĩ tới nàng lại lớn mật như vậy,lúc chạm vào da thịt như lửa đốt của nàng mới cảm thấy không thích hợp.
“Ngươi trúng hợp hoan tán.” Nam tử nhẹ nhàng vung tay lên, điểm lên huyệt đạo của Nguyện Mộng Tâm, bình tĩnh nhìn nàng.
Nguyệt Mộng Tâm trừng mắt nhìn hắn, nàng là chủ động hiến thân, hắn còn đối với nàng như vậy, trong nội tâm tuôn ra trong một hồi lửa giận, nhiệt độ trong cơ thể phảng phất như muốn đem nàng thiêu đốt thành tro, hắn biết mình trúng hợp hoan tán, vậy chuyện này chứng minh là..
” Đúng vậy, ngươi có giải dược?”
“Không có, đây là mị dược đặc chế của Bách Hoa lâu, chỉ có nam nữ cùng nhau hoan ái mới giải được.” Nam tử nhìn đôi mắt sáng ngời kia của Nguyệt Mộng Tâm, có chút không đành lòng đánh vỡ giấc mộng của nàng.
“Không có, ngươi cởi bỏ huyệt đạo của ta a,nếu ngươi không muốn cùng ta hoan ái, ta đây đi tìm người khác là được.” Đôi mắt Nguyệt Mộng Tâm lập tức ảm đạm xuống, lại khẽ cắn lên đầu lưỡi mình một cái, tơ máu theo khóe miệng chảy ra,cảm nhận được đau đớn làm cho nàng giữ vững được một tia lý trí cuối cùng của mình.
Ánh mắt nam tử nhìn nàng chằm chằm, trên người nữ tử này tràn ngập thần bí, lúc nghe được nàng nói muốn đi tìm người khác, trong nội tâm đột nhiên có cảm giác khó chịu.
“Nhanh lên, ta sắp chịu không được rối, nếu còn tiếp tục như vậy nói không chừng ta sẽ gặp được một cái lão nam nhân thật khó coi, ta muốn tìm một nam nhân tuấn mỹ a.” Nguyệt Mộng Tâm thấy hắn chậm chạp không chịu cởi bỏ huyệt đạo cho mình, thanh âm lộ ra vài phần khàn khàn.
Nàng hiện tại không thể phân biệt lửa nóng trong cơ thể là lửa giận hay là do tác dụng của mị dược, lửa nóng không ngừng quấn lấy thân thể của nàng, nếu nàng còn tiếp tục như vậy có thể hay không bị nhiệt độ trong cơ thể đốt cháy mà chết, khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng, mình tại sao lại xui xẻo như vậy chứ.
Nam tử nghe được câu này,khuôn mặt tuấn mỹ lập tức âm trầm xuống, trong nội tâm bay lên một cổ lửa giận không biết tên, nàng cứ như vậy mà không quan tâm đến thân thể của mình sao.
Nhìn nữ tử đang nằm trong ngực mình, khuôn mặt tuyệt sắc bị lửa nóng làm cho đỏ ửng nhìn qua thật kiều mị động lòng người, hô hấp của nàng dồn dập, đôi mắt trở nên mờ mịt, hắn biết rõ nàng đã đến cực hạn.
“Cô nương, đắc tội.” Nam tử rất nhanh cởi bỏ huyệt đạo cho nàng, sắc mặt trở nên hồng hồng.