Tôi mới biết được rằng, con gái thích cậu, chẳng phải mình tôi, mà là rất rất nhiều. Tôi nghe thưa thớt được rằng hình như chưa gì mà đã có 6, 7 người gì đó. Tôi cũng nhận ra rằng, cậu gần như cái gì cũng tốt, học giỏi, chơi thể thao giỏi, nói tiếng Hoa giỏi, cao ráo, dễ nhìn, cười cũng đẹp, thân thiện hòa đồng, giọng nói hay, chạy pacer được tận 80 lượt. Vậy, làm sao lại có cửa cho tôi nhỉ?
Tôi bất chợt rùng mình, cuối cùng thì ra rằng người mà mình đã dám tin là ở trong tầm với, lại.. xa không tưởng. Tôi có cảm tưởng như bất cứ ai ở xung quanh cậu, không cần biết là nam hay nữ, già hay trẻ, người nước nào, chỉ cần biết nói cho cậu hiểu, đều có thể nói chuyện vui vẻ với cậu. Nhìn lại bản thân mình, đến một câu chào hỏi cũng không có dũng khí để nói, huống chi là nói chuyện bình thường như hai người bạn. Có lẽ trong mắt cậu, tôi cũng không khác mấy đứa con gái bình thường lớp 9 khác mấy là bao. Tôi có lẽ cũng chỉ như một trong hàng vạn những sinh vật có giới tính nữ khác, lặng lẽ đi ngang qua cậu mỗi ngày, học chung lớp, nhưng chưa bao giờ thực sự giao tiếp, không chừng cậu còn không nhớ tên tôi.
Tôi lạ lùng thật sự. Đến chút câu nói chuyện bình thường còn không có, không có tư cách gì để đụng đến những gì thuộc về cậu, cũng không có tư cách gì để tự nhiên lao tới trước mặt cậu đùa giỡn cười nói, vậy mà luôn muốn mình là cái gì đó đặc biệt một chút trong mắt cậu.
Tôi đã bao lần tự ảo tưởng, tự tưởng tượng, tự nuôi hy vọng, đã có lần dám chắc chắn về thứ tình cảm mà người ta dành cho mình, những lần đó, tôi ít nhất cũng đã là bạn bè hơi thân thiết với người đó, lần này, tôi chỉ vừa chạm tới mức "bạn cùng trường", chưa được cả "bạn cùng lớp"! Thế mà cũng dám nuôi hy vọng, thật buồn cười. Bao nhiêu quy luật tôi đã từng đặt ra, về việc "thích từ cái nhìn đầu tiên", tới việc "phải nói chuyện nhiều thì mới đặt tình cảm", tới cả việc "không thích từ phía xa", và hàng tỉ các thứ khác nữa, đều trở nên vô nghĩa chỉ trong một chút thời gian. Vậy giờ tôi phải làm sao đây? Không muốn bỏ cuộc, cảm thấy như vậy là quá sớm, cũng không dám mộng tưởng, rốt cục, ngay cả mục đích của viết về cậu, là gì?
Có lẽ, bỏ cuộc sớm thì sẽ đỡ hối tiếc về sau..