Đầu tiên là về việc nhắn tin.
Cậu là một dry texter nổi tiếng trong khối, nhắn với ai cũng hệt như đang nói cho xong chuyện, nhất là với con gái. Lịch sự nhẹ nhàng thì đầy ra đó, nhưng không có một chút gì gọi là hứng thú trong giọng điệu cậu nhắn với người ta. Trước đây, mỗi khi tôi nhắn cho cậu thì cậu rất hay rep chậm rì như ốc sên, khiến tôi luôn rạo rực khó chịu trong lòng. Khi tôi nhắn cho cậu hỏi bài hoặc bàn về chuyện trên lớp, cậu sẽ thường xuyên nói rằng không rõ hay không biết, tốt lắm thì buông vài lời bình luận với kể lể, xong off luôn. Lâu lâu cậu còn seen không rep nữa chứ! Lúc nào cũng mang lại cho tôi cảm giác rằng cậu cảm thấy tôi rất phiền! Bởi vì vậy, cuộc hội thoại của hai đứa luôn luôn ngắn cũn cỡn cỡ một mẩu bé xíu. Sau đó lúc ở trên lớp, khi đang tám chuyện vui vẻ, một đứa lôi chủ đề những kiểu người nhắn tin đáng ghét nhất. Tôi liền chớp lấy cơ hội, lèo lái sang những dry texter, biểu lộ tôi ghét kiểu đó nhiều cỡ nào, xong bảo cậu là "Nhất là mày á! Nhắn cho mày lúc nào cũng làm tao thấy kiểu tao phiền lắm!". Mấy đứa kia liền "Ừ!" liên tục, quả nhiên cậu làm như vậy nhiều lần với nhiều người lắm rồi! Cậu ngơ ngác nhìn bọn tôi, sau đó ngượng ngùng gãi tai, "Sorry mà.. Không phải tao cố tình đâu á.. Thói quen luôn rồi..". Tôi phì cười, nhìn cậu bối rối thật sự rất dễ thương. Sau đó, mỗi lần cậu trả lời tin nhắn tôi chậm, cậu sẽ nhẹ nhàng xin lỗi, và không hay rep chậm hoặc seen không rep nữa. Cậu có ghi nhớ! Tôi tự nhiên lại cảm thấy hạnh phúc thật nhiều.
Tính ra cậu đã hai lần cố sửa lỗi khi bị góp ý, dù chỉ là chút lời bình luận của vài người bạn, nhưng cậu vẫn xem trọng và tỏ ra nghiêm túc về vấn đề này. Điều này của cậu lại làm tôi thích cậu thêm nhiều một chút, những người biết nhìn ra, nhận và sửa lỗi sau khi bị nhắc nhở luôn là những con người ham học hỏi và đứng đắn. Hành động đó của cậu chứng tỏ rằng cậu sẵn sàng từ bỏ lòng tự tôn của mình một chút để lắng nghe rồi sửa đổi bản thân, như vậy.. có tính là xem trọng lời tôi nói không nhỉ?