Trình Lạc Huyên hít một hơi thật sâu, đám đông xung quanh đã bắt đầu xôn xao. Tình huống hiện tại , mọi người đều đã xác định cô hớt tay trên chồng chưa cưới của em gái, nhưng nào có ai hiểu được cô. Trình Lạc Huyên cười khổ, một giọt nước mắt tuôn dài trên má.
"Bốp bốp” bất chợt có tiếng vỗ tay
Nhìn theo hướng âm thanh, hóa ra người đàn ông vừa uống rượu kia đã đặt ly rượu xuống, khẽ mỉm cười.
"Thật không hổ danh là nhà họ Trình. Bữa tiệc sinh nhật cũng có những màn biểu diễn tuyệt vời như vậy, phải không bà Trình?"
"Biểu diễn?"
“Biểu diễn gì vậy?" mọi người khó hiểu.
"Anh là?"
“Tôi?” Người đàn ông nhìn đến ly rượu bên cạnh
“Phục vụ mời rượu thôi”
An Dĩnh không quan tâm đến người phục vụ này, bà ta quay lại, mỉm cười
"Mong các vị yên lặng, tôi có vài lời muốn nói. Vô cùng cảm ơn các vị đã góp mặt tại tiệc sinh nhật của con gái tôi. Chồng tôi vì lịch trình bận rộn nên không thể đến đây cùng chung vui với mọi người"
Trình Lạc Cẩn dựa vào vòng tay của Trần Hiên phụ họa , Trình Lạc Huyên cũng không nhịn được nữa chỉ muốn ngất đi. Chưa kịp làm gì, cô lại bị An Dĩnh kéo tới bên người.
"Ngoài ra, có một tin vui khác mà tôi muốn thông báo cho mọi người. Huyên Huyên nhà chúng tôi, sẽ sớm kết hôn với giám đốc Từ của Từ thị !
"Giám đốc Từ? Không phải đã hơn 40 tuổi rồi sao? "
" Đúng vậy, tôi nghe nói gần đây của hai nhà Trình Từ rất thân thiết, hình như là vì hợp tác gì đó ... "
" Xem ra cô con gái lớn nhà họ Trình là người dám hy sinh vì gia tộc? Ha ha”
" Qủa nhiên, đại tiểu thư trong lời đồn chính là không tầm thường!”
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều coi thường Trình Lạc Huyên, cũng không hề nể mặt nhà họ Trình, tùy ý chế giễu Trình Lạc Huyên. An Dĩnh trên danh nghĩa là mẹ của cô, lại lấy làm kiêu ngaọ vì điều này.
Trình Lạc Huyên choáng váng, cảnh vật trước mắt dần mơ hồ, cô sắp ngất đến nơi, cánh tay đột nhiên bị ai kéo, cô bị lôi ra khỏi đám đông. Trình Lạc Huyên đi theo phía sau, tuy không thể nhìn thấy khuôn mặt, nhưng bên tai loáng thoáng truyền đến tiếng bàn luận xôn xao.
“Nhìn xem, kia chẳng phải là giám đốc Từ sao? Cô con gái lớn này quả là danh bất hư truyền!"
“Thật sự là thứ đồ ti tiện chỉ biết quyến rũ đàn ông"
Mọi người vẫn đang mắng Trình Lạc Huyên, mà mẹ cô thậm chí còn phụ họa theo. Nhưng ai cũng không để ý tới Trần Hiên đi theo Trình Lạc Huyên, mà Trình Lạc Cẩn lại bám theo Trần Hiên.
Đến cửa phòng khách sạn, Trình Lạc Huyên xoa đầu buộc mình cố gắng trấn tĩnh lại, hất tay người đàn ông trước mặt, vẻ mặt đề phòng:
“Không khiến chú Từ nhọc lòng, tôi không sao. "
Sau đó, Trình Lạc Huyên định tiến vào phòng riêng đóng cửa nghỉ ngơi, không ngờ “chú Từ” – người thường xuyên xuất hiện trong nhà cô, lại dùng cái thân hình mập mạp kia chui vào, đóng cửa lại, cười nhếch mép, thịt trên mặt núng nính, giống như đang nói con mồi đến bên miệng rồi sao có thể để chạy mất, Trình Lạc Huyên chỉ cảm thấy buồn nôn.
Trên thực tế, trong nhà họ Trình, thậm chí ở thành phố H, Trình Lạc Huyên là một mỹ nhân hàng thật giá thật, dù không trang điểm cũng có thể khiến người ta hai mắt tỏa sáng, cộng thêm việc trang điểm nhẹ nhàng hàng ngày, thanh thuần nhưng không mất thanh nhã, thanh nhã lại mang theo chút nghịch ngợm, như cào vào tim, nếu là ngày xưa, có khi là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Một miếng mồi ngon như vậy, không lý do gì lại để nó tuột khỏi miệng.
"Huyên Huyên bảo bối, đừng gọi tôi là chú. Tôi với em cùng lắm chỉ hơn kém một chút thôi, về sau cứ gọi là anh đi !" Hài lòng nhìn con mồi trước mặt, giám đốc Từ có ý đồ tiến lên từng bước, kéo thân hình béo phì của hắn lại gần Trình Lạc Huyên, chỉ cần là đàn bà, kéo lên giường rồi chẳng nhẽ còn không trị nổi chắc ?
“Huyên Huyên, có phải đầu còn đau không, ngồi trên giường đi, anh giúp em xoa bóp!”
Trình Lạc Huyên tránh đôi tay đang vươn ra của lão, trong lòng hơi sợ hãi, ánh mắt không ngừng quan sát cửa phía sau lão, hy vọng ai đó có thể đến để giải cứu cô vào lúc này, ngăn chặn hành vi điên rồ của lão ta.
"Chú Từ, xin ngài tự trọng!"
Mặc dù Trình Lạc Huyên hết sức tránh né, nhưng cô vẫn bị lão ta nắm lấy. Thấy lão ta định lôi mình lên giường, Trình Lạc Huyên há miệng, hung hăng cắn chặt "móng heo" mập mạp, lão Từ kêu lên đau đớn.
Trình Lạc Huyên kéo cửa chạy ra ngoài, cô thật không dám quay lại nhìn, sợ bị lão bắt lại, đột nhiên đụng phải một người, ngẩng đầu nhìn lên, là Trần Hiên.
“Huyên Huyên, em làm sao vậy? Bị thương sao? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?"
Nhìn người đàn ông trước mặt, Trình Lạc Huyên đột nhiên cảm thấy anh ta vẫn bạn trai quen thuộc, song cô lại thấy thật lạ lẫm, cô hất tay anh ta ra, giọng chán ghét nói
“Đừng đụng vào tôi.”
“Huyên Huyên, sao em không nói cho anh biết em là con gái nhà họ Trình? Nếu em cho anh biết, anh sẽ không liên hôn với Trình Lạc Cẩn. Còn nữa, hôm nay vì cái gì em xúc động vậy? Mọi người đều khó xử. Em cũng quá tùy hứng rồi! “
Đối mặt với sự trách cứ của Trần Hiên, Trình Lạc Huyên đột nhiên mỉm cười, cô nhếch môi cười hai tiếng, giống như là một tia sáng ấm áp giữa cái lạnh đầu đông.
Trần Hiên luống cuống, bây giờ Trình Lạc Hiên vừa quen vừa lạ, dường như có điều gì đó vừa tuột khỏi sinh mệnh của anh ta.
"Sao? Bây giờ anh biết là muộn rồi?"
"Ý em là gì?" Trần Hiên sững sờ.
"Bây giờ anh biết tôi là con gái nhà họ Trình, anh không định hủy hôn ước với em gái tôi rồi đính hôn với tôi à?
“Chát”
Không ngoài ý muốn, Trình Lạc Huyên lại nhận một cái tát, lần này không phải An Dĩnh mà là Trình Lạc Cẩn, cái tát này mạnh hơn. tàn nhẫn hơn An Dĩnh, đến mức cô có thể nếm được mùi máu tanh trong miệng, nhưng cô vẫn cố chấp nhìn Trần Hiên
"Thế nào, có muốn hủy hôn ước với em gái tôi và đính hôn với tôi không?"
Sự xuất hiện đột ngột của Trình Lạc Cẩn khiến Trần Hiên sửng sốt, hắn vô thức buông tay Trình Lạc Huyên, quay đầu lại, hơi xấu hổ nhìn Trình Lạc Cẩn. Trình Lạc Cẩn cố nén sự khó chịu trong lòng, vươn ra ôm lấy cánh tay của Trần Hiên, cả người đề dán lên người hắn, nhìn cô đầy đề phòng, nói: "Chị ơi, chị có phải nhất định muốn cướp chồng chưa cưới của em không? Nếu chị nóng lòng muốn kết hôn, chị có thể nhờ mẹ tìm cho mình một người thích hợp, xin chị đừng chia rẽ em và Trần Hiên ... "
Trần Hiên cúi đầu, thấy vẻ mặt tủi thân cầu toàn của Trình Lạc Cẩn, thân thể kề sát anh ta hơi run rẩy, anh ta lập tức đau lòng, theo bản năng duỗi cánh tay ra, ôm Trình Cẩn Lạc vào lòng vào ngực mình.
Trình Lạc Huyên mở to mắt nhìn, như thể chỉ hôm nay cô mới nhìn thấu mọi thứ, để cô có thể quay lại cuộc sống chỉ có một mình như trước. Cho dù có rất nhiều ký ức ngọt ngào làm cô đau như cắt, nhưng giờ cũng chẳng là gì hết .
“Cẩn Cẩn, đừng khóc.” Trần Hiên vươn tay lau nước mắt trên khóe mắt Trình Lạc Cẩn, không chút do dự nói: “Huyên Huyên là một cô gái tốt, cô ấy sẽ…”
“Tôi không hiểu!” Trịnh Lạc Huyên ngắt lời Trần Hiên, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người trước mặt, nhẹ giọng nói:
“Tôi không hiểu được, tôi và anh, từ cấp ba lên đại học, mối quan hệ trong năm năm nói dứt liền dứt, lý do là anh không biết tôi là con gái nhà họ Trình, cho nên anh liền có thể đính hôn với người khác. Tôi không hiểu nổi, năm năm qua, tôi chưa từng làm điều gì có lỗi với anh. Anh lại có thể yên tâm thoải mái cùng người khác ở một chỗ. Tôi tưởng chúng ta có thể lập tức đính hôn, nhưng đối tương kết hôn của anh hóa ra là em gái của tôi, bạn trai của tôi hóa ra là em rể của tôi, xin lỗi, tôi không thể hiểu được!"
Trần Hiên kinh ngạc nhìn Trình Lạc Huyên, ngay cả Trình Lạc Cẩn cũng khó hiểu.
"Trần Hiên, tôi thực sự không thể hiểu được. Năm năm! Tôi toàn tâm toàn ý với anh, anh lại đối xử với tôi như thế, bây giờ còn muốn tôi chúc phúc cho anh sao?!”
Trình Lạc Huyên vừa nói, ngón tay đã bấm chặt vào lòng bàn tay, ép bản thân bình tĩnh không rơi lệ. Là một người con gái, sao cô có thể nói buông liền buông năm năm tình cảm?
"Vì vậy, tôi là trò cười trong bữa tiệc hôm nay. Nếu các người muốn đính hôn hay kết hôn, đừng mời tôi. Tôi sẽ không đi."
"Huyên Huyên, anh ..." Trần Hiên mấp máy môi, muốn nói gì đó.
Trình Lạc Huyên lạnh lùng vẫy tay, dùng giọng điệu chán ghét nói:
"Mang cô ta cút cho tôi!"