Nếu như hiện tại đang ở nguyên hình, lỗ tai Bạch Trạch có khi phải cụp xuống đến tận đất. Tại sao mình trước khi ra ngoài lại không chịu tính toán vận mệnh? Nếu sớm biết trước hôm nay phạm húy, thì đã không lên thiên đình. Thừa dịp trên đỉnh ngọn núi còn chưa bị chìm, nên ngủ thêm một ngày mới đúng. Nếu được vậy thì tốt, đắc tội Thiên Tôn mất rồi.
Thảm ngọc của Thiên Tôn hạ xuống theo, lơ lửng cạnh người Bạch Trạch, nghiêng đầu nhìn y một cái, Thiên Tôn duỗi một ngón tay trắng trẻo non mềm ra, chọt vào mi tâm nhíu chặt của y: “Không sao, người không biết thì không có tội.”
Thiên Tôn trước đây, râu tóc bạc trắng, mỗi khi khoanh chân ngồi, nhắm mắt suy tư đều khiến cho lòng người kính sợ, không nhịn được mà quỳ bái. Bây giờ, Thiên Tôn chỉ cao có ba thước, đôi chân ngăn ngắn cuộn lại, lông mi dài tinh xảo đổ bóng trên khuôn mặt nhỏ xinh, nhìn thế nào cũng không giống đang thông hiểu thiên đạo, mà như một bé con ngủ gà ngủ gật khi nghe tiên sinh giảng bài.
Đối mặt với một Thiên Tôn như này, Bạch Trạch không gợn lên được chút tôn kính nào, y chỉ muốn dùng móng vuốt ngoắc ngoắc đôi lông mi nhỏ dài kia, chọt chọt khuôn mặt đầy thịt kia, sau đó lại ôm nhóc con lăn lộn mấy vòng trên mây, đem nó giấu vào trong mao mao của mình.
Bạch Trạch lắc lắc đầu, nhìn Tiểu Tiểu Thiên Tôn nuốt nước miếng cái ực: “Chuyện này, chuyện này là sao?”
Ngọc Đế thở dài, vẻ mặt đau khổ nói ra nguyên nhân: “Ngươi cũng thấy đấy, núi Thương Trạch đã biến thành Đông Hải…”
Năm đó sau khi Nữ Oa vá trời, có lưu lại một đạo thần dụ, nhắc nhở các thần và thượng tiên, khi mấy ngàn năm qua đi, sẽ có một lần luân hồi, lấy bãi bể biến thành nương dâu, hoặc nương dâu biến thành bãi bể làm chuẩn. Từ lúc thiên đình thành lập, chưa từng trải qua loại thay đổi này, Ngọc Đế cũng là lần đầu tiên gặp phải, luống cuống tay chân đi tra xét thiên thư mới biết.
“Lúc này vừa hay tết đến, sức mạnh luân hồi liền bắt đầu ứng nghiệm, Thiên Tôn chịu ảnh hưởng, phản lão hoàn đồng.” Ngọc Đế bước xuống thềm ngọc, kéo tay Bạch Trạch, lời lẽ khẩn thiết, nói: “Ngươi đến rất đúng lúc, trẫm sầu sắp chết rồi, thiên đình hiện tại rất cần ngươi, Bạch Trạch Thần Quân.”
“Ta?” Bạch Trạch trợn to hai mắt: “Ta có thể làm gì?” Y chỉ mang trên người hào quang của thụy thú thôi, nào có bản lĩnh xoay chuyển càn khôn đâu cơ chứ.
“Ngươi chưa biết đấy thôi…” Ngọc Đế còn chưa nói hết câu, một ánh lửa từ chân trời sáng lên, trong nháy mắt xẹt qua không trung, vô cùng sốt ruột vọt vào trong điện Lăng Tiêu. Bạch Trạch lôi kéo thảm ngọc của Thiên Tôn, nhanh chóng tránh ra, sợ ngọn lửa đốt mất mao mao.
Thiên Tôn lơ lửng giữa không trung, theo bản năng vung ra một đạo tiên lực.
Kết giới Lưỡng Nghi Hỗn Nguyên của Phù Lê Nguyên Thủy Thiên Tôn, là kết giới phòng ngự lợi hại nhất trong thiên giới, từng vô số lần cứu thiên đình thoát khỏi nguy nan, thượng cổ thần thú hung mãnh nhất cũng không thể phá tan được tấm lá chắn của đạo tiên lực này. Có người nói sức mạnh của Lưỡng Nghi Hỗn Nguyên, có thể bao trùm hơn một nửa Thiên Cung, nếu như Thiên Tôn xuất ra toàn lực, thậm chí còn có thể bao trùm bảo vệ toàn bộ thiên đình.
Hai tay Thiên Tôn cao ba thước kết ấn, quanh thân thụy khí tụ lại, “Bùng” một tiếng, thả ra một bong bóng trong suốt to bằng nắm tay.
Bạch Trạch: “…” Đây chính là kết giới Lưỡng Nghi Hỗn Nguyên?
Bong bóng trong suốt không thể ngăn cản ngọn lửa lan tràn, chỉ đem chỗ phát ra lửa bao vây lại. Ngọn lửa tản đi, lộ ra bộ mặt đằng sau hào quang lấp lánh, là Na Tra đạp Phong Hỏa Luân.
Đại tướng quân Na Tra uy nghiêm hiển hách của thiên giới, chính là củ sen biến thành, mấy ngàn năm qua vẫn duy trì dáng vẻ thiếu niên, thân hình tinh tế, mặt mũi trong sáng, lụa Hỗn Thiên Lăng đỏ rực vòng quanh cánh tay, không gió mà bay, trên vai vác một đứa bé, hai chân đạp loạn.
“Nghiệt tử, mau buông ta xuống!” Đứa nhỏ trên bả vai Na Tra lớn tiếng gào thét.
Phong Hỏa Luân tắt lửa, nhất thời không thể bay, Na Tra lảo đảo một cái, kéo theo bé con trên vai, cùng nhau té xuống.
“Bẹp!” Đứa bé mặc áo giáp bị quăng ngã, mỏ chạm đất, bảo tháp nhỏ đang cầm trong tay cũng rơi mất, lạch cạch bay ra thật xa.
Đứa bé kia bò lên cái xoẹt, chạy thình thịch mấy bước đi nhặt bảo tháp, xong liền nhảy lên đánh Na Tra.
Na Tra có chút lúng túng né tránh, hai tay ôm quyền, khom người hành lễ, nói: “Khởi bẩm Ngọc Đế, sáng nay đột nhiên gia phụ biến thành dáng vẻ này.”
Mới sáng sớm, đã nhìn thấy người cha cao tám thước, biến thành một bé con chỉ cao tới đầu gối, Na Tra còn tưởng cha mình gặp sự cố khi tu luyện, sốt ruột hoảng hốt nhanh chóng vác đến tìm Ngọc Đế.
“Đây là…” Bạch Trạch giật giật khóe miệng, đây là cha của Na Tra? Nắm trong tay mười vạn thiên binh, Thác Tháp Thiên Vương – Lý Tịnh pháp lực cao cường?
Nắm nhỏ mặc áo giáp, vung vẩy tiểu bảo tháp trong tay quyết không tha, Na Tra không dám đánh lại, chỉ có thể né tránh không ngừng, đến lúc thực sự tránh không kịp, liền đưa tay đè đầu nhỏ của cha lại.
Tiểu Tiểu Lý Tịnh dùng sức vung cánh tay lên, nhưng mà với không tới nhi tử, nhất thời càng thêm tức giận.
Ngọc Đế đau đầu xoa xoa thái dương, xua tay ra hiệu cho Na Tra kéo cha mình qua một bên mà dỗ.
Na Tra kinh ngạc há to miệng, chỉ chỉ chính mình, lại chỉ chỉ người giáp tí hon trên đất. Nó không nghe nhầm chứ, Ngọc Đế bảo nó, dỗ cha?
“Ai ui!” Đang lúc ngây người, Na Tra đột nhiên bị Lý Tịnh nhảy lên đánh vào đầu, thấy ông còn muốn đánh tiếp, đành co giò chạy quanh cung điện.
“Ngươi thấy đấy, Thiên Tôn sau khi teo nhỏ, pháp lực bị hao tổn.” Ngọc Đế chỉ chỉ Thiên Tôn đứng một bên, người kia đang dùng bong bóng bao lấy Phong Hỏa Luân, mất tự nhiên nhìn chằm chằm mặt đất.
Bạch Trạch nhìn Lý Tịnh đang giơ bảo tháp đập người một cái, lại nhìn Thiên Tôn có chút mập mạp non mềm một cái, nuốt nước miếng. Nói cách khác, sức mạnh luân hồi không chỉ ảnh hưởng đến Thiên Tôn, mà còn ảnh hưởng đến các vị tiên khác.
Thảm ngọc của Thiên Tôn chậm rãi hạ xuống, bong bóng trong tay cũng ‘Oành’ một tiếng biến mất, hai cái Phong Hỏa Luân leng keng leng keng rơi xuống đất. Na Tra nhanh chóng thu hồi lại, giẫm bay lên. Lý Tịnh giơ bảo tháp, chân ngắn dùng sức đạp nhảy lên phía trên.
“Không chỉ pháp lực, ngay cả trí lực của bọn họ cũng sẽ giảm đi theo, kỹ năng mà mình nắm giữ cũng sẽ quên đi mất.” Ngọc Đế nhíu mày, đây mới là điều hắn thật sự lo lắng.
Chúng thần tiên biến thành bé con, sẽ dần dần quên mất sở trường của bản thân.
Người phàm trần đắc đạo có thể thành tiên, thượng tiên tu luyện có thể thành thần, pháp lực càng cao, càng gần thiên đạo, sẽ càng chịu ảnh hưởng nghiêm trọng bởi sức mạnh luân hồi. Bởi vậy, người thứ nhất biến thành trẻ con là Thiên Tôn. Tiếp theo, Thái Thượng Lão Quân, Đông Hoa Đế Quân, hai mươi tám túc tinh, thậm chí cả Lôi Công – Điện Mẫu, Phong Bà – Vũ Thần, đều bị ảnh hưởng bởi sức mạnh luân hồi, đến lúc ấy, thiên giới sẽ đại loạn.
Bạch Trạch nhìn trời, thử tưởng tượng ra cái cảnh tượng ấy một lát.
Nhân gian cần mưa xuống, Lôi Công vung lên búa đinh bản thu nhỏ, chỉ tạo ra được tiếng pháo, Phong Bà mở túi vải ra, sức gió chỉ đủ thổi thổi tóc cho Ngọc Đế, thực sự là có chút mất mặt.
“Như vậy, việc này có liên quan gì đến thần?” Bạch Trạch chớp mắt mấy cái, y là thượng cổ thần thú, nên không bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của luân hồi, khai thiên lập địa nhiều năm như vậy, cũng không thấy mình bị co lại thành cục lông nhỏ.
“Thượng cổ thần thú, không bị ảnh hưởng bởi luân hồi, bây giờ đại nạn sắp đến, cũng chỉ có ngươi giúp được trẫm.” Ngọc Đế thâm trầm nói.
Bạch Trạch trợn tròn hai mắt, Ngọc Đế cũng là người trần tu luyện, cũng sẽ bị sức mạnh luân hồi ảnh hưởng. Bảo y hỗ trợ, thế nghĩa là để y tạm thời ngồi lên vị trí Ngọc Đế phải không!
“Thần chỉ là thú phụ trợ, không đảm đương nổi chức vị quân vương!” Thần thú ngay thẳng không chút nghĩ ngợi trực tiếp từ chối.
“Ai nói để ngươi làm quân vương!” Ngọc Đế xoa xoa gân xanh thình thịch nổi lên chỗ thái dương: “Việc trẫm bảo ngươi làm, đương nhiên sẽ là việc ngươi có thể làm.”
Nhìn bộ dạng Ngọc Đế trông chờ mình cứu vớt bá tánh thiên hạ, lại nhìn Na Tra đang đứng một bên cố gắng dỗ cha, cứ cảm thấy đây không phải chuyện gì tốt cho lắm, Bạch Trạch nhắm mắt lại lắp ba lắp bắp nói: “Thần… nhất định sẽ làm hết sức.”
“Trẫm hi vọng ngươi, có thể mở một vườn trẻ.” Ngọc Đế vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đem gom tiên nhân bị thu nhỏ lại, dạy cho bọn họ bản lĩnh vốn có.”
Sức mạnh luân hồi không biết đến năm tháng nào mới có thể biến mất, trước lúc ấy, những vị thần tiên nhỏ đi kia nhất định phải một lần nữa lĩnh hội được năng lực, trấn thủ thật tốt cương vị của từng người, đảm bảo không có sai lầm.
Bạch Trạch há hốc mồm, tròn mắt nhìn một lát, mới nhả ra một câu: “Vườn trẻ thì… có thể, thế nhưng, các kỹ năng của thượng thần thượng tiên, thần cũng không biết a!”
Lão Quân luyện đan, Lôi Công thả sấm, y đâu có hiểu, càng không bàn tới chuyện Nguyệt Lão se tơ hồng, Nguyên Soái luyện thiên binh… Y ngay cả người trông vườn trẻ như nào còn không biết, làm sao dạy bọn nhỏ?
Ngọc Đế không hề bị lay động, khoát tay một cái, nói: “Ngươi chính là thụy thú Bạch Trạch, có thể trợ giúp bất cứ người nào trong thiên hạ, trẫm tin ngươi.”
Nhưng thần không tin chính mình a! Bạch Trạch há miệng, nhìn về hướng Thiên Tôn cầu cứu.
“Đi đi, Ngọc Thanh Cung đem cho ngươi dùng.” Ngọc Đế lập tức bổ sung một câu.
Phù Lê Thiên Tôn mặt vốn đang không cảm xúc, nghe vậy hơi nhíu mày: “Vì sao?”
Ngọc Thanh Cung, là cung điện Thiên Tôn ở, Ngọc Đế đột nhiên muốn trưng dụng Ngọc Thanh Cung, cũng không hề thương lượng trước với hắn.
Ngọc Đế tỏ vẻ, các thượng thần thượng tiên đều đã biến thành bé con, trật tự tam giới không ai giữ gìn, tin tức truyền ra, đừng nói nhân gian, thiên giới sẽ đại loạn trước tiên. Vì thế, các thần tiên bị nhỏ đi trước hết phải trốn, nói rằng bọn họ phải thảo luận tiên đạo.
Thế nhưng, giống như Lão Quân, là một thượng thần công đức vô lượng, pháp lực vô biên, ngoại trừ Thiên Tôn, sẽ không có ai có thể cùng ông thảo luận tiên đạo. Vì lẽ đó, chỉ có thể đem mọi người đuổi tới Ngọc Thanh Cung.
“Chi bằng tuyên bố ra bên ngoài, Thiên Tôn gần đây có giác ngộ, phải giảng đạo cho mọi người.” Ngọc Đế vỗ trán một cái, cứ thế quyết định, tránh né Thiên Tôn đang không ngừng nhìn chằm chằm vào mắt mình, quay đầu sang nhìn Na Tra bên kia còn đang bị cha đuổi đánh: “Này này này, Na Tra, ngươi tới đây.”
Na Tra nghe thấy vậy, nhấc cha hai chân còn đang đạp loạn, đi qua: “Bệ hạ có gì phân phó?”
Mở vườn trẻ xong, còn phải thành lập một tiểu đội chuyên đi tóm, đem những thần tiên bé con bắt tới vườn trẻ đi học, Ngọc Đế nhìn thấy Na Tra mạnh mẽ đầy bản lĩnh xách cha lên, rất ư là thỏa mãn: “Trẫm phong ngươi là (trẻ nhỏ) Trĩ Tử Đại Nguyên Soái, phụ trách việc bắt các vị thần tiên bị nhỏ đi, đưa đến Ngọc Thanh Cung, không được bỏ sót.”
“Tuân lệnh!” Na Tra hai tay ôm quyền, chợt phát hiện ra còn đang xách theo cha, vội vàng ho một tiếng, hành lễ bằng một tay.
Bố trí xong nhiệm vụ, Ngọc Đế rốt cuộc cũng xem như thở phào nhẹ nhõm, quay trở lại bảo tọa, nhấc ấm ngọc lên, nhấp một ngụm mỹ tửu, vung tay ra hiệu cho bọn họ có thể rời đi.
Bạch Trạch rầu rĩ không vui ra khỏi điện Lăng Tiêu, Na Tra nhận được việc vặt mới, bước nhanh đuổi theo: “Thần Quân, ta đi cùng ngài đến Ngọc Thanh Cung được chứ?”
Ngọc Đế đã nói rồi, phải đem từng vị thần tiên nhỏ đi bỏ vào trong vườn trẻ, cha nó đã nhỏ đi rồi, nên lập tức bỏ vào.
Lý Tịnh bàn chân ngắn nhỏ chạy tới, dùng sức chen vào muốn đá Na Tra.
Bạch Trạch nhìn Lý Tịnh vẫn còn đang hùng hùng hổ hổ, giật giật khóe miệng: “Ngươi trước hết cứ đem cha mình vứt vào trong nhà đi, ta phải đem Ngọc Thanh Cung dọn dẹp lại một lượt.”
Na Tra vò đầu, cảm thấy Bạch Trạch nói cũng đúng, Ngọc Thanh Cung chưa được bố trí pháp trận, cha nó lại biết cách giày vò người thế này, không chừng vừa bỏ vào lại tự mình chạy đi mất, thế là đem cha nhấc lên trên vai, ôm quyền với Bạch Trạch và Thiên Tôn đứng phía sau, xoay người nhảy lên Phong Hỏa Luân, hóa thành một vệt sáng, vèo một cái biến mất trên bầu trời điện Lăng Tiêu.
“Nghiệt tử, tháp của ta!” Từ không trung truyền đến tiếng rống giận dữ của Lý Tịnh.
Chỉ chốc lát sau, Na Tra đã quay trở lại, nhặt bảo tháp nhỏ rơi trên mặt đất, nhét vào trong tay cha mình, lần thứ hai ôm quyền, lại ‘vèo’ một tiếng bay đi.
—— Tiểu kịch trường: Cha nhỏ không dễ hầu hạ
Na Tra: Cha, ăn cơm cơm!
Lý Tịnh: Nghiệt tử, dám nói chuyện với lão tử kiểu đấy à!
Na Tra: Vậy phải nói thế nào?
Lý Tịnh: Phải gọi là phụ thân đại nhân!
Na Tra: … Phụ thân đại nhân, ăn cơm cơm!
Lý Tịnh: Thế còn tạm được.
Na Tra: …