Bạch Trạch: “…” Lời này nghe cứ là lạ, khiến y không nhịn được lạnh rùng mình, lúc này mới nhận ra, Thiên Tôn có thể biến lớn đôi tay phỏng chừng đã không dễ dàng, đang tạm thời giữ chức thầy, mình nên đúng lúc biểu dương mới phải. Thế là, nhanh chóng đổi sang một khuôn mặt tươi cười.
“Phù Lê, ngươi giỏi quá nha, làm thế nào vậy?” Đôi tay Bạch Trạch đang nắm kia, dần dần co trở lại, biến thành một đôi tay nhỏ đầy thịt.
“Như lời ngươi nói, hội tụ pháp lực vào cùng một chỗ, quả thực có thể lớn lên, nhưng thời gian hiệu lực rất ngắn.” Phù Lê làm một cái tổng kết đơn giản rõ ràng, vẫy Vô Tự Thiên Thư tới, đem tâm đắc của mình ghi chép vào. Những kinh nghiệm này rất hữu dụng, nhất định phải nhớ kỹ, chuẩn bị để đối phó với lần bãi bể nương dâu sau.
Làm xong những việc này, Phù Lê vỗ vỗ đầu Bạch Trạch, y sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thiên Tôn: “Sao…” Còn chưa nói dứt lời, đã thấy Tiểu Tiểu Phù Lê há mồm, ngáp một cái, con ngươi trong trẻo nhiễm một tầng sương mù.
Hóa ra là buồn ngủ.
Từ lần trước ngủ trên mao mao của Bạch Trạch, Thiên Tôn đại nhân liền thấy thích cái loại xúc cảm này. Bạch Trạch hệ thủy, mao mao mùa hè tràn ngập hơi nước lạnh lẽo, nằm trên đó không nóng một chút nào.
Bạch Trạch nhận mệnh biến trở lại nguyên hình, nằm trên mặt đất. Phù Lê bám vào mao mao leo lên, nằm ở trên lưng Bạch Trạch, gối đầu lên đầu y, cọ cọ mặt vào mao mao.
Ngày kế, Ngọc Đế đúng giờ đem Vương Mẫu tới, ném vào vườn trẻ xong là chạy luôn, một câu cũng không nói với Bạch Trạch.
“Oa oa ——” Tiếng khóc rõ to, đem Bạch Trạch vẫn còn đang ngủ như chết giật nảy người, dựng hết cả lông, Lý Tịnh lăn xuống khỏi thảm ngọc, gượng bò lên một lúc, cấp tốc mặc quần áo vào.
“Ngoan a, không khóc.” Bạch Trạch biến thành hình người, vò đầu bứt tai xoay quanh Vương Mẫu một vòng, giơ tay đem người ôm lên. Vương Mẫu giãy giụa nhảy xuống, bám vào rào chắn trên cổng ngọc trụ Ngọc Thanh Cung không buông tay, gào khóc nhìn về hướng điện Lăng Tiêu.
“Ngọc Đế không cần ngươi nữa, lêu lêu lêu!” Lão Quân lè lưỡi làm mặt quỷ với Vương Mẫu.
Lời này thốt ra, Vương Mẫu bỗng nhiên khóc càng kinh hơn.
“Buổi tối hắn sẽ đến đón ngươi, đừng nghe Lão Quân nói bừa.” Bạch Trạch trừng Lão Quân một cái, ra hiệu cho ông mau mau giao một viên kẹo ngọt ra để dỗ người.
Lão Quân ôm lấy hồ lô của mình, quẹt mỏ do dự nửa ngày, đổ ra ba viên, chọn viên bé nhất, cất hai viên còn lại vào trong, đóng chặt.
“Cho ngươi ăn.” Lão Quân đem một viên kẹo ngọt giơ trước mặt Vương Mẫu.
“Ta không thèm…” Vương Mẫu quay đầu, đẩy đẩy tay Lão Quân.
“Ta muốn! Ta muốn!” Lý Tịnh như một cơn gió phóng vèo tới, cuỗm viên kẹo rồi chạy thẳng.
“Ai cho ngươi!” Lão Quân lập tức đuổi theo, hai bé lại bắt đầu chạy như điên vòng quanh sân.
“Thế ngươi muốn gì nào?” Bạch Trạch kiên nhẫn hỏi, là một thụy thú, tính tình của y luôn rất tốt, đặc biệt là khi đối mặt với các bé cưng.
“Ta muốn tướng công… Oa oa…” Vương Mẫu khóc thút thít nghẹn ngào nói. Nàng cảm thấy mình nhỏ đi, Ngọc Đế nhất định đã thay lòng, vậy mà lại không thích mây đùi gà nàng sai người dệt.
“Làm sao biết?” Phù Lê bay bay qua, mặt không cảm xúc nhìn Vương Mẫu.
“A?” Vương Mẫu hít hít nước mũi, ngơ ngác nhìn Phù Lê Thiên Tôn treo ngược ở trước mặt mình.
“Ngọc Đế có điểm gì khác thường?” Phù Lê chỉnh cơ thể lại, ôm cánh tay hỏi nàng. Cái vụ mây đùi gà, ngày hôm qua đã nhắc tới, lúc đó cũng chả thấy Vương Mẫu phản ứng gì, sáng sớm hôm nay lại khóc hăng như thế, nhất định là ngày hôm qua đã có chuyện gì xảy ra. Bọn họ tuy rằng nhỏ đi, thế nhưng trực giác của thượng thần vẫn còn, có thể làm cho Vương Mẫu khóc thành ra như này, phỏng chừng phải có dấu hiệu đặc biệt gì.
Vương Mẫu khẽ cắn răng: “Còn không phải là tại Cửu Vĩ Hồ Tiên kia sao!” Có một con cáo chín đuôi, gần đây tu luyện thành tiên, bởi vì múa hay nhảy đẹp, được Ngọc Đế giữ lại điện Lăng Tiêu làm vũ tiên. Cái con hồ ly kia vẫn luôn tuân thủ bổn phận nghiêm ngặt, đối với Ngọc Đế phi thường kính trọng, tối ngày hôm qua lại không hiểu vì sao, đột nhiên liếc mắt đưa tình với Ngọc Đế.
“Cung nghênh Ngọc Đế hồi cung.” Vũ tiên Cửu Vĩ Hồ cúi người quỳ lạy, Ngọc Đế kêu đứng lên, nàng liền đứng dậy, kín đáo ngẩng đầu, một đôi mắt to linh động như muốn nói lại thôi.
Ngọc Đế ngơ ngác, tựa hồ có hơi bị mê hoặc.
Cửu Vĩ Hồ cười lui xuống, lúc sắp đi, lại chớp chớp mắt nhìn Ngọc Đế.
Ngọc Đế lại ngơ ngẩn, sau đó vẫy vẫy đầu.
“Ngươi nói xem, hắn có phải thay lòng rồi không?” Vương Mẫu khóc sướt mướt hỏi.
Bạch Trạch vội ho một tiếng: “Ta cảm thấy không đến mức đó…” Trăm ngàn năm qua, có mỹ nhân gì mà Ngọc Đế chưa từng thấy, Cửu Vĩ Hồ dù đẹp, thì cũng chỉ đến thế mà thôi. Ngọc Đế tuy rằng nhân phẩm không ra gì, nhưng lấy sự hiểu biết của y đối với Ngọc Đế, tên kia còn chưa bỉ ổi đến mức làm ra mấy hành động ve vãn người khác ở ngay trước mặt chính thê.
“Oa oa oa…” Vương Mẫu vẫn cứ khóc không ngừng, Bạch Trạch hết cách, đành trước hết gác lại chuyện Cửu Vĩ Hồ, tính mang Vương Mẫu đi tìm Nguyệt Lão.
“Chúng ta tìm Nguyệt Lão xin đoạn tơ hồng, đem ngươi và Ngọc Đế buộc cùng nhau.” Bạch Trạch dỗ dành Vương Mẫu. Tơ hồng của Nguyệt Lão, tên là Nhân Duyên Tuyến, có thể quyết định nhân duyên thiên hạ, phàm là hai người bị tơ hồng buộc vào nhau, chính là người có duyên, chỉ cần tơ hồng không đứt, là có thể ân ân ái ái đến bạc đầu giai lão.
Vương Mẫu nghe thấy lời này, bỗng chốc không khóc nữa, gật đầu vươn tay bám vào cổ Bạch Trạch, muốn ôm một cái. Bạch Trạch khom người đem Vương Mẫu ôm lấy, mấy nhóc con khác ở trong sân nghe thấy y muốn tới Nguyệt Hạ Tiên Cung, lập tức ồn ào đòi đi cùng.
“Không được.” Bạch Trạch chẳng thèm nghĩ ngợi từ chối ngay lập tức, bên trong Nguyệt Hạ Tiên Cung chứa đầy tượng đất tượng trưng cho người phàm, hai tượng đất tơ hồng nối nhau, chính là đem nhân duyên của hai người đó trói chặt. Lão Quân và Lý Tịnh là hai tiểu quỷ nghịch ngợm, sau khi tới đó không biết còn định quậy kiểu gì, vạn nhất làm loạn tơ hồng của người ta hoặc làm đổ tượng đất, lúc đấy đại họa.
“Ta đi cùng ngươi.” Phù Lê Thiên Tôn đột nhiên mở miệng.
Bạch Trạch nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Phù Lê một cái, không lẽ Thiên Tôn đã nhận ra được vấn đề gì? Không kịp ngẫm nghĩ nữa, Bạch Trạch liền gật đầu đồng ý, mang theo hai bé đậu đỏ hướng về phía Nguyệt Hạ Tiên Cung mà đi.
Mấy ngày không ra đến ngoài, Bạch Trạch cảm thấy bầu không khí trên thiên giới hình như có hơi quỷ dị.
“Chíp ——” Một tiếng phượng hót rõ to cắt ngang trời cao. Bạch Trạch ngẩng đầu, thấy một con phượng hoàng bay qua trên đỉnh đầu, lông chim màu đỏ tươi che kín cả bầu trời, cánh chim chẳng khác nào đám mây, bay qua chỗ nào, mây trắng đều bị lửa đốt, biến thành một mảng đỏ sậm. Con hỏa phượng duy nhất tam giới, cũng chính là Phượng Vương.
Theo sát phía sau Phượng Vương, là một con khổng tước màu sắc sặc sỡ, con khổng tước kia tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã vòng tới trước mặt Phượng Vương, nhanh nhẹn khởi vũ, sau đó, chậm rãi khoe ra lông đuôi cực kỳ xinh đẹp lộng lẫy.
“Thanh Diệu Tiên Quân, đây là đang… xòe đuôi?” Thiên Lý Nhãn đang đứng tắm nắng ở Nam Thiên Môn, xoa xoa mắt của mình.
“Phượng Vương là hùng điểu đúng chứ?” Thuận Phong Nhĩ há to miệng: “Thanh Diệu cũng là… hùng điểu đúng không…” (chim trống)
“Thói đời ngày nay!” Ngồi uống rượu phía sau bọn họ, Cự Linh Thần thở dài, bây giờ thiên đình càng ngày càng loạn.
Bạch Trạch cũng rất là kinh ngạc, y nhớ rằng Phượng Vương đã sớm có người trong lòng, nhưng tuyệt đối không phải là con khổng tước trống này. Phượng là vương của bách điểu, Thanh Diệu tuy rằng là tiên cấp cao, nhưng vẫn thuộc quyền cai quản của Phượng Vương, dám to gan đi khiêu khích vương giả, này thực sự là… can đảm lắm.
Phượng Vương nhìn thấy khổng tước xòe đuôi, quả nhiên sửng sốt, bay vòng quanh tại chỗ trong chốc lát, bỗng nhiên, phun ra một ngọn lửa.
“Quác quác!” Khổng tước bị đốt quang quác kêu loạn, cuống quýt thu lại lông đuôi trốn về một phía, lúc này, Phượng Vương đã bay đến trước mặt nó, há mỏ mổ liên tục.
“Quác quác quác!” Khổng tước kêu càng thảm hơn, Phượng Vương mổ nó không chút lưu tình, dùng phương pháp nguyên thủy nhất của loài chim, nhổ mao mao trên đầu mà nó kiêu ngạo nhất, làm cho nó ngậm mỏ.
Bạch Trạch thu hồi tầm mắt, lắc lắc đầu, ôm Vương Mẫu, dắt Phù Lê xoay người rời đi. Phù Lê vươn tay, đón được một sợi lông khổng tước rơi xuống, đủ mọi màu sắc trông rất đẹp, tiện tay cất vào trong ống áo.
“Ồ? Bạch Trạch Thần Quân ôm ai vậy?” Cự Linh Thần nhìn thấy Bạch Trạch dáng vẻ tay xách nách mang, rất là hiếu kỳ, quay đầu qua bên kia hỏi mật thám Thiên Lý Nhãn.
“Này…” Thiên Lý Nhãn trộm liếc Bạch Trạch một cái, rất muốn nói đôi ba câu, nhưng cái gì cũng không thể nói, đối mặt với cặp mắt to như chuông đồng của Cự Linh Thần, nín đến đỏ cả mặt. Cũng may da mặt hắn vốn màu đỏ tím, có đỏ nữa cũng không bị nhận ra.
Thế nhưng, có chuyện để buôn mà không thể nói, thực sự là… quá ngột ngạt.
Bạch Trạch nào cảm nhận được sự ngột ngạt của Thiên Lý Nhãn, y đang bị những gì tai nghe mắt thấy trên dọc đường đi dọa đến ngây người. Bách Hoa Tiên Tử kiêu ngạo thế mà lại liếc mắt đưa tình với kẻ suốt ngày quấy rối nàng – Thanh Trùng Đại Tiên, thần hạc của Nam Cực Tiên Ông đuổi theo kim điêu nhà Thái Bạch Kim Tinhmúa điệu cầu hoan… Thiên giới, thực sự có chút không bình thường nha…
Bạch Trạch và Phù Lê nhìn nhau một lúc, y đã hiểu vấn đề nằm ở chỗ nào rồi. Bạch Trạch cưỡi lên mây, mang theo Phù Lê nhanh chóng bay về phía Nguyệt Hạ Tiên Cung.
Nguyệt Hạ Tiên Cung, ở ngay phía dưới Nguyệt Cung, quanh năm tiên vụ lượn lờ, rất là mỹ lệ. Trong cung dùng đá bạch ngọc trơn bóng làm trụ, cửu thiên tuyết sa làm rèm, trong ao giữa sân nở đầy Tịch Đế Liên. (tình vợ chồng mặn nồng như hai đóa sen mọc cùng một gốc)
Vương Mẫu đến được Nguyệt Hạ Tiên Cung, liền giãy giụa muốn xuống, bước chân ngắn nhỏ chạy vào phía trong phòng: “Nguyệt Lão, Nguyệt Lão, nhanh cho ta một sợi tơ hồng!”
“Hì hì, ngươi muốn tơ hồng sao, chờ!” Phía sau tầng tầng lụa trắng, nương theo âm thanh chuông gió lanh lảnh, có một giọng nói mềm mại non nớt truyền ra.
Bạch Trạch trong lòng cảm thấy nặng nề, xem ra đã đoán đúng rồi, Nguyệt Lão cũng nhỏ đi.
Phù Lê dừng lại ở chiếc cầu gỗ trên ao, nhìn chằm chằm một đóa Tịch Đế Liên, khom lưng, tiện tay ngắt lấy, đứng thẳng lên… Bởi vì đầu to cơ thể nhỏ, mất thăng bằng, lao về phía mặt nước.
Bạch Trạch nhanh tay lẹ mắt túm được người, ôm vào trong ngực, nhanh chân chạy về phía bên trong. Vén lên tầng tầng rèm che, bỗng dưng có chút hoa mắt. Trên mặt đất bốn phương tám hướng toàn người đất, vô số tơ hồng quấn xung quanh, nhìn cẩn thận, có rất nhiều người hoàn toàn không liên quan với nhau bị kéo đến cùng một chỗ.
Có vương công đại thần cạnh đấng cửu ngũ chí tôn, có lão nông làm ruộng với thiên kim tiểu thư, có thanh niên tuấn kiệt bên đại hán bán thịt… Thậm chí còn có cái kiểu gà trống và thiên nga cái, bạch xà cùng thư sinh, rồi thì mấy bức tượng đất đồng thời bị trói chung một chỗ, đúng thật là tạo nghiệt duyên không ngừng.
Mà Nguyệt Lão, thì đã biến thành bé con cao ba thước, tóc trên đầu tuyết trắng cùng khuôn mặt tròn nhỏ nhắn vô cùng, chân tay bị một đống tơ hồng quấn lấy, liên tục té ngã.
“Cho ta! Nhanh cho ta!” Vương Mẫu ngồi bên cạnh Nguyệt Lão, đưa tay muốn lấy sợi tơ hồng trong tay ông.
“Cho ngươi cho ngươi, ta buộc cho ngươi!” Nguyệt Lão cười hì hì giơ tay lên, đem một sợi tơ hồng quấn lên đầu Vương Mẫu, cột thành một bím tóc ở đỉnh đầu.
“Như vậy không được, mau ra đây, buộc bừa Nhân Duyên Tuyến, nhân gian sẽ đại loạn đó.” Bạch Trạch vội vàng đem Vương Mẫu bế lên, tay còn lại ôm Nguyệt Lão.
Nguyệt Lão vươn tay muốn bế, Bạch Trạch cố hết sức, nhưng lại bị kéo đến lảo đảo một cái, suýt nữa ngã vào một đống đất sét trên mặt đất, nhanh chóng triển khai pháp lực, bay bồng bềnh lên trên, lúc này mới may mắn thoát khỏi gay go.
“Ta bị Nhân Duyên Tuyến quấn lấy, không đứng dậy nổi.” Tiểu Tiểu Nguyệt Lão vẻ mặt rầu rĩ, nhưng mà đôi mắt to lại chẳng nhìn ra chút buồn phiền nào, còn hứng trí bừng bừng buộc một đầu tơ hồng lên cổ tay Bạch Trạch.
“Đừng nghịch!” Bạch Trạch vẫy vẫy tay, muốn đem tơ hồng lắc rơi, lúc này Phù Lê đột nhiên bay đến, bóp nát Tịch Đế Liên trong tay, bông sen như được chạm trổ từ ngọc kia bỗng dưng vỡ vụn, vung về phía khuôn mặt Nguyệt Lão, tơ hồng quấn quanh người ông liền tự mình rơi ra.
“Oa, có thể chạy rồi!” Nguyệt Lão thoát khỏi bao vây, nhất thời hưng phấn không thôi, nhỏ đi rồi, trí nhớ liền không tốt, sao lại quên mất phương pháp này chứ. Giành được tự do, Nguyệt Lão vui vẻ chạy quanh người Thiên Tôn một vòng, nhưng quên rằng trong tay mình còn cầm một sợi tơ hồng, sợi tơ kia nhanh chóng đem Thiên Tôn trói chặt. Sau khi quấn đủ một vòng, tơ hồng biến mất trong nháy mắt. nguyệt lão good job =)))
—— Tiểu kịch trường:
Bạch Trạch: Cuộc đời thú mấy ngàn năm chung quy cũng cảm thấy cô đơn.
Nguyệt Lão: Không phải sợ, Nguyệt Lão giúp ngươi nối tơ hồng.
Thiên Lý Nhãn: Cung cấp tượng đất sinh động để tham khảo.
Thuận Phong Nhĩ: Cập nhật chi tiết chân thực hàng năm.
Nguyệt Lão: Tơ hồng Nguyệt Lão, bạn đồng hành đáng tin của mọi người.