" Kiều nhi a~" Diệp Tử Minh không ngừng thúc mạnh vào y, trong cơn men say mơ hồ nhìn y thành hình bóng của Trần Nhã Kiều, miệng luôn gọi nàng bằng giọng nói dịu dàng nhất.
Còn Lâm Hi nằm dưới, đón nhận từng cơn đau do hắn mang lại, nhưng vẫn không đau bằng nội tâm của y.Nước mắt cũng lặng lẽ chảy ra, Lâm Hi nhắm mắt lại đón nhận sự thật rằng y đã quay lại.
Sáng hôm sau, từng tia nắng ban mai xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào phòng làm cho Diệp Tử Minh khó chịu mà nhíu mày.Đầu hắn liền chuyền đến từng trận đau nhứt, thầm nghĩ chắc do bản thân uống quá nhiều rượu đi.
Nhưng khi liếc mắt nhìn sang bên cạnh thì thấy Lâm Hi nằm kế bên, hắn liền trợn to mắt hơn khi thấy trên giường có vết máu.Từng kí ức đêm qua như lũ mà tuôn trào, hắn vậy mà lại làm với nam nhân, hơn nữa Lâm Hi lại không phải bình thường nam nhân nữa chứ.
Diệp Tử Minh ơi, mày làm gì vậy chứ!.Bàn tay liền nắm chặt lại, ánh mắt nhìn người có dấu hiệu tỉnh lại bên cạnh càng lạnh lùng hơn.
" tỉnh rồi à?" giọng nói lành lạnh đặc trưng của Diệp Tử Minh vang lên, làm cho y không khỏi cười khổ trong lòng.
" ừm " y vô cùng bình tĩnh mà gật đầu, không giống như kiếp trước hoảng loạn hay sợ hãi mà khóc nức nở lên.Không biết có phải do thái độ của y hờ hững hay không, mà hắn nhìn y rất lâu như thể muốn biết y đang nghĩ gì.
" dù sao ngươi cũng là người của ta rồi, ta cũng không phải người không có trách nhiệm ta.." Diệp Tử Minh còn chưa nói hết câu thì Lâm Hi đã cắt ngang nói.
" ngài muốn nạp ta làm thiếp sao?"
" ừm, chỉ Kiều Kiều mới là Vương phi của ta, ngoài nàng ra sẽ không có ai"
" ta hiểu" Lâm Hi rũ mắt nói.
" ngài cũng không cần phải nạp ta làm thiếp, coi như chuyện này ngoài ý muốn đi.Về sau ta vẫn làm việc cho ngài " Lâm Hi y đời này không muốn làm vật cản cho chuyện tình cảm của hai người, y chỉ muốn tự do tự tại mà thôi.
Còn về bảo bảo mặc dù y cũng rất muốn gặp con, nhưng y biết nhất định bảo bảo sinh ra sẽ không nhận được tình thương của phụ thân, còn phải mang danh tiếng là đứa con hoang của Kính Vương gia nữa.Y có phải là một người a ma rất tệ hại hay không hả?.
" hừ" Diệp Tử Minh không biết vì sao tức giận, mặc trang y chỉnh tề rồi ra khỏi phòng y.
Lúc này Tiểu Hồng mới dám đi vào, nàng là thị nữ do cho Kính Vương sắp xếp bên cạnh chăm sóc khi y làm việc cho hắn.Mặc dù là người vương phủ, nhưng nàng là rất yêu mến y lo lắng cho y là thật.
Khi vào Tiểu Hồng nhìn một cái liền biết, ở vương phủ này người đầu tiên biết y là ca nhi cũng là nàng.Nhìn Tiểu Hồng đi vào hốc mắt còn đỏ, y không khỏi bất đắc dĩ.Kiếp trước bị đẩy đến biên cương Tiểu Hồng vẫn theo y, cho dù có khổ cực cũng không oán một câu nào.
Tỉnh cảm hai người vốn không còn là chủ tớ mà là huynh muội với nhau.
" ngài ấy muốn nạp ta làm thiếp nhưng ta không muốn " Lâm Hi nhẹ nhàng kể lại với Tiểu Hồng, như thể đây là chuyện vô cùng nhỏ.
" sao ngài ngốc vậy, danh tiết song nhi cùng nữ nhân thì có khác gì đâu" Tiểu Hồng liền oa oa lên khóc, chủ nhân của nàng luôn lương thiện như vậy.
Lâm Hi lắc đầu, vỗ dành Tiểu Hồng khóc thương tâm còn hơn nạn nhân là y.Tiểu Hồng sẽ không hiểu đâu, cho dù nạp làm thiếp thì sao chứ? hắn cũng chẳng quan tâm hay yêu thương gì y đâu.
...........
Một tháng sau đó, quả nhiên không giống kiếp trước, kiếp này hắn không tặng y vải lụa trang sức để tỏ vẻ áy náy hay nạp y làm thiếp như kiếp trước.Ngược lại đến gặp mặt, hắn còn lười quan tâm y nữa a.
Nhưng bệnh tình của y, đáng lẽ phải mấy chục năm sau khi ở biên cương mới phát bệnh, liền nữa tháng trước đã có dấu hiệu.
" khụ " ho y nhẹ một cái, chiếc khăn tay màu xanh lá đã có một vết máu.Đúng lúc Tiểu Hồng đẩy cửa bước vào, y liền vụng về máu giấu sau lưng.Đương nhiên nàng điều nhìn thấy, chỉ là nén chua xót trong lòng, nàng làm như không phát hiện.
Chủ nhân làm một thiên tài trong y học, y nói bệnh của mình không trị được, Tiểu Hồng liền biết lời y nói là thật không thể trị.Đương nhiên Lâm Hi cũng không thể nói đây là cam kết giữa y cùng các vị thần trên cao a.
Bên đây thu phòng của Kính Vương, hắn trầm ngâm nhìn đóng giấy tờ không thể nào chú tâm vào làm việc được.Trong đầu hắn là Lâm Hi, vậy mà hắn lại bị kí ức về đêm đó quấy nhiễu mãi.
Lại càng tức giận Lâm Hi như vậy cứng đầu cũng không có đến tìm hắn, y tại sao lại cố chấp vậy chứ? không biết rằng ca nhi danh tiết rất quan trọng sao?.Nếu vậy sau này y còn gả cho ai được nữa.Diệp Tử Minh đau đầu muốn chết rồi, liền như nhớ đến gì đó nói.
" phủ còn nhân sâm không?"
" thưa vương gia còn ạ" quản gia Trần cúi đầu đáp.
" bảo nhà bếp làm một phần, đem đến cho Lâm Hi đi "
" vâng" Trần quản gia mặc dù khó hiểu nhưng vẫn lui ra đi làm theo lệnh của chủ nhân nhà mình.