" dừng ở đây được rồi " Lâm Hi bước xuống xe ngựa nói.
" Thiếu gia còn xe thì sao a?" Tiểu Nhất gãi đầu nói, bọn họ cũng không thể cứ để xe ở dưới chân núi như vậy a.
" một lát ta nhờ sư huynh đến đem nó đi " Lâm Hi hiểu ý nói, năm người cùng nhau lên núi.
Thiên Lâm núi, là một nơi đặc biệt bên đó có một ngôi chùa tuy không lớn nhưng nhang khói nghi ngút.Bởi nó được nhiều người biết là có Tuệ Không đại sư, được coi là người đã vượt qua tầm hiểu biết của con người thông tuệ nhìn thấu vạn vật.
Hơn nữa kế bên chùa có một căn nhà hai lầu, đó là chỗ ở của Dược Vương mà trốn giang hồ đồn.Cho nên nói Thiên Lâm núi này rất đặc biệt.
Y không vội đi tìm sư phụ mình mà là đi vào ngôi chùa trên núi trước, nơi này gọi là chùa Quốc Tự.Bên trong người qua người lại rất nhiều, nhưng ai cũng điều giữ im lặng cho ngôi chùa thanh tịnh này.
Đến lúc đi ngang qua một đình viện trong chùa để vòng qua đi ra đến cửa chính.Thì bên trong sân đó có một vị hòa thượng đang ngồi.Y nhận ra người này là Tuệ Không đại sư, ngài đang ngồi thiền đột nhiên mở mắt ra nhìn y.
Tuệ Không đại sư đi về phía Lâm Hi, nhìn y mỉm cười trong lời nói ý vị mang nhiều ý tứ nói " thí chủ ta có thể nói với chuyện ngài được không?"
" vâng " Lâm Hi nhìn bốn người Tiểu Hồng, bọn họ hiểu ý liền đi ra ngoài chờ y.Bây giờ chỉ còn hai người bọn họ, Tuệ Không đại sư mời y ngồi xuống ghế, rót cho y một ly trà rồi mới chậm rãi nói.
" thí chủ không phải người ở đây, hay là một linh hồn với hai quá khứ " Tuệ Không đại sư vẫn mỉm cười hiền từ nói.
Lâm Hi dừng lại động tác uống nước, quả nhiên ngài ấy đúng là không phải người thường, nhìn một cái liền biết.Hay là nói cách khác vốn đại sư đã biết y sẽ đến đây, nên đã đợi sẵn.
" đại sư không phải là đợi ta ở đây sao?" Lâm Hi uống một ngụm trà, từ tốn để xuống rồi mỉm cười nói.
" thí chủ rất thông minh " Tuệ Không đại sư gật đầu hiền hòa nói.Người này số mệnh rất mờ, ông không thể đón được tương lai sẽ như thế nào.
" đại sư có thể nhìn ra số mệnh của ta không?" Lâm Hi hỏi, đây là điều y muốn biết rằng kiếp này có giống như trước.
" số mệnh của thí chủ rất mờ ảo, thứ cho ta vô năng không nhìn ra " Tuệ Không đại sư nhẹ lắc đầu.
" nhưng nếu thí chú cứ cản chở vận mệnh của người khác thì ngài sẽ gánh nghiệp "
Lời này vừa nói Lâm Hi liền biết là đại sư muốn nói gì.Y chọn cách im lặng không trả lời, tay xoa xoa bụng của mình.
" đại sư ta sẽ chịu đựng những gì?"
" thí chủ sẽ giảm thọ mệnh, ta chỉ có thể nói nếu ngài còn cố gắng can thiệp thì sẽ không sống nổi" Tuệ Không lắc đầu, người này rốt cuộc trải qua chuyện gì.Ông cũng không biết, một con người nhìn mỏng manh như vậy lại xé thời không quay về? rốt cuộc chuyện gì quan trọng như vậy chứ?.
" ân, ta đã biết, hôm nay đa tạ ngài " Lâm Hi đứng lên hành lễ một cái quay đầu về hướng cửa rời đi, trước khi rời khỏi y chỉ để lại một câu vô cùng bình thản.
" có lẽ đây là số mệnh của ta "
Vừa ra cửa đã thấy bốn người Tiểu Hồng chờ y, năm người liền hướng đến căn nhà bên trên núi đi đến.
Dừng trước nơi đề chữ " Độc Vương Phủ " nghe tên liền thật sự u ám mờ mịt, nhưng y biết đây là sư phụ mình thích ra dẻ đặt cho ngầu mà thôi.Lâm Hi gõ cửa, bên trong liền vọng lại giọng nói của nam nhân đầy khó chịu.
" không tiếp, về đi "
" sư huynh ngay cả đệ cũng không chào đón sao?" Lâm Hi giọng tỏ vẻ buồn bã nói.
Rất nhanh liền có tiếng bước chân, cửa phủ liền bị mở mạnh.Một nam nhân cao ráo, ngũ quân tuấn tú mừng rỡ mà hét lớn.
" sư phụ, đại sư huynh, nhị sư huynh, tiểu sư đệ trở về rồi a!!!" Nam nhân vừa nói lớn, rất nhanh liền có ba hán tử chạy ra.Phủ Độc vương liền xôn xao không ngừng, ồn ào hơn ngày thường rất nhiều.
.......
Kinh Thành.
Trần phủ, thư phòng.
" con nói thật chứ? tìm được Hi nhi rồi sao?" Trần Sâm tay hơi run hỏi đại nhi tử mình.
" vâng, là chính xác chỉ cần xác nhận xem có ngọc bội hay không " Trần Thiếu Phong gật đầu chắc chắn nói.
" tốt, tốt mau cho người đến Vương phủ tìm người " Trần Sâm kích động nói, đứa con mất tích nhiều năm của ông cuối cùng cũng tìm được rồi.
Trần Thiếu Phong nhận lệnh, liền nhanh chóng cho người tìm đến Kính Vương phủ, nhưng người đã đi lâu rồi.Nhưng ngoài ý muốn là Lâm Hi có viết một bức thư cho bọn họ, y dặn Triệu quản gia nếu Trần gia có đến tìm y thì đưa cho họ.
Thật ra khi viết bức thư này, y chỉ ôm một chút hi vọng rằng họ vẫn đi tìm y.Nhưng cũng không chắc là bọn họ sẽ biết đâu, thật ra y cũng chẳng mong muốn được nhận lại người nhà đâu.Tâm ở hai đời sớm đã nguội lạnh dần rồi.
Quay lại tại thư phòng của Diệp Tử Minh.
Hắn nhìn chầm chầm vào bức thư, không biết đã mở đọc bao nhiêu lần.Bức thư y để lại cho hắn cũng vô cùng ngắn gọn và dễ hiểu, nhưng nội dung bên trong làm trái tim hắn có chút ê ẩm.
[ Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi,
Tâm duyệt quân hề quân bất chi.*
Tạm biệt, hẹn không gặp lại.Lâm Hi chúc ngài hạnh phúc bên Trần tiểu thư.
Tái bút
Lâm Hi ]
* Dịch: Trên núi có cây, cây có cành,
Trong lòng có người, người có hay.