"Thích đến thế sao?" Mồ hôi trên tóc Thịnh Minh Khiên nhỏ lên mặt Diệp Lai, "Vậy lúc tôi không ở đây, em giải quyết thế nào?"
Hai mắt Diệp Lai mông lung, cố gắng nhìn rõ Thịnh Minh Khiêm, tiếc là cậu chẳng nhìn thấy được gì, trái lại càng khiến cho chính mình rơi vào chỗ sâu của vũng lầy.
"Trong nhà có phòng tập gym mà, tập hết sức rồi thì không muốn nữa." Cậu tuân theo chủ định cười đáp.
Nói xong, Diệp Lai túm lấy mép áo ngủ hở rộng của Thịnh Minh Khiêm ngoắc ngón tay vào: "Còn có nửa năm, thời gian này đương nhiên là để hưởng thụ thỏa thích thứ mà em nên hưởng thụ rồi."
Lại trải qua một trận kịch liệt nữa, chút sức lực cuối cùng của Diệp Lai cũng bị tiêu hao hết, Thịnh Minh Khiêm ôm cậu đi tắm, rồi ôm lại lên giường.
Diệp Lai lười biếng nằm trên giường, kéo chăn đến ngực, nhiệt độ và sắc đỏ trên mặt đã phai dần đi, làn da lấy lại màu trắng ban đầu, chỉ có đuôi mắt là vẫn còn ửng hồng vì khóc quá nhiều.
Cũng không biết có phải vì để trả thù chuyện hôm qua cậu để lại dấu hôn trên ngực hay không, mà lúc nãy Thịnh Minh Khiêm cắn ngực cậu đến mấy lần, anh cắn rất ác, bây giờ xương quai xanh của cậu vẫn còn đau rát, xung quanh dấu răng sưng tấy lên, trông rất tội nghiệp.
"Minh Khiêm," Diệp Lai ngáp một cái, lông mi chậm rãi chớp chớp, nhăn mặt áy náy, "Bữa cơm tối cuối tuần này chắc em không thể ăn cùng anh đâu, gần đây công ty sắp xếp cho em tham gia chương trình giải trí, đi cùng với Dương Tinh Châu ấy, anh cũng biết rồi đó, em với Dương Tinh Châu có hợp nhau đâu, em không muốn lên chương trình đó, nhưng lại không phải người có tên tuổi lớn, không thể từ chối sắp xếp của công ty, em thật sự sợ hôm đó không nhịn được động tay động chân với cậu ta, phiền quá đi mất..."
Diệp Lai nói xong lại ngáp một cái khóe mắt tràn ra hai giọt nước mắt sinh lý, cậu lắc lắc đầu, cọ mắt lên gối nằm, đuôi mắt trước đó đã đỏ hồng bây giờ càng đỏ hơn.
Phần nệm bên cạnh bị lõm xuống, cơ thể của Diệp Lai cũng bị xóc lên một cái, cậu cảm nhận được Thịnh Minh Khiêm ở gần mình, thế là lăn hai vòng về phía bên cạnh, dán người vào lồng ngực của Thịnh Minh Khiêm, cọ cằm mấy cái lên ngực anh: "Minh Khiêm, em buồn ngủ quá, anh ôm em ngủ đi."
Dáng vẻ mơ màng của Diệp Lai ngoan ngoãn giống hệt như con thỏ rũ hai tai xuống, sau đó hơi thở cũng trở nên mềm mại, Thịnh Minh Khiêm sững sờ nhìn cậu một lúc mới vòng tay ra sau lưng Diệp Lai, vỗ nhẹ hai cái.
Diệp Lai cong môi mỉm cười, nâng cánh tay ôm eo Thịnh Minh Khiêm, tìm một tư thế thoải mái hơn, cuối cùng cũng yên lặng.
Nghe thấy tiếng hít thờ đều đều của người nằm cạnh rồi, Diệp Lai mới chậm rãi mở mắt ra.
Cuối giường có một chiếc đèn ngủ nhỏ, độ sáng dù hơi thấp vẫn có thể soi đến tận trên giường, Diệp Lai nhìn khuôn mặt bị bóng tối bao phủ một nửa của Thịnh Minh Khiêm, vẫn không ngăn được khắc sâu trong lòng như trước.
Người đàn ông này, cậu chí có thể nhìn được thêm nửa năm nữa thôi.
Người đàn ông này, cậu yêu anh nhiều năm như vậy, rốt cuộc là bao lâu rồi nhỉ? Diệp Lai đếm nhẩm trong lòng, bắt đầu từ mười chín tuổi, đã mười năm rồi.
Diệp Lai ngủ một giấc rồi tỉnh lại, trong phòng đã đen kịt một màu, đèn ngủ cuối giường đã bị tắt đi rồi.
Trên giường chỉ còn mỗi một mình cậu, vươn tay sờ thử bên cạnh, ga giường đã lạnh ngắt từ lâu, Thịnh Minh Khiêm không có ở đây.
Mở đèn lên, Diệp Lai ngồi thừ trên đầu giường hồi lâu, lau đi mồ hôi lạnh rịn ra trên trán vì cơn ác mộng, gọi cho quản lý Trương Nhất Hạo một cuộc trước: "Anh Hạo, chương trình cuối tuần ấy, em không cần phải đi quay đúng chứ?"
"Không cần, mà sao em biết được thế?" Trương Nhất Hạo quay đầu nhìn phòng làm việc của ông chủ, "Anh vừa mới ra khỏi phòng chủ tịch Chu thôi đó, sát nút vậy rồi mà anh ta mới nói cho anh biết là em không cần phải đi quay chương trình đó, sao em nắm bắt tin tức nhanh thế?"
Diệp Lai dịch người ra cạnh giường, nhìn chằm chằm vào hoa văn trên thảm, trên người cậu không mặc quần áo, hai chân dài thẳng cũng để trần, cậu vô thức đung đưa, rồi nhón chân lướt nhẹ qua thảm, tấm thảm có lông xù, lúc chạm vào hơi nhột một chút.
Trước khi ngủ Diệp Lai nũng nịu phàn nàn với Thịnh Minh Khiêm, đúng là không bỏ công vô ích, bên bể bơi cậu đề cập yêu cầu được nhận vai diễn, Thịnh Minh Khiêm đã từ chối cậu một lần, cho nên đòi hỏi một yêu cầu thấp hơn việc có được vai diễn, cậu thừa biết Thịnh Minh Khiêm sẽ đi nói giúp cậu một tiếng.
Điều này nói rõ rằng Thịnh Minh Khiêm không hẳn là không quan tâm đến cậu đúng chứ?
Nghĩ đến khả năng này, hai mắt Diệp Lai cong cong lên, đứng dậy đi đên bên cửa sổ, mở cánh cửa ra vươn tay đón gió, cả người thoải mái, khẽ bật cười rồi mới nói với người ở đầu dây bên kia: "Anh Hạo, em nằm mơ thấy đó."
"Ôi chao, là ai báo mộng cho em thế, quá chuẩn luôn."
Diệp Lai cười to hơn, giọng vang lanh lảnh: "Anh Hạo cứ nói thế đi, không cần phải chịu đựng cái tên Dương Tinh Châu nóng nảy đó nữa, buổi tối em có thể ngủ ngon rồi."
"Gần đây có còn mất ngủ không?" Trương Nhất Hạo hỏi.
Diệp Lai lại vươn tay đón gió: "Đau, cả người đau, bệnh cũ tái phát, không ngủ được."
"Còn trẻ mà bệnh cũ cái gì, chờ đến khi em bằng tuổi anh rồi hãy nói đến, còn trẻ phải ngủ nghỉ cho tốt..."
"Nghe lời anh Hạo..."
Nói chuyện với Trương Nhất Hạo xong, Diệp Lai cúp điện thoại, thay một bộ quần áo thể thao thoải mái, dù biết Thịnh Minh Khiêm không có ở nhà, cậu vẫn không bỏ cuộc đi từng phòng tìm thử một lần, xác định thật sự không có người mới đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy sữa bò ra rót một ly, ngâm thêm chút bột yến mạch làm bữa tối.
Buổi chiều ngủ nhiều quá, chắc là đến tối sẽ không ngủ được nữa, đêm còn dài, cậu bèn gọi điện cho Thịnh Minh Khiêm.
Cuộc gọi thứ nhất không có người nhận, năm phút sau, Diệp Lai gọi lại lần nữa, lúc này Thịnh Minh Khiêm mới nhận.
"Chuyện gì?" Âm thanh từ phía Thịnh Minh Khiêm nặng nề, giọng điệu không vui lắm.
Diệp Lai mấp máy môi rồi nói: "Minh Khiêm, anh Hạo vừa mới gọi cho em, anh ấy nói với em là cuối tuần này không cần đi quay chương trình kia nữa, có phải là anh đi nói đỡ giúp em không đó?"
"Ừm."
"Cảm ơn Minh Khiêm, bây giờ anh đang ở đâu thế?"
"Ở phim trường."
"Khoảng khi nào thì công việc kết thúc vậy? Em chờ anh về."
"Không cần chờ, hôm nay có cảnh quay tối, tôi ở lại khách sạn của đoàn làm phim."
Diệp Lai ừm một tiếng, bình thường Thịnh Minh Khiêm đi quay phim cũng rất ít khi về, hai ngày này về nhà đều nằm ngoài dự đoán của cậu.
Buổi tối không được gặp người, Diệp Lai có hơi buồn chán, nhưng rồi lại nhanh chóng lắc đầu xua đi mớ hỗn độn đó.
Cậu an ủi chính mình, Thịnh Minh Khiêm chính là người như vậy, bây giờ cậu bày đặt kiểu cách gì chứ?
Nhưng mà, cậu vẫn thấy nhớ anh.
Diệp Lai nghe tiếng ồn ở bên kia, nghiêng đầu nhìn bóng tối đen đặc bên ngoài cửa sổ, đèn đường sáng rực, buổi tối cũng lạnh, dù chỉ là nhất thời mà thôi, trời sáng rồi là những ánh sáng kia sẽ biến mất.
"Minh Khiêm, em nhớ anh lắm..." Diệp Lai nói.
Cơn gió thối nhạt giọng nói của cậu, người ở đầu dây bên kia không nghe ra được rốt cuộc là trong giọng nói của cậu có bao nhiêu phần tình cảm là thật, một lúc sau mới nói: "Cuối tuần sẽ về."
Diệp Lai không đợi nổi đến cuối tuần, phim trường cũng gần, cậu muốn đến gặp Thịnh Minh Khiêm, buổi tối hôm sau đã lập tức chạy đến đó.
Trước khi xuất phát Diệp Lai đã nấu súp, làm thêm một vài món Thịnh Minh Khiêm thích ăn, trong bộ phim mới của Thịnh Minh Khiêm, bạn của cậu là Tả Kỳ cũng diễn một vai.
Đương nhiên, ở ngoài cậu không thể nói là mình đến gặp Thịnh Minh Khiêm được, chỉ đành phải lấy Tả Kỳ làm lá chắn.
Cậu với Thịnh Minh Khiêm bí mật kết hôn, lúc trước đã từng nói trong hợp đồng hôn nhân, rằng trong khoảng thời gian này, bọn họ không thể công khai quan hệ, cho nên cả hai người đều sẽ không cùng xuất hiện ở bất kì một nơi công cộng nào cả.
Cũng không ai biết căn nhà này là của Thịnh Minh Khiêm, bình thường lúc làm việc Thịnh Minh Khiêm thường sẽ ở lại phim trường, lúc không có việc mới về nhà, nhưng thời gian làm việc của anh thường nhiều hơn thời gian rảnh rỗi.
Mặc dù bọn họ đã kết hôn gần năm năm rồi, nhưng nếu tính kĩ thời gian, thì tổng cộng số ngày giờ mà cậu và Thịnh Minh Khiêm thật sự ở cùng nhau lại cũng chẳng qua nổi một năm.
Không có gì để mà phải tủi thân cả, cuộc hôn nhân năm năm này vốn là do cậu trộm được, cậu không thể luôn yêu cầu xa vời quá nhiều, Thịnh Minh Khiêm nói đúng.
Những đạo lý này cậu đều hiểu cả.
***
"Diệp Lai, ở đây."
Diệp Lai đã đánh tiếng trước với Tả Kỳ, nói cậu muốn đến tham ban, Tả Kỳ đã chờ sẵn ở đầu đường, nhìn thấy cậu xuống khỏi xe taxi đã vẫy tay từ phía xa xa.
Diệp Lai chạy đến, đưa một hộp cơm và trà sữa sang: "Sao rồi? Quay phim thuận lợi không?"
"Haiz..." Tả Kỳ nhận lấy trà sữa, thở dài: "Đạo diễn Thịnh nghiêm khắc quá, đến lượt tôi thì NG nhiều lần lắm, tôi chẳng biết nên để tay ở đâu thôi mà, cũng may hôm nay tâm trạng anh ta tốt, nên mới không mắng tôi."
"Hôm nay tâm trạng của anh ấy tốt ư?" Diệp Lai bắt trúng ngay thông tin quan trọng.
Tả Kỳ suy nghĩ một chút: "Tôi cảm thấy là rất tốt, nếu không anh ta đã mắng tôi từ lâu rồi, tôi sợ đạo diễn Thịnh lắm, yêu cầu với chi tiết của anh ta thật sự rất quá đáng, mọi người trong đoàn làm phim đều sợ anh ta."
Tôi không sợ, Diệp Lai nhủ thầm.
Tả Kỳ là một trong số rất ít bạn bè trong giới giải trí của cậu, năm đó hai người cùng ra mắt từ một show tuyển tú, Tả Kỳ thích đóng phim, nhưng cậu thì không giống như vậy, cậu vào giới giải trí chỉ là vì muốn ở gần Thịnh Minh Khiêm hơn thôi.
"Anh ấy có còn đang quay không?" Diệp Lai hỏi.
Tả Kỳ ngậm ống hút, nói chuyện không rõ lời: "Còn đang quay đấy, bây giờ nhân vật chính đang diễn."
"Đưa tôi đi xem với."
"Đi, tôi dẫn cậu đi, Diệp Lai, có phải cậu cũng muốn quay phim không? Nếu không thì đến dạo quanh chỗ đạo diễn Thịnh đi, để anh ta nhìn mặt cậu nhiều một chút, gương mặt này của cậu ấy hả, không đóng phim thì tiếc quá, rõ ràng sau khi debut bộ phim đầu tiên mà cậu diễn là của đạo diễn Thịnh, mặc dù chỉ là nam bốn, nhưng biểu hiện của cậu rất xuất sắc mà, sao lại không đi đóng phim nữa vậy?"
"Tôi..." Diệp Lai ngập ngừng, "Vì tôi không muốn quay phim thôi, tôi sẽ không đến chỗ anh ấy đâu."
Thật ra cậu cũng muốn đóng phim, có điều mong muốn của cậu là được đóng một vai diễn trong phim điện ảnh của Thịnh Minh Khiêm, nhưng chỉ có cơ hội duy nhất vào năm năm trước, lần đó là nhờ may mắn, còn trong hợp đồng đã nói rằng bọn họ không thể ở chung khung hình, càng khỏi phải nói đến chuyện cùng quay một bộ phim.
Cho nên lần này cậu đến tham ban, chính là lần đầu tiên.
Diệp Lai và Tả Kỳ đứng lẫn trong đám người, nhìn Thịnh Minh Khiêm ngồi trước máy giám sát ở phía xa xa.
Thịnh Minh Khiêm mặc áo sơ mi trắng, tay áo cuốn đến khuỷu tay, tay trái cầm kịch bản, tay phải nắm thành quả đấm chống cằm, tóc tai hơi rối, ánh mắt theo dõi máy giám sát vừa chuyên tâm vừa nghiêm túc.
Thịnh Minh Khiêm xem một lúc rồi đứng lên, dùng cả tay chân để giải thích cốt truyện cho người đàn ông bên cạnh, truyền đạt cảm xúc, còn xoay người làm mẫu chi tiết động tác trong kịch bản một lần cho người đó xem.
Diệp Lai thích phim điện ảnh của Thịnh Minh Khiêm, anh là một đạo diễn rất giỏi lồng ghép chuyện xưa vào trong ống kính, lúc quay phim cực kì nhập tâm, Thịnh Minh Khiêm lúc chăm chỉ làm việc toát lên lực hấp dẫn rất đặc biệt.
Diệp Lai nhìn đến ngây người, mãi đến lúc Tả Kỳ đụng vào vai cậu, cậu mới lấy lại tinh thần.
"Diệp Lai, chúng ta về thôi, tôi thấy hơi buồn ngủ."
Buổi tối Tả Kỳ không có cảnh quay, cậu ta uống trà sữa xong thì mệt rã rời, lôi Diệp Lai đi về.
Diệp Lai đi được ba bước thì quay đầu hai lần, cuối cùng vẫn bị Tả Kỳ lôi đi mất.
Diễn viên của đoàn làm phim đều ở trong khách sạn gần đó, Diệp Lai muốn đợi thêm lúc nữa, cậu sẽ đi tìm Thịnh Minh Khiêm, Tả Kỳ đã nói trước với cậu, phòng của cậu ta và Thịnh Minh Khiêm ở cùng một tầng, Tả Kỳ ở phòng 516, Thịnh Minh Khiêm ở phòng 508.
Nếu đi như vậy có thể giảm bớt không ít phiền phức, tuy nói đoàn làm phim đông người phức tạp, nhưng Diệp Lai nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ vẫn có thể tìm ra sơ hở.
"Diệp Lai, tôi kể cậu nghe chuyện này..."
Tả Kỳ vừa vào phòng đã ngã chổng vó lên giường, bắt đầu nhiều chuyện, cơn buồn ngủ vừa rồi chạy đi đâu mất, cậu ta trở mình, gác đầu lên tay, "Bên đầu tư nhét người vào phòng đạo diễn Thịnh đấy, tôi còn nghe người ta nói, Thịnh Minh Khiêm rất hài lòng với người của nhà đầu tư, nghe bảo bộ phim sắp tới sẽ cho người đó đóng vai nam chính, có điều cụ thể là ai thì tôi không biết, đợi đến khi bộ phim công bố diễn viên chắc là sẽ biết thôi."
Diệp Lai còn đang nghĩ cách đi tìm Thịnh Minh Khiêm, không hề để tâm đến câu chuyện mà Tả Kỳ nói.
Mấy chuyện kiểu này ngày nào mà chẳng có, Thịnh Minh Khiêm vào giới giải trí từ sớm, hai mươi tuổi đã bắt đầu quay phim, năm nay đã 36 tuổi, chuyện tình cảm của anh vẫn luôn là chủ đề được ưa chuộng nhất trong giới, quan trọng là anh có một gương mặt xuất chúng, đương nhiên chẳng thiếu gì scandal, thật giả giả thật lẫn lộn, Diệp Lai cũng không rõ.
Từ sau khi bọn họ kết hôn, scandal của Thịnh Minh Khiêm đã giảm đi đáng kể, rất nhiều người từng nói, Thịnh Minh Khiêm chia tay Chu Nhiên xong đã chết tâm rồi, cho nên lãng tử đổi tính, thủ thân vì Chu Nhiên.
Diệp Lai chỉ cảm thấy tin đồn đó rất buồn cười, nếu như anh thật sự thủ thân vì Chu Nhiên, vậy cái người mấy đêm rồi má ấp môi kề cùng cậu là ai?
"Trong đêm liên hoan giải Bạch Kim, tôi cứ nghĩ là Thịnh Minh Khiêm và Chu Nhiên tái hợp rồi chứ, đúng thật là, lãng tử đa tình." Tả Kỳ cảm thán một câu.
Tả Kỳ liếng thoắng một hồi lâu mà Diệp Lai vẫn luôn ngồi trên ghế ngẩn người, cậu ta cũng mất hứng tám chuyện, những chuyện thế này phải chia sẻ thảo luận cùng nhau thì mới thú vị.
Diệp Lai không đáp, cậu ta nhắm mắt lại không bao lâu sau đã ngáy khò khò, trước khi ngủ còn dặn Diệp Lai cứ ở lại trong phòng mình.
Chờ đến gần hai giờ sáng, Diệp Lai mới nghe được tiếng bước chân, tiếng nói chuyện và tiếng ồn gây ra do vận chuyển đồ đang vang lên trong hành lang, đoán chừng bọn họ đã kết thúc công việc, đợi đến ba giờ, âm thanh ẫm ĩ bên ngoài mới hoàn toàn chấm dứt.
Diệp Lai mang theo súp mà cậu nấu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, đầu tiên ngó ra ngoài thăm dò trước, xác định không có người mới bước ra khỏi phòng.
Thịnh Minh Khiêm ở phòng số 508, Diệp Lai vừa đi vừa nhìn bảng số, mới vừa đi tới phòng 504, một cánh cửa phòng nào đó ở phía trước đột nhiên bật mở, một người đàn ông với mái tóc màu xám khói cúi đầu đi ra.
Diệp Lai nhận ra, người vừa rời khỏi phòng đó là Dương Tinh Châu, Dương Tinh Châu dùng tay nắm chặt cổ áo, cúi đầu đi không nhìn đường.
"Dương Tinh Châu?"
Dương Tinh Châu sắp đụng phải vai cậu, Diệp Lai bèn thốt lên, còn bước sang bên cạnh một bước.
Người nọ nghe thấy tiếng lập tức đứng sững lại, buông tay khỏi cổ áo rồi ngẩn đầu nhìn Diệp Lai, mặt mũi đỏ bừng hiện lên vẻ không vui: "Diệp Lai, sao cậu lại ở đây?"
"Không phải cậu cũng ở đây sao?" Diệp Lai sặc ho một tiếng, cậu đã xem qua danh sách diễn viên rồi, bộ phim này không có vai nào của Dương Tinh Châu cả.
"Tôi đến thăm bạn tôi, không được sao?"
"Cậu tự tiện..." Diệp Lai nhìn căn phòng mà Dương Tinh Châu vừa mới đi ra, không muốn lèo nhèo với hắn lâu, thế là cậu vòng qua tiếp tục đi về phía trước hành lang.
Đứng ở cửa phòng 508, Diệp Lai mới phát hiện, thì ra là Dương Tinh Châu vừa mới bước ra từ phòng của Thịnh Minh Khiêm.
Nhớ lại cổ áo xộc xệch cùng với khuôn mặt đỏ bừng của Dương Tinh Châu, những lời Tả Kỳ nói lập tức chui vào lỗ tai cậu.
Gần đây bên đầu tư nhét người vào phòng đạo diễn Thịnh đấy.
Nghe nói Thịnh Minh Khiêm rất thích người đó.
Nghe nói bộ phim sau sẽ cho cậu ta làm nam chính.
...
Diệp Lai cảm giác sức lực trong cơ thể mình như bị hút sạch đi vậy, hai chân cậu cứng đờ tại chỗ, may nhờ chút lý trí còn sót lại giúp cậu không vươn tay gõ cửa, cậu không muốn vào trong đó để nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn rồi tự rước nhục vào thân.
Cũng đúng, Thịnh Minh Khiêm không cần phải chịu trách nhiệm với cuộc hôn nhân này của bọn họ, càng không cần phải gìn giữ lòng chung thủy, chỉ là do mấy năm nay anh ít có scandal, cho nên cậu mới tự ảo tưởng mà thôi, Diệp Lai vẫn luôn cho rằng Thịnh Minh Khiêm chi có một mình cậu.
Rất lâu sau đó Diệp Lai mới tìm được chút sức, cậu xoay người, chậm rãi bước đến trước cầu thang.
Thì ra, nam chính của 《Trên Đỉnh Thế Giới》 đã được định sẵn, chẳng trách hôm đó Thịnh Minh Khiêm lại từ chối cậu thẳng thừng như vậy.
Thì ra, Thịnh Minh Khiêm nói giúp cậu để hủy quay chương trình cuối tuần, không phải là vì cậu.
Diệp Lai siết chặt hộp cơm đến nỗi ngón tay mỏi nhừ, lại âm thầm giễu cợt chính mình ——
Thật là... Cũng đã gần năm năm rồi, sao vẫn còn thích tự mình đa tình thế này?
==